\-Nhanh cái tay lên! Bị gãy à?!
Hạ nhân thô lỗ đạp lên thân Cơ Y Lệnh một cái, y ngã xuống nền gạch cứng rắn, đầu gối và khuỷnh tay đều phát đau.
\-Hừ!
Hạ nhân kia khinh miệt hừ một cái, sau đó bước đi.
\[Chủ nhân! Hắn ta thật quá đáng!\]
\-Không sao...
Cơ Y Lệnh nhàn nhạt địa đạo, chống tay đứng dậy, nhặt lại cái khan, tiếp tục chà lao cầu thang.
Linh Ly nhìn thân ảnh kia, gầy yếu như vậy cô đơn như vậy... Trong lòng không khỏi hoảng hốt, giống như chính mình đã quên đi thứ gì đó.
Ký ức của Linh Ly bây giờ rất mơ hồ, những chuyện về quá khứ lại càng không nhớ rõ, trong đầu chỉ có mỗi hình ảnh của Cơ Hàn... đôi mắt dịu dàng của Cơ Hàn...
Linh Ly lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Nàng vô thức vuốt ve hạt châu màu thiên lam trong tay, hơi siết chặt dường như muốn bóp nát nó.
Đôi mắt đột nhiên thanh tỉnh, viên châu trên tay cũng theo đó mà biến mất, Linh Ly quay về bông hoa của nàng.
....
\-Chủ nhân!
Linh Ly hoảng hốt đến mức quên dùng truyền âm, trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Cơ Y Lệnh nhìn qua, ý hỏi Linh Ly muốn nói gì. Bàn tay thì tiếp tục công việc bổ củi, là một cung điện dưới biển, cũng không viết hạ nhân lấy đâu ra củi mà cứng nhứ đá, rất khó bổ đôi.
\-Chủ nhân, có người đến đây!
Cơ Y Lệnh nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Bây giờ Cơ Y Lệnh trầm lặng hẳn, không thích nói, càng không thích cười... giống như lúc Tiêu Mị chưa gặp "người kia".
Linh Ly cũng không biết tại sao chính mình khi thấy có người đến đây lại khiến nàng khẩn trương, rõ ràng tất cả là kế hoạch, nàng đã biết sẽ có người đến mà? Vì sợ kế hoạch bị lộ? Hay nàng muốn xem phản ứng của Cơ Y Lệnh đối với chuyện này?
Tiếng bước chân càng gần hơn, tâm trạng của Linh Ly không những khẩn trương nà còn có tia lo lắng khó phát giác.
Cửa viện hoang này đã bị Cơ Y Lệnh đạp hỏng, cũng không thể sửa lại, cho nên người tới cũng chẳng phí thời gian mở cửa, cứ như vậy trực tiếp bước vào.
Vẻ mặt hùng hổ dọa người,gương mặt bởi vì khá nhiều vết sẹo cho nên khá khó coi, nhưng Cơ Y Lệnh chỉ liếc một cái, tiếp tục công việc bổ củi trong tay.
Người đến dường như có chút gấp gáp, cũng không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
\-Giao Nguyệt Hồn ra.
Cơ Y Lệnh vậy mà không có ý kiến, trực tiếp đưa Nguyệt Hồn qua.
Thấy Cơ Y Lệnh thức thời, người hùng hổ đến cũng hùng hổ đi, chỉ lưu lại Linh Ly còn há hốc mồm.
Nguyệt Hồn của mỗi người trên Nguyệt Ngọc Đại Lục đều giống một phần thân thể của bọn họ, giao Nguyệt Hồn cho người khác đã khó, đằng này Cơ Y Lệnh biết bọn họ không có ý tốt vẫn đưa... cái này giống như sống sờ sờ tự chặt một cánh tay xuống... Cơ Y Lệnh vậy mà một chút do dự cũng không có, là do y nhân từ hay không để tâm?
Cơ Y Lệnh không nhìn Linh Ly, vẫn tiếp tục công việc bổ củi.
Đối với mỗi người trên Nguyệt Ngọc Đại Lục, Nguyệt Hồn có thể rất trân quý qua trọng, bởi vì một khi mất đi Nguyệt Hồn là mất đi cả vũ khí , sức mạnh một người đánh mất Nguyệt Hồn của mình sẽ bị mọi người trong Đại Lục bài xích đến tận cùng, coi là dị loại...
Đương nhiên đây cũng chỉ là ở các thành trì lớn, còn ở các thôn trang ngăn cách với bên ngoài... bọn họ thậm chí còn không biết Nguyệt Hồn là gì.
....
3 ngày rất nhanh liền trôi qua, Linh Ly dễ dàng mang Cơ Y Lệnh ra khỏi Cung Hải Loan.
Dễ dàng đến mức khiến Cơ Y Lệnh có chút không thể tin tưởng... nhưng nghĩ lại dường như cũng không khó chấp nhận, Túc Liễm tiếp cận y vì Nguyệt Hồn, giờ Nguyệt Hồn cũng đã lấy được , có y hay không thì không quan trọng nữa.
Cơ Y Lệnh không có ngân lượng, không thể thuê xe ngựa, không thể mua ngựa, bây giờ ngay cả Nguyệt Hồn y cũng không có, đồng nghĩa với việc y không thể dùng âm nhạc hấp dẫn dã thú, vì vậy từ bờ biển... Cơ Y Lệnh phải từng bước bước về Tu Mi thành.