Một tháng sau
…
Sau 1 tháng dưỡng bệnh, Cố Diệp dần ổn định vết thương, cơ bản có thể hoạt động bình thường nhưng vẫn hơi đau, chưa được phép vận động quá mạnh.
Cuối tháng ba thời tiết đã dần chuyển nóng, nhưng Cố Diệp khá hưởng thụ cuộc sống tự do trong suốt thời gian này. Cả An Thiên Húc và Lưu Quan đều không đến gây rắc rối cho anh, hàng ngày còn được cô vợ nhỏ mang đồ ăn tới chăm sóc, hạnh phúc biết bao.
Cố Diệp đã dọn ra ở riêng tại căn hộ giữa trung tâm thành phố, anh cho Tuyết Đình Lan mật mã qua cửa để tiện cô ra vào bất cứ khi nào muốn mang đồ tới cho anh. Hôm nay là chủ nhật, Cố Diệp không tới công ty, anh muốn đợi gặp Tuyết Đình Lan. Từ khi ra viện đến nay, Tuyết Đình Lan rất đều đặn mang đồ tẩm bổ qua sẵn đặt trên bàn, nhưng lại chẳng mấy khi chạm mặt để ăn chung lấy một bữa. Nhiều lúc, Cố Diệp cũng nhắn tin bảo Tuyết Đình Lan đợi mình nhưng lần nào cũng cố tình tránh mặt trong khi vẫn rất quan tâm đến anh.
“Tít, tít” cửa phòng vang lên âm thanh báo mở, Tuyết Đình Lan bước vào, đang rất vui vẻ thì bị giật thót mình khi bước vào phòng ăn đặt đồ, Cố Diệp vòng tay phía sau ôm cô vào lòng.
- Em tới rồi, sao thời gian qua cứ trốn anh, đồ bổ thì ngày nào cũng chịu khó chạy qua đưa anh mà không chịu đợi anh một lát sao?
Tuyết Đình Lan trái tim thổn thức không yên, cô không dám nói thật, phải giữ bí mật. Tuyết Đình Lan rất muốn xoay người đáp trả cái ôm ấm áp này nhưng phải cố nhịn lại “anh Thiên Húc nói Cố Diệp rất ưu tú, quanh anh không thiếu người yêu thích, là con gái không nên quá chủ động, đàn ông sẽ rất nhanh chán ghét, cần âm thầm chăm sóc cảm hóa tình cảm, phải thể hiện bản thân có giá trị không dễ bị thu phục, càng khó có được sẽ càng trân trọng.”
- Đâu có đâu, sao em lại trốn anh cho được, em biết anh bận nên không muốn vì em mà quấy rầy anh làm việc.
Cố Diệp khẽ cười xoay người Tuyết Đình Lan lại cốc lên trán cô:
- Ngốc nghếch, bận sao bằng em được! Mấy ngày tới chúng ta đi du lịch đi, giờ sức khỏe anh tốt lên nhiều rồi, cũng đến lúc anh phải làm tròn trách nhiệm của người bạn trai chứ, chúng ta còn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào đâu!
Tuyết Đình Lan ôm chầm lấy Cố Diệp vui sướng:
- Vậy là anh chấp nhận làm bạn trai em rồi đúng không? Em không nghe lầm đi. Anh sẽ không hối hận chứ? Em rất sợ anh chỉ vì hôn ước gia đình rằng buộc mới miễn cưỡng với em.
- Nhẹ… nhẹ nào, anh vẫn còn đau, em ôm anh chặt quá! Vui đến như vậy sao?
- Vui ạ! Lần đầu gặp anh, em đã thích anh rồi nhưng em sợ con gái chủ động quá sẽ bị coi thường, anh sẽ chán ghét em?
Cố Diệp lông mày hơi động nhưng cũng không nghi ngờ gì, chỉ nhéo má Tuyết Đình Lan hỏi tội:
- Ai nói với em những điều này? Sao lại có suy nghĩ như vậy chứ? Sớm muộn gì em cũng là vợ anh mà, không được như vậy nữa nghe không?
- Vâng… vâng… em biết rồi mà, anh thả tay ra đi, nhéo em đau quá, má sắp rớt rồi… oaoa!
Cố Diệp sủng nịnh thả tay thơm vào má Tuyết Đình Lan cười cười hỏi lại:
- Hết đau chưa?
Tuyết Đình Lan ngượng chín mặt, cả người như đắm chìm trong mật ngọt, cắn cắn môi không đáp.
Biết cô xấu hổ, Cố Diệp cũng thôi trêu chọc kéo người qua ngồi vào bàn ăn, lấy 2 tô bát và thìa múc canh ra.
- Em uống cùng anh nhé! Canh em mang tới rất ngon, em mua nhà hàng nào vậy, nhiều khi ngẫu hứng muốn mà không biết mua ở đâu?
Tuyết Đình Lan không hề biết những bát canh mỗi ngày cô mang tới lại chọc đúng khẩu vị Cố Diệp như thế. Nhưng cũng không thể khai ra là An Thiên Húc làm, mỗi lần nhắn tin cùng Cố Diệp, cô hỏi được rất nhiều sở thích của anh đều nói với An Thiên Húc, sau đó mỗi ngày An Thiên Húc đều chuẩn bị cho cô nào là quần áo, khăn, calavat, măng sét cài… đến cả đồ ăn hay thức uống cũng là do An Thiên Húc yêu cầu đầu bếp sáng tạo ra, toàn đồ bổ đều dành riêng cho Cố Diệp theo đúng khẩu vị thanh đạm thảo mộc của anh.
Tuyết Đình Lan cũng không ngờ quan hệ anh em kết nghĩa hai người tốt đến vậy, cô rất tin tưởng An Thiên Húc thực sự muốn giúp cô nắm bắt được trái tim Cố Diệp nên rất ngoan ngoãn nghe theo và tuyệt đối giữ bí mật! Bây giờ bị hỏi tới cô đành đánh liều nói dối:
- Do đầu bếp nhà em làm ạ! Anh thích thì lần sau em sẽ mang nhiều hơn, để dư lại khi anh muốn có thể lấy ra hâm nóng lại.
Dù sao cũng là tiện hỏi, Cố Diệp không quá băn khoăn tại sao Tuyết Đình Lan phải tốn nhiều tâm tư như vậy, những đồ cô mang đến Cố Diệp đều rất cảm động và quý trọng.
Dùng xong bữa, hai người cùng ngồi ghế sofa xem phim đến hết buổi chiều thì Tuyết Đình Lan ra về. Vừa rời khỏi tòa chung cư, Tuyết Đình Lan gọi cho An Thiên Húc:
- Anh Thiên Húc, cảm ơn anh đã giúp đỡ em thời gian qua, anh Diệp đồng ý làm bạn trai em rồi, cách của anh hiệu quả thật đấy!
An Thiên Húc kìm nén cơn giận, nhỏ giọng hỏi lại:
- Em chạm mặt anh ấy rồi sao?
Tuyết Đình Lan ngây ngô cười, rất thật thà kể hết sự việc:
- Em nghe anh, chỉ dám âm thầm quan tâm anh ấy vậy mà đợi được ngày anh ấy chủ động thổ lộ với em thật. Anh ấy còn nói sẽ đưa em đi du lịch nữa… hihi… em vui quá!
- Vậy à, du lịch ở đâu vậy?
- Anh Diệp không nói, anh ấy muốn dành bí mật cho em. Mấy hôm tới chúng em đi, có gì em sẽ thông báo với anh ạ!
- Ừm, nhớ phải báo anh nhé! Gặp lại em sau.
An Thiên Húc cúp máy “xoảng” mọi thứ trên bàn bị gạt phăng xuống đất, tay nắm thành đấm, nghiến chặt hàm “Cố Diệp! Anh giỏi lắm.”
Cùng khoảng thời gian này, Lưu Quan cũng không khá hơn là bao. Hôm nay có bữa tiệc giao lưu với đối tác, Lưu Quan không giữ mình, uống rất nhiều rượu. Một tháng qua, Lưu Quan quyết tâm xóa bỏ Cố Diệp ra khỏi tâm trí, nghĩ nó dễ dàng như lúc hắn gạt bỏ An Thiên Húc mà thôi. Vậy mà càng xóa càng hiện ra rõ hơn, cảm xúc nụ hôn đầu đời không sao quên được. Lưu Quan không biết tại sao bản thân lại thích Cố Diệp đến như vậy, đúng là anh ta rất đẹp nhưng hắn cũng không đói khát đến mức thấy sắc nổi lòng tham, hắn có thể cường hào đoạt thủ dễ như trở bàn tay nhưng hắn lại không nỡ, hắn thấy đau lòng. Tâm rất phiền loạn, cả tháng chỉ biết làm việc cũng chẳng giải quyết nổi cảm xúc khó chịu này, tiếp tục thì biết không có kết quả mà từ bỏ thì thấy thật chẳng cam lòng?
Bữa tiệc đã kết thúc, Lưu Quan say khướt thần trí mơ màng nhưng vẫn không chịu dừng lại, cứ tiếp tục rót rượu cho chính mình, Trần Nam nhìn không nổi nữa, đưa tay ra cản:
- Lưu tổng, ngài có tâm sự sao?
Lưu Quan nhìn Trần Nam, ánh mắt bi ai thống khổ, rồi lao vào ôm lấy trợ lý khóc rống lên:
- Em là tên đáng chết, sao lại khiến tôi phải lòng em? Tôi còn chẳng có cơ hội được nói. Mẹ nó, em dám cưới vợ tôi sẽ gϊếŧ chết em. Huhu… nhưng mà thật sự tôi không nỡ… sao tôi lại biến thành ngu si hèn mọn thế này… huhu!
Trần Nam đơ người “xong rồi, xong rồi, hóa ra sếp tổng bị thất tình.” Chưa khi nào gặp Lưu Quan trong trạng thái bị đả kích như bây giờ, Trần Nam âm thầm cầu nguyện sáng mai sếp tổng không có nhớ gì không thì anh là người bị diệt khẩu đầu tiên là cái chắc.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lưu Quan xoa xoa huyệt đầu giảm bớt đau nhức, trở người dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Việc uống say được trợ lý đưa về là việc hết sức bình thường, Lưu Quan không ngạc nhiên khi bản thân đang nằm trong căn phòng của mình. Cơ mà đêm qua say quá, bình thường còn lơ mơ nhớ được đại khái, nhưng kí ức hôm qua Lưu Quan chẳng nhớ gì cả!
Sửa soạn bản thân xong, Lưu Quan cũng đến công ty. Bước vào đã thấy Trần Nam chờ sẵn trong phòng ánh mắt như muốn nói lại thôi, Lưu Quan không thích tò mò hỏi nhiều:
- Có chuyện thì mau nói, không thì đi ra ngoài, ở đây không còn việc cần anh nữa!
Trần Nam hơi đắn đo nhưng vẫn quyết định lên tiếng:
- Lưu tổng, anh có tâm sự gì cứ nói ra sẽ bớt khó chịu hơn ạ! Đừng cố giữ trong lòng.
Lưu Quan không vui:
- Tâm sự cái gì? Anh làm như tôi bị thất tình không bằng ấy. Ra ngoài đi.
“Thì đúng là thất tình thật mà, phong cách của Lưu tổng thay đổi nhiều quá, lúc say mới dám nói ra lời thật lòng, tưởng vô tình ai biết lại thâm tình đâu.” Trần Nam rời đi nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Lưu Quan gọi quay trở lại:
- Trần Nam, tôi hỏi anh một chuyện có được không?
- Vâng, Lưu tổng cứ nói đi ạ!
Trần Nam đẩy kính đứng thẳng lắng nghe.
- Tôi có một người bạn, người đó vì gia tộc nên muốn cưới một người rồi tự dưng người bạn đó lại thích tình địch của chính mình, mà tình địch lại muốn tác thành cho người bạn tôi với đối tượng ban đầu, tình địch bỗng dưng quay qua cưới người khác. Người bạn tôi đã chịu trở mặt thành thù với đối tượng muốn kết hôn để theo đuổi tình địch, bây giờ người ta sắp cưới vợ rồi thì người bạn tôi nên làm như thế nào. Tình địch còn chưa biết người bạn tôi thích là cậu ấy! Liệu có cách nào vãn hồi được không?
Trần Nam nghe kể mà cũng suýt rớt cằm “chúa ơi, nếu hôm qua sếp tổng không say thì nghe xong anh cũng chẳng hiểu sếp đang nói cái gì. Câu chuyện cẩu huyết này mà cũng rơi đúng trên người sếp sao? Còn bày đặt bạn tôi. Hớ… nếu vậy khác nào người sếp thích lại là… tình địch… là… là…” Trần Nam nghĩ tới đây trợn mắt cảm thấy khó tin, lắp bắp hỏi lại:
- S… ếp… sếp nói là…
Lưu Quan cắt ngang:
- Là bạn tôi không phải tôi.
Trần Nam bụm miệng, may chưa lỡ miệng nói ra, Lưu tổng chưa đánh đã khai, nói vậy khác nào giấu đầu hở đuôi đâu. Vờ như hùa theo Lưu Quan, Trần Nam rất chuyên nghiệp:
- Vâng! Tôi biết ạ, theo tôi Lưu tổng nên khuyên bạn anh hãy dũng cảm thổ lộ, biết đâu người ta cũng thích anh ấy thì sao?
- Theo đuổi tình địch thấy mất mặt sao ấy? Với lại người ta sắp có gia đình riêng rồi?
Trần Nam chưa trải qua nữ nhi tình trường nhưng rất am hiểu các chiến thuật trên thương trường, dù sao cũng không để sếp nhà bị thua thiệt được, không có lương tâm xúi giục:
- Mặt mũi có ăn được đâu! Nếu vậy cứ đập chậu cướp hoa. Nhát chết sẽ không có cơm ăn đâu ạ!
Lưu Quan hơi băn khoăn:
- Làm vậy có thất đức lắm không?
Trần Nam cười trộm trong lòng “trước nay Lưu tổng luôn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nay lại còn nhắc tới đạo đức gì nữa, thất đức đâu phải chưa làm bao giờ?” Trần Nam khéo léo nhắc nhở:
- Sang tháng có buổi họp cổ đông với Hồng Ân, tối đó có bữa tiệc giao lưu giữa hai công ty. Lưu tổng có thể nhân cơ hội này nói chuyện với người ta xem.
Lưu Quan gõ gõ ngón tay lên bàn híp mắt:
- Ừm, để tôi thử… hèm… hèm… chuyện đó liên quan gì đến tôi với Cố Diệp chứ? Tôi nói là người bạn của tôi mà.
Trần Nam thức thời im miệng không vạch trần sự thật, cứ liên quan đến Cố tổng là Lưu tổng như biến thành người khác, cực kì ngốc manh! Lời phủ nhận đầy rẫy sơ hở vậy mà cũng muốn qua được mắt anh sao, lừa trẻ con còn không tin ấy chứ?