Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]

Chương 86:Tả - Hữu Sứ.




-Tân nương đến!

Lần này Linh Ly muốn chơi trò "tiền hôn hậu ái " ( cưới trước yêu sau) , vậy nên nàng cậy vào thân phận Thiếu Cung chủ mà Vọng Giác đưa cho, để buộc Ân Việt và Thường Tân thành hôn .

Mà Cung Chủ - Túc Lan cũng không muốn ngồi chiếc ghế "cung chủ" này nên đẩy cho Linh Ly, thế là Linh Ly có thực quyền chân chính, dẫn đến Ân Việt muốn cãi cũng không cãi được.

Theo tục lệ của Nguyệt Ngọc Đại Lục nếu hai nam tử muốn thành hôn thì một người phải mặc hỉ phục của nữ tử, mà Thường Tân... Lại nguyện ý vì Ân Việt mà mặc.

Mũ phượng khăn voan, trâm cài son phấn.

Bởi vì trùm khăn voan nên ngoài việc chiều cao sai lệch ra thì cũng không có khác thường nào. Eo Thường Tân lại nhỏ nên nếu không nói liền không ai biết người trùm khăn lại là một nam tử.

Nhưng mà ngay khi Ân Việt và Thường Tân bái đường thì Linh Ly chợt cảm thấy không ổn,nàng ra lệnh cho bà mối tiếp tục hôn lễ, còn chính mình thì chạy ra ngoài, đến khi ra khỏi mắt đám người Cung Hải Loan thì thân ảnh Linh Ly chợt biến mất ,đây là một khả năng đặc biệt của Thần Hộ Mệnh, khi chủ nhân gặp nguy hiểm thì bất kể Thần Hộ Mệnh ở đâu đều sẽ bị truyền tống đến nơi của chủ nhân.

Linh Ly đi rồi cũng không ảnh hưởng đến hôn lễ, bà mối nhìn đôi tân lang cầm hồng lăng, cất giọng.

\-Nhất bái thiên địa!

Một bái này thiên địa như được tô điểm, các loại cá bơi lượn ,sứa rung rinh những xúc tu của mình ,ánh nắng ấm áp vượt qua đại dương xanh thẳm chiếu xuống Cung Hải Loan.

Trên bờ có hoa đang nở, cánh hoa bị làn gió tách xuống, cùng gió bay bay khắp nơi, lướt qua một ngọn đồi đầy cỏ xanh và quế nhỏ, lướt qua một ngôi mộ trên đồi, dừng lại bên bia mộ, trên bia có hai cái tên, một cái được tỉ mỉ khắc lên,một cái lại vội vàng viết lại.

....

\-Phu phu gi...

"Xẹt!"

\-Tân lang không thể tự tháo khăn voan! Là điềm xấu!

Nhưng Thường Tân không quan tâm, hắn vứt khăn voan xuống đất, lạnh lùng bước đến chỗ Ân Việt, xé xuống mặt nạ da người trên mặt "Ân Việt ".

\- Ân Việt.... Là ngươi ép ta!

Thường Tân siết chặt mặt nạ, ánh mắt thâm trầm đáng sợ.

Thường Tân mặc hỉ phục của nữ tử mang theo cung nhân của Cung Hải Loan đến ngọn đồi đầy quế, hắn lạnh lẽo nhìn cái tên dùng máu viết lên kia .

\- Ân Việt, ngươi tưởng chết sẽ được ở bên Sở Thanh Hà?Hừ,ngây thơ!

\-Đào lên!

\-Hữu,hữu hộ pháp?

\-Đào lên cho ta!

\-V,vâng.

Cung nhân run rẩy đáp lời, biết làm sao được,bây giờ Thường Tân là người có địa vị cao nhất ở Cung Hải Loan, bọn họ không nghe hắn thì nghe ai?

Tiếng đào bới vang vọng khắp ngọn đồi, lá quế xào xạc như biểu đạt sự bất mãn vì nơi thanh bình bị quấy rầy.

Quả nhiên trong mộ có hai cỗ thi thể, của Sở Thanh Hà đã có chút mục nát thối rữa, còn của Ân Việt giống như vừa nằm xuống, làn da vẫn còn hồng hào.

Thường Tân ôm thi thể vào lòng,nói.

\-Lấp lại đi,phải hoàn hảo như ban đầu.

Cung nhân đằng sau không dám dị nghị, chuyên tâm lấp mộ.

....

\-A Việt, đến đây.

Ánh trăng treo trên cao bị mây trắng che khuất, ánh sao mờ mờ căn bản không chiếu sáng nhân gian,hỉ phòng nến đỏ hồng trướng,nhưng không vui vẻ mà lại lộ ra một cỗ âm trầm tịch mịch.

"Róc rách "

Ly rượu giao bôi được rót đầy, Thường Tân nâng ly đưa đến bên giường.

Cũng không cần ngọc như ý, hắn trực tiếp vén khăn voan.

\-A Việt của ta thật đẹp...

\-Nhận lấy, cùng ta uống rượu giao bôi.

Ân Việt máy móc nhận lấy rượu giao bôi ,cùng Thường Tân uống.

Ánh mắt Ân Việt trống rỗng, căn bản là một cái xác không hồn.

\-A Việt, nói yêu ta.

\-Yêu...

\-Là Ân Việt yêu Thường Tân.

\-Là Ân Việt yêu Thường Tân .

\- Tiếp theo... là động phòng đi.

Thường Tân nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi ái nhân, cũng đẩy người kia xuống giường.

Ân Việt như một cỗ máy lặp lại, không chứa cảm xúc hay bất cứ thứ gì.

Hắn bây giờ... Trở thành một con rối.

Tình ái... Khiến nhân điên cuồng,khiến nhân vui vẻ, khiến nhân tuyệt vọng,khiến nhân hạnh phúc... Cũng khiến nhân thay đổi.