Cố Diệp bắt đầu lao vào công việc, chỉ có thế mới giúp anh an ủi được chính mình. Anh nhanh chóng xác thực được một tài khoản cá nhân giao dịch chứng khoán, tính toán thu mua một số cổ phiếu tiềm năng, chia một nửa vốn nhận ăn cổ tức hàng năm và một nửa dùng cho trade lướt ngắn hạn. Tiếp đó mở mail check phần tài liệu bên ba Cố gửi tới dùng để tham gia vào các dự án cao ốc địa tầng sắp diễn ra! Thời gian khi dành cho làm việc thường trôi qua rất nhanh, Cố Diệp tháo kính xoa xoa đôi mắt, lau kính rồi đeo lại! Giờ chắc đi được rồi, quá giờ tan ca đã hơn 1 giờ đồng hồ, việc dang dở đành phải tạm gác lại sang ngày mai!
Trước khi ra khỏi phòng, Cố Diệp đưa mắt nhìn bó hoa trên bàn, ánh mắt u oán như nhìn đại địch nhưng vẫn phải chấp nhận số phận đành kiếm một cái nilong đen bọc kín lại cầm ra ngoài, như vậy nếu chẳng may bị bắt gặp cũng nghĩ là anh đang đi vứt rác thôi. “Ôi! Một tổng tài cao lãnh đi vứt rác” Cố Diệp tự bổ não tưởng tượng hình ảnh sụp đổ của mình khi bị người khác bắt gặp, bước chân đắn đo dừng lại trong chốc lát, sau cùng tặc lưỡi vẫn mang theo, như vậy vẫn tốt hơn là để cho người ta biết cái anh xách là một bó hoa chói mù đôi mắt đáng giá hàng nghàn đô!
Gần bước ra khỏi đại sảnh, Cố Diệp hết hồn quay ngoắt người lại lấp sau tường kín “Má ơi, Lưu Quan lại tới đây làm gì? Có việc thì lên văn phòng chứ sao lần nào cũng phục kích bên ngoài như vậy?” Tốt nhất vẫn nên tránh mặt, Anh Thiên Húc vừa tặng hoa tới, có mười cái miệng cũng không biện giải nổi! Xoay người muốn chuồn đi cửa sau, Cố Diệp rút điện thoại gọi cho Trường Thiên báo lái xe ra cửa sau đợi anh!
Hôm nay Lưu Quan ăn mặc rất chỉnh chu, khí thế đẹp trai ngời ngời, gương mặt sắc cạnh nam tính, mày kiếm mắt sắc, mũi cao thẳng tắp, môi cong quyến rũ. Lưu Quan diện quần tây đen, áo sơ mi kẻ xanh, ống tay xắn lên trên hiện ra một phần cánh tay trắng bóng rắn rỏi, trước ngực đeo một mắt kính đen, hai tay đút túi quần đang dựa vào cạnh xe đợi người! Lưu Quan đợi ở đây đã rất lâu rồi, nhưng vì gặp Cố Diệp là chuyện cá nhân không liên quan đến công việc nên hắn sẽ không lên tìm khi không cần thiết! Ai biết đâu trước khi đi, Lưu Quan đã phải thay mấy bộ trang phục không vừa ý, rồi ngồi đợi trong xe rất lâu mà không hề thấy mất kiên nhẫn! Lâu lâu, Lưu Quan xuống xe thả lỏng người, đứng cạnh siêu xe toát lên vẻ khí khái cao ngạo lạnh lùng khiến nhiều cô gái ngang qua mặt đỏ lén lút đứng nhìn mà không có gan lại gần. Nhàm chán, Lưu Quan lấy ra một điếu thuốc Executive Black châm lửa, hắn từ từ nhả khói, sợi khói lượn lờ trong hơi thở phả ra trông dụ hoặc vô cùng! Bỗng Lưu Quan trừng mắt đứng thẳng người, hình như hắn vừa trông thấy Cố Diệp, lấp la lấp ló đang đi ra lại quay lại chạy vào? Lưu Quan rất nghi hoặc phát hiện sự khác thường, xe đợi Cố Diệp bên kia cũng đang từ từ chuyển hướng. Lần này Lưu Quan khôn ngoan hơn nhiều, hắn vứt điếu thuốc đang hút dở, lên xe lái bám đuôi đuổi theo phía sau. Lưu Quan cực kì tức giận “Ha! Hóa ra tính đi cửa sau? Em đã làm gì có lỗi với tôi hay sao mà phải trốn.” Lại ra chiêu bài lần trước, Lưu Quan lưu loát dành trước Trường Thiên một bước, xuống xe lôi người vào bên trong lái đi ngay lập tức. Tâm Cố Diệp khẽ động, hầu kết di chuyển, nuốt nước miếng “khốn kiếp, vẫn là tránh không được!”
Ra khỏi địa phận công ty đến khu đường lớn, Lưu Quan liếc xéo Cố Diệp cười khẩy:
- Chạy cái gì? Không muốn nhìn thấy tôi thế cơ à?
- Không phải đâu, Lưu tổng đừng hiểu lầm, là tôi nhớ ra cần mua đồ ở chỗ này, tiện đón xe cửa sau cho tiện ấy mà!
Lưu Quan không vui nhíu mày:
- Gọi tôi là anh Lưu, mới nói hôm qua, sao em nhanh quên thế hả?
Cố Diệp gian nan sửa lời, xưng hô vẫn hơi gượng gạo:
- Vâng, anh Lưu! Anh tìm em có việc?
Lưu Quan không nhìn Cố Diệp nữa, biết thừa người này nói dối cho qua chuyện, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
- Cũng không có gì, quên mất chưa xin phương thức liên lạc của em, muốn hỏi một số vấn đề nên đành gặp trực tiếp! Tiện đây, thêm wechat của tôi vào đi.
Nói rồi Lưu Quan một tay lái xe, một tay giơ điện thoại ra ý bảo Cố Diệp nhanh quét đi! Thực tình Cố Diệp không muốn, giờ mà thêm phương thức liên lạc nữa thì tần suất tiếp xúc với người này càng cao, nhưng đối phương đã ra lệnh như vậy, không được cũng phải được! Cố Diệp nghe lời quét wechat thêm vào bạn bè rồi trả lại điện thoại cho Lưu Quan, bấy giờ áp suất trong xe mới giảm đi bớt phần nào, chắc Lưu Quan hết giận rồi nhỉ?
Xe đi trên đường một lúc thì dừng chân tại quán cà phê sinh thái Thụy Yên, vị trí chọn ngồi là cạnh hồ nước dưới tán cây khá mát mẻ dễ chịu. Cố Diệp vẫn xách theo túi nilong đen bên tay, chẳng dám để lại trong xe, rất sợ có sự việc phát sinh, nếu không đi cùng xe Lưu Quan nữa thì không còn cơ hội mang nó về! Tin nhắn của An Thiên Húc vẫn hiện rõ mồn một trong đầu Cố Diệp “nhớ nụ hôn của anh… nhớ nụ hôn của anh… nhớ… aaaaaaaa!” An Thiên Húc đáng chết, dám dùng lời uy hϊếp đe dọa anh làm anh bị bệnh tâm lý trầm trọng, đi cùng đại boss mà còn mang theo cái của nợ này bên tay!
Lưu Quan nhận ra tâm tình của Cố Diệp không tốt, chẳng lẽ gặp mình khiến em ấy không vui đến vậy? Lưu Quan nhíu mày hỏi:
- Tôi chỉ muốn gặp em hỏi một số chuyện thôi, khiến em không vui như vậy sao?
Đôi mắt nhìn thẳng thông qua mắt kính trong suốt, Cố Diệp điều chỉnh lại trạng thái nở nụ cười nhẹ:
- Anh đừng nghĩ nhiều, không phải do anh đâu ạ, anh chịu gặp em là cho em mặt mũi lớn lắm rồi? Em rất vui!
Lưu Quan không cho là vậy, giọng nói vuốt lông ngựa kiểu này hắn nghe quen rồi, nhấp ngụm cà phê tiếp tục câu chuyện:
- Ừ! Thế tiến độ em theo đuổi Thiên Húc tới đâu rồi?
Cố Diệp trợn tròn mắt “gì thế? Mới tối qua đại boss cho anh cái ý tưởng điên rồ kia mà giờ còn chưa đủ 24 tiếng quay hỏi người ta tiến độ như thế nào? Có là thần thánh cũng không tăng lên được nhanh đến như vậy đâu, huống cho anh đây cũng đâu có thực sự muốn theo đuổi lão bà của boss chứ?” Suy nghĩ vừa thoáng qua Cố Diệp cũng hơi chột dạ liếc nhìn túi nilong đen bên cạnh, cắn răng nói dối:
- Anh cứ đùa em, vẫn như vậy thôi ạ! Em cũng chưa có liên lạc với em ấy!
Lưu Quan nhận ra động tác nhỏ của Cố Diệp thỉnh thoảng lại nhìn cái túi bên cạnh khiến hắn cũng sinh ra tò mò:
- Cái túi ấy là gì vậy?
Cố Diệp vội cầm chặt lấy túi lắp bắp:
- Không… g… Không… có gì đâu ạ?
Lưu Quan không tin muốn qua kiểm tra làm Cố Diệp hoảng sợ trốn tránh, hai người dằng co chiếc túi, Cố Diệp liên tục lui lại phía sau bất cẩn trượt chân ngã xuống nước, Lưu Quan vội với tay nắm lấy nhưng không giữ được thăng bằng, hai người cùng nhau rớt xuống theo bản năng ôm lấy nhau!
Cố Diệp là do sự cố bất ngờ khiến cho không kịp phản ứng, Lưu Quan thích nghi nhanh hơn ôm người ngoi lên mặt nước, hai người gác tay vào bờ thở hổn hển, Cố Diệp thỉnh thoảng lên cơn ho sặc sụa mắt đỏ ươn ướt đang bị tầm mắt của Lưu Quan quét qua ngay gần sát! Khi rơi xuống hồ, mắt kính bị trôi đi mất, vì bị sặc nước mà Cố Diệp trông yếu đuối vô cùng, Lưu Quan bị quyến rũ bởi đôi mắt động lòng người đó “thật muốn lại gần.” Tính đưa tay lên vuốt ve nhưng hắn chợt bừng tỉnh khi Cố Diệp đã leo lên trên bờ trước khi hắn làm ra hành động theo bản năng!
Lưu Quan hơi hụt hẫng ngẩng mặt nhìn theo Cố Diệp lại bắt gặp thêm cái kinh hỉ hiếm có được, Cố Diệp bị ướt sũng toàn bộ, quần tây ôm sát đôi chân dài thẳng tắp, anh cởϊ áσ khoác ngoài vắt bớt nước, kéo ống tay áo sơ mi xắn lên hở gần đến bắp tay nhỏ gầy, áo bị dán dính vào người phác họa được toàn bộ đường nét mềm mại cơ thể, cùng là đàn ông mà body Cố Diệp trông cực kỳ yêu kiều hấp dẫn chứ không cơ bắp, rắn rỏi như hắn. Bỗng Cố Diệp cúi xuống chiếc áo xốc xếch bị kéo ra hở một chút eo trắng hồng, anh đang cởi giầy ném nó qua một bên để lộ đôi chân trần trắng xinh, mắt cá chân nuột nà trông thật câu nhân! Lưu Quan không dám nhìn lâu sợ bị trúng phải mỹ nhân kế, hắn cũng leo lên bờ, tìm cách di chuyển sự chú ý, bỗng nhìn thấy túi nilong đen bị rơi xuống đất, Lưu Quan tò mò muốn mở ra xem. Bên kia Cố Diệp cầm điện thoại gọi cho Trường Thiên đến đón mình, dặn nhớ mang theo cả quần áo để anh thay trước khi ra về, điện thoại là loại cao cấp chống nước không bị hỏng. Đang cảm thấy may mắn, Cố Diệp quay lại tìm Lưu Quan thấy hắn đang mở túi kia ra, Cố Diệp la lớn kêu “anh đừng mở” nhưng không kịp. Lưu Quan lấy ra bó hoa hồng đỏ thắm, hơi bất ngờ hỏi Cố Diệp:
- Hóa ra em tính trốn tôi là muốn đi tặng hoa cho Thiên Húc!
Cố Diệp từ lo sợ chuyển sang mê man “anh lại tự bổ não cái gì vậy?”
Thấy Cố Diệp im lặng nghĩ bị nói trúng tim đen, Lưu Quan cười cười:
- Em lo lắng cái gì? Đã nói tôi phải học em, nên em cứ đường hoàng mà làm? Để tạ lỗi, Bó hoa này giờ là của tôi, tôi sẽ đem nó tặng cho Thiên Húc.
Cố Diệp “…” (3 chấm) “thiệt không hiểu đầu óc anh chứa gì mà luôn có những lý luận quái đản đến vậy? cũng may không bị phát hiện ra bó hoa đấy là của Thiên Húc tặng.”
Đúng lúc đó Trường Thiên đã tới gọi anh qua lấy đồ, Cố Diệp rất muốn thay quần áo khô ráo trước cũng quên luôn chuyện bó hoa, không tiện nói nhiều, chào Lưu Quan rồi rời đi trước! Đi được một đoạn bỗng Cố Diệp sực nhớ ra “Khoan đã, đó là hoa của An Thiên Húc, giờ mà Lưu Quan lấy hoa của Thiên Húc đi tặng lại chính chủ ban đầu thì anh chết chắc rồi, ôi má ơi!” Cố Diệp chạy thục mạng quay lại chỗ cũ, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lưu Quan đều báo tắt máy, đến nơi cũng không thấy người đâu nữa, bó hoa cũng bị mang đi rồi, anh lảo đảo ôm mặt “không kịp rồi, tiêu thật rồi, trời muốn diệt ta mà!”