Trong cung điện trên chín tầng mây.
Họa Doanh Doanh ngồi trước gương đồng. Vừa ý ngắm gương mặt tuyệt đẹp trong gương. Mặt gương gợn sóng, bóng dáng hư ảo lại lần nữa xuất hiện.
\-Cảnh Thương, có chuyện gì ?!
Họa Doanh Doanh cũng không biết thân phận thật sự của hư ảo này, chỉ là khi lấy chiến lợi phẩm \(chiến lợi phẩm này chỉ chiếc gương đồng kia nha\) này về, không lâu sau trong gương liền hiện ra một hình bóng.Tự xưng là Cảnh Thương.
Nó giúp nàng rất nhiều... nhưng cũng lòng tham vô đáy.
\-Ta đã xem lại, người động tay không phải "người kia" mà chỉ là một tiểu tử. Ngươi mau thêm đồ vật, ta sắp hồi phục sức mạnh, chỉ cần ta hồi phục thêm 2 phần, ta có thể mang ngươi đến nơi đó... hơn nữa ta còn có thể thu hồi Băng linh, đồng thời xóa ký ức trong đó.
"cạch"
\-Thật sao?!
Họa Doanh Doanh đặt cây lược lên bàn, nóng vội hỏi.
\-Ngươi nghi ngờ ta?!
\-Ta... ta không có, chỉ là ta có chút không thể tin.
Họa Doanh Doanh vội phủ nhận.
\-Hừ! Tốt nhất là như vậy... hơn nữa chỗ con cờ kia...
Họa Doanh Doanh biết con cờ này là chỉ Vu Mộc, nàng hừ lạnh.
\-Ngươi không cần quản, chuyện này hắn sẽ nghe lời ta!
Họa Doanh Doanh đi ra bên ngoài, gấp rút muốn tìm đồ vật giúp Cảnh Thương hồi phục thực lực , nhưng những thứ kia cũng không phải phàm vật... nhất thời cũng chưa tìm đủ.
.....
Đám người Cơ Y Lệnh hiện đang cải trang thành dân thường, nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ, tên Thanh Bình trấn, giống như cái tên, trấn nhỏ rất yên tĩnh và thanh bình.
Buổi chiều bọn họ tìm thấy Sở Thần bị chia cách lâu ngày, Sở Thần biết bọn họ bị đồn là có linh vật thì khuyên bọn họ không nên trở về Cơ gia nữa, bởi sợ Cơ gia sẽ lấy lý do giấu diếm linh vật nên bị sử phạt , cả 3 nghe lại cũng thấy có lý, vì vậy liền trốn đến trấn nhỏ này.
Trong phòng Sở Thần, người vốn nên ngủ say bất ngờ mở mắt.
Bên cạnh Sở Thần xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh thấp giọng nói.
\-Chủ thể thật tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn với bản thân, ta.... sắp không thể hiểu được chủ thể rồi...
Sở Thần lên tiếng.
\-Ha, ngươi không cần hiểu, ngươi cũng không có tư cách hiểu chủ thể ! Trưởng lão!
Rõ ràng hai chữ cuối cùng chứa nồng đậm cảnh cáo và uy hiếp.
\-Không có tư cách? Ta với chủ thể và ngươi vốn là một!
\-Ngươi chỉ là phân thân... ta cũng chỉ là phân thân... ngoài chủ thể ra, chúng ta đều không đáng được nhắc tới, càng không đáng so với hắn.
Cơ Vong lên tiếng, giọng nói không chứa tình cảm dư thừa.
Thân ảnh lên tiếng.
\-Ngươi.. không cảm thấy bất công sao?
\-Là phân thân... chúng ta không được phép có tình cảm... Bất công? Là cảm giác gì.
Ánh mắt Sở Thần nhìn thân ảnh có thêm một tia sát khí, chủ thể đã nói... bọn họ không thể nảy sinh tình cảm, "hắn" không cần bất cứ ai ngoài chính mình có thêm tình cảm.
Thân ảnh thật sâu liếc nhìn Sở Thần một cái, sau đó tiêu thất trong hư không.
Chủ thể, cũng chính là "chủ" của Sở Thần.
Hắn và thân ảnh vừa xuất hiện kia chính là phân thân của chủ thể, phân thân vốn nên có cùng ý nghĩ với chủ thể, nhưng chủ thể còn chưa khống chế hoàn toàn, cho nên những phân thân của hắn càng giống những con rối, không có suy nghĩ của hắn, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Chủ thể còn chưa có năng lực tạo ra nhục thể, vì vậy thân xác này của hắn... là đoạn,cướp đoạn của một người tên Thanh Hà... Sở Thanh Hà. Thế nhưng như đã nói, chủ thể chưa hoàn toàn có thể khống chế cách phân thân , vì vậy hắn là một sản phẩm thất bại... không có được ký ức của Sở Thanh Hà.
Sáng hôm sau...
Cả 3 xuống lầu ăn sáng, trấn nhỏ ít người, đồ ăn cũng không mĩ vị như ở thành trì lớn, thế nhưng được cái là thức ăn đều rất tươi..
Cơ Y Lệnh là một kẻ, không thịt không vui, vì vậy một bàn thức ăn y gọi hơn phân nửa là thịt, hương thơm của các loại thức ăn bay ra, câu ra con sâu tham ăn trong bụng mỗi người.
Bọn họ ăn như lang thôn hổ yết, phá hết hình tượng đẹp đẽ của bọn họ.
Chỉ có Cơ Y Lệnh có tâm sự tràn trề, lo lắng vô cùng cho Linh Ly, vì vậy mới có ăn nửa bát đã dừng.
"Cạch"
Tiếng đũa va chạm mặt đất, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Cơ Liêu Vũ đang nhìn chằm chằm về phía cửa , mọi người lại nhìn theo... phát hiện một nhân loại khá tuấn tú đẹp trai.
\-Vũ.
Nam tử thân thiết mở miệng, chỉ một từ... đã câu đi trái tim Cơ Liêu Vũ...
\-Ca ca...
Đôi mắt Cơ Liêu Vũ sáng rực nhìn nam tử, nam tử bước qua, không cố kỵ ánh mắt của mọi người mà xoa đầu Cơ Liêu Vũ, nhẹ giọng nói.
\-Theo ta về nhà không?
\-Ta...
Cơ Liêu Vũ do dự, nhìn nam tử lại nhìn 3 người trên bàn.
Hiện giờ người được Cơ Liêu Vũ gọi là ca ca giống như mới phát hiện 3 người trên bàn, nở nụ cười.
\-Các vị hẳn là bằng hữu của Vũ, ta là ca ca của đệ ấy, đến lúc đệ ấy nên về nhà rồi, không biết các vị có thời gian ghé qua hàn xá? \(hàn xá là cách gọi nhà, nhưng theo ý khiêm tốn\)
\-Đa tạ huynh, chỉ là chúng ta còn có việc, không thể ghé thăm, mong thứ lỗi.
Cơ Vong đứng dậy, đáp lễ.
\-Không sao không sao, chỉ là có hơi đáng tiếc.
Sở Trạch Hưng \- ca ca của Cơ Liêu Vũ thở dài, vẻ mặt nuối tiếc.
\-Vũ, đệ theo ta về chứ?
Cơ Liêu Vũ nhìn qua, thấy Cơ Sở Thần và Cơ Y Lệnh đều gật đầu, vì vậy thở phào, cũng gật đầu với Sở Trạch Hưng.
Sở Trạch Hưng giống như vô cùng vừa lòng, xoa xoa đầu Cơ Liêu Vũ, sau đó dắt người đi.
Bởi vì quá vui mừng khi gặp người trong lòng, Cơ Liêu Vũ không để ý, ánh mắt Cơ Vong nhìn Sở Trạch Hưng rất lạnh.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Họ ban đầu của Cơ Liêu Vũ là họ Sở, thế nhưng vì làm đệ tử của Cơ gia, sau cũng đổi thành họ Cơ.