\-Chủ... chủ nhân... nam nhân này?
Linh Ly cẩn thận hỏi, nó không biết tại sao, nhưng dường như chủ nhân giận rồi...
Cơ Y Lệnh giận dỗi, không có nói chuyện cùng Linh Ly.
\-Chủ nhân... ngài đi nhầm đường rồi.
Linh Ly thở dài, bó tay với căn bệnh mù đường giai đoạn cuối này của Cơ Y Lệnh.
....
Phải mất nửa ngày Cơ Y Lệnh mới ra khỏi vực thẳm đen thui thùi này.
Cửa vào vực thẳm cũng rất bí mật, là một cái hang động đen thui thùi lùi.
\-Hô...
Cơ Y Lệnh thở phào một hơi, người này quá nặng, nặng chết y , mà thân thể này cũng quá yếu, giống như một con sên mềm oặt, loại mà tiện tay có thể bóp chết ấy.
Cơ Y Lệnh mặt không đổi sắc vứt nam nhân xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn tuấn nhan của người kia.
Người chém giết nam tử này cũng rất có tâm, đâu đâu cũng có vết thương chỉ duy nhất gương mặt tuyệt luân kia là không có.
Cơ Y Lệnh nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, trong đầu thì suy tính nên làm gì tiếp theo.
Ừm, hình như là nên băng bó vết thương trước!
Cơ Y Lệnh vừa nghĩ liền làm, xé rách ngoại bào của nam nhân để băng bó.
\-Chờ đã, không đúng, hình như là phải rửa sạch vết thương trước!
Cơ Y Lệnh lẩm bẩm, nhưng mà xung quanh hoang vu vắng vẻ, sương thì còn có nhưng nước thì không thấy bóng dáng.
\-Thôi, băng bó trước vậy.
Nhưng kỹ thuật băng bó của Cơ Y Lệnh có thể nói là tệ của tệ, băng đến cả người nam nhân kia giống như một con nhộng.
Cơ Y Lệnh vỗ vỗ hai tay, tự hào nhìn thành quả của mình, nhưng vấn đề mới lại tới.... tiếp theo nên làm gì a?
Cơ Y Lệnh chống má nghĩ ngợi từ sáng đến chiều vẫn chưa tìm thấy đáp áp.
"ọt ọt"
Bụng réo lên, Cơ Y Lệnh buồn bã mà che bụng, vẻ mặt uể oải suy sụp, thật đói a!
\-Này, này.
Cơ Y Lệnh chọc chọc nụ hoa, chuyện là Linh Ly cảm thấy chờ chủ nhân của mình suy nghĩ tiếp bước tiếp theo thật sự tốn thời gian, vì vậy nó quay lại bông hoa của mình , cuộn người lại ngủ.
Cánh hoa chậm chạp mở ra, Linh Ly dụi dụi mắt, vẻ mặt mê mang.
\-Chủ nhân, có chuyện gì sao? Người đã nghĩ ra tiếp theo chúng ta nên làm gì rồi à?
Cơ Y Lệnh sờ sờ mũi, quay mặt ra bên cạnh, ho khan hai tiếng rồi dịu dàng nói.
\-Linh Ly, ngươi so với Thần Hộ Mệnh khác thì mạnh hơn, đúng không?
\-Đúng vậy!
Linh Ly vẻ mặt tự hào.
\-Vậy sử lý một chút chuyện nho nhỏ hẳn là không làm khó ngươi, đúng không?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Cơ Y Lệnh, Linh Ly hếch mặt lên, nói.
\-Đương nhiên!
\-Vậy thì tốt.
Giọng nói bây giờ của Cơ Y Lệnh so với lúc nãy lạnh nhạt hơn một chút, và thêm vào một chúc đắc ý nho nhỏ bởi vì gian kế đã thành công.
\-Vậy ngươi sẽ giải quyết được vấn đề ăn uống của chủ nhân ngươi, đúng không? Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ mà.
Linh Ly không trả lời ngay mà hỏi lại.
\-Chủ nhân, người không ăn sẽ chết, đúng không?
Tuy không biết là Linh Ly sao lại hỏi câu ngu xuẩn như vậy, nhưng Cơ Y Lệnh vẫn trả lời.
\-Đúng.
\-Vậy nếu người chết thì đó là chuyện lớn nhỉ?
Tuy là không hiểu tại sao dường như y ngửi được mùi nguy hiểm, nhưng Cơ Y Lệnh vẫn trả lời.
\-Đương nhiên là chuyện lớn rồi!
\- Cho nên.... chuyện lớn như vậy Linh Ly không thể giúp được, xin chủ nhân thứ lỗi cho Linh Ly bất tài.
Nói là thứ lỗi, nhưng giọng điệu Linh Ly lại rất đắc ý.
\-Nhưng nếu mà ta chết, ngươi chẳng phải cũng chết theo sao? Hử?
Nhưng mà không biết Linh Ly hiểu nhầm cái gì, chỉ thấy ánh mắt nó nhìn y càng ngày càng cổ quái, sau đó cất tiếng.
\-À.... vậy ta đi tìm thức ăn, chủ nhân người ở lại vui vẻ nha~
Linh Ly hữu ý vô tình liếc nhìn Cơ Y Lệnh, sau đó lại liếc nhìn con nhộng dưới đất, vẻ mặt y như tú bà giao nữ tử còn trinh cho công tử giàu có.
Điệu cười làm Cơ Y Lệnh nổi da gà, không nói chuyện bình thường được sao, cứ nói y như mấy thái giám công công trong phim cổ trang cung đình vậy đó.
Còn nữa, ánh mắt \*ta hiểu mà\* đó là ý gì, con hàng này bổ não cái gì a! Ngươi là một Thần Hộ Mệnh đó! Nhân tính hóa như vậy làm cái gì a!
Cơ Y Lệnh nội tâm phun tào, bề ngoài càng cười dịu dàng.
Linh Ly rùng mình một cái, thức thời đi tìm thức ăn.
Nửa ngày sau Linh Ly mang ba con chim đã rửa sạch về, thấy Cơ Y Lệnh nằm ngất xỉu ở một bên, đoán rằng chủ nhân đói đến ngất xỉu, vì vật Linh Ly xắn tay áo , bắt đầu đốt lửa nướng chim.
Cơ Y Lệnh bị mùi thơm hun tỉnh, nhìn qua, vừa vặn thấy một bóng người đang nướng thịt, nhìn miếng thịt vàng óng được nướng, Cơ Y Lệnh nuốt nước miếng.
\-A, chủ nhân, người tỉnh rồi, ăn thịt.
Linh Ly đưa qua một con chim được nướng chín, chim ở Nguyệt Ngọc đại lục lớn bằng con gà, chất lượng của thịt cũng rất tốt, tuy là không có gia vị nhưng vẫn ngon.
Ăn gần hết thịt Cơ Y Lệnh mới nhớ bên cạnh còn có người, vì vậy lấy phần thịt còn lại, có chút không nỡ nhưng vẫn....
"Bốp"
Tát lên khuôn mặt anh tuấn kia, người kia bị đau đến tỉnh, mở ra đôi mắt mờ mịt trong veo như đứa trẻ.
\-... Ngươi tỉnh rồi, ăn thịt này.
Cơ Y Lệnh chột dạ giấu cánh tay đánh người ra sau lưng, giơ miếng thịt được Linh Ly nướng kỹ cho nam nhân.
Nam nhân ngơ ngác nhìn y, sau đó mở miệng hỏi.
\-Ngươi là ai?
\-Ta là Tiêu .... Cơ Y Lệnh!
\-Vậy... ta là ai?
Cơ Y Lệnh có câu muốn hỏi.
Ta bây giờ vứt hắn vẫn còn kịp chứ?