Lưu Quan đứng lấp ở phía xa giật nảy mình, hắn trơ mắt nhìn người mình để ý bị cô gái kia tát. Cô ta vừa đi khỏi, Lưu Quan vội chạy tới ôm lấy Cố Diệp:
- Cố Diệp, em ổn không? Hai người…
Cố Diệp ngước nhìn Lưu Quan, cũng chẳng thắc mắc tại sao hắn lại có mặt ở đây. Anh đẩy người ra đi bộ gần về phía bờ biển. Lưu Quan cho rằng Cố Diệp bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ:
- Em sao vậy? Đừng dọa anh, ai chẳng có khi thất tình, em đừng có vì vậy mà nghĩ quẩn tự tử.
Lưu Quan sống chết ôm Cố Diệp từ phía sau gào lớn. Cố Diệp bực mình, tốt tính đến mấy cũng phải gắt lên:
- Anh bị điên hả? Buông ra, ai muốn tự tử chứ?
- Thật chứ? Em hứa đi?
Cố Diệp xoay người, vẻ mặt mệt mỏi:
- Anh Lưu, nếu anh muốn ở đây cùng em thì anh giữ yên lặng một chút, em chỉ thích nghe tiếng sóng biển cho tinh thần bình phẳng trở lại thôi.
Cố Diệp tiến thêm vài bước, ngồi trên bãi cát trắng, anh nhìn theo những dải trăng bạc lấp lánh phủ trên mặt biển, cứ từng cơn cuộn trào theo từng đợt sóng, trái tim tổn thương nhanh chóng được chữa lành “tình yêu đúng thật không thể gượng ép, con gái cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.” Anh chấp nhận buông bỏ hết thảy, xóa bỏ hình bóng Tuyết Đình Lan ra khỏi đầu, tay mò túi lôi ra cặp nhẫn thuận tay ném xuống biển, chôn vùi đi tất cả những ảo tưởng anh từng dựng lên cho hai người.
Biết Cố Diệp giờ phút này không thoải mái, Lưu Quan muốn an ủi anh:
- Em có muốn đi uống rượu không? Tôi bồi em?
Cố Diệp lắc đầu:
- Không đi.
Nhìn ra xa xăm, anh hoài niệm tuổi trẻ, đời trước sống chỉ biết làm việc chưa kịp hưởng thụ ngày nào thì cũng bị tai nạn mà kết thúc cuộc đời. May mắn được một lần sống lại, lần này không muốn làm gì nữa, chỉ muốn buông thả bản thân tìm thú vui hưởng lạc một chút. Cố Diệp đứng lên, đôi tay phủi cát bẩn cười cười với Lưu Quan:
- Anh muốn bồi em thật à? Đêm nay ra biển thuê thuyền câu mực đêm với em không?
Dưới ánh trăng, Lưu Quan vẫn đang ngồi ngước mắt nhìn lên, nụ cười tươi sáng khiến lòng hắn khẽ động:
- Được!
Hai người thuê tàu riêng ra khơi, trên thuyền có thêm 4 người đi theo phụ trách lái tàu và bảo vệ khách. Cố Diệp cầm cần câu quăng ra xa hồi hộp chờ đợi vận may, anh như trẻ nhỏ lần đầu được đi chơi, động tác cực kì nghiệp dư, thế mà vẫn vui vẻ tự tin đến vậy. Lưu Quan lắc đầu, trên môi không dứt được nụ cười.
Ba tiếng trôi đi, Cố Diệp giật giật khóe môi nhìn thành quả của Lưu Quan và anh thầm oán “không câu được vợ thì chớ giờ cá cũng chẳng thèm ăn mồi của anh, lý nào lại vậy?” Cố Diệp giận dỗi thu cần:
- Không câu nữa, giống như em bồi anh chơi chứ nào phải anh bồi em.
Lưu Quan thu cần lại, bước gần tới Cố Diệp đứng sau lưng anh, vòng tay ôm trọn bao bọc anh vào lòng, một tay cầm cần, một tay cầm tay Cố Diệp dạy anh cách móc mồi giả, cách điều chỉnh chiều sâu dây thả, rồi hai người cùng dùng lực quăng mồi đi xa. Lưu Quan vẫn giữ trọn tư thế phía sau, cúi đầu ghé sát tai Cố Diệp:
- Em học được chưa?
Trái Tim Cố Diệp “thịch”, “thịch” anh không dám tin bản thân bị mất bình tĩnh trước hành động của Lưu Quan. Cố Diệp trốn tránh cái ôm xấu hổ này.
- Đượ… c… được rồi, an… h… anh cứ tiếp tục đi, em vào khoang thuyền nghỉ lát.
Lưu Quan nhếch nhẹ khóe môi nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn kia, xúc cảm ấm áp vẫn lưu lại, hắn cũng không giữ được bình tĩnh như đang thể hiện. Tay ôm lên trái tim đang nhảy loạn, Lưu Quan hệt như nam sinh mới biết yêu ngày đầu, mặt cũng hơi đỏ lên.
Nhưng rồi chuyện bất ngờ xảy ra, nhân viên trên thuyền hô hét:
- Không ổn rồi, thuyền lạc hướng bị đụng phải đá, nước tràn vào khoang rồi.
Lưu Quan vứt bỏ cần câu, chạy nhanh vào trong gọi Cố Diệp, hắn bất an dẫn anh ra bắt lấy cánh tay nhân viên:
- Sao lại xảy ra chuyện này? Bây giờ phải làm sao?
- Tôi không rõ, địa phận này không phải nơi an toàn, thuyền bị lạc hướng điều khiển giờ mới phát hiện ra, trên tàu có thuyền con tránh nạn nhưng chỉ trở được hai người 1 thuyền, anh đi với tôi, vị kia đi với đội trưởng, chúng tôi hứa sẽ bảo vệ hai người an toàn.
Lưu Quan không đồng ý, giao Cố Diệp cho người khác hắn không thể yên tâm được, có chết thì hắn cũng sẽ bồi anh. Lưu Quan hỏi Cố Diệp:
- Em tin tôi không? Tôi sẽ bảo vệ em an toàn, đi với tôi… nhé!
Thực ra, Lưu Quan cũng đang rất sợ hãi, hắn không sợ chết nhưng hắn sợ, hắn không bảo vệ được người hắn thực lòng quan tâm. Lưu Quan không dám kì vọng câu trả lời của Cố Diệp, nhưng nếu anh đồng ý, Lưu Quan hắn hứa nhất định không bao giờ buông tay anh ra.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Lưu Quan, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Diệp lại đồng ý. Anh cũng không quen ai ngoài Lưu Quan, đi cùng người xa lạ trong hoàn cảnh này khiến tâm anh bất an hơn nhiều “thôi thì có làm quỷ cũng không cô đơn, có Lưu Quan làm bạn cũng không lỗ.”
- Vâng!
Nghe được đáp án Lưu Quan vui sướng ôm trầm lấy Cố Diệp rồi nhanh chóng đỡ anh lên thuyền nhỏ. Nhân viên sắp xếp cho một thuyền đi trước, một thuyền đi sau để bảo vệ khách, qua địa phận này, bên kia có rất nhiều thuyền câu đêm ở đó, chỉ cần di chuyển một đoạn thoát khỏi khu vực lệch hướng này là thoát nạn. Nhưng trời không chiều lòng người, gần qua được chặng đường thì đoàn thuyền nối đuôi gặp phải địa phận sương mù mông lung, đến khi thoát khỏi thì chiếc thuyển của Lưu Quan cùng Cố Diệp đã bị lạc mất. Nhân viên tàu thuyền hối hả tìm sự giúp đỡ của thuyền bè xung quanh, thông báo với cảnh sát biển trợ giúp tìm kiếm.
Trong sương mù, Cố Diệp ẩn ẩn có dự cảm không lành, thử lên tiếng:
- Các anh còn đi gần chúng tôi chứ?
- Có ai không? Các anh còn ở đó không?
Lưu Quan và Cố Diệp nhận ra, thuyền của họ đã bị tách lạc thêm lần nữa. Lưu Quan gác lại mái chèo hỏi Cố Diệp:
- Em có hối hận khi đi cùng tôi không?
- Không có!
Cố Diệp trả lời rất nhanh, anh cũng không có tư cách trách Lưu Quan, hai người giờ cũng coi như đồng bạn đồng thuyền. Bỗng Lưu Quan lên tiếng:
- Nếu phải chết ở đây thì sao? Em có sợ không?
- Sợ chứ? Nhưng nếu chết ở đây thì cũng đâu chỉ có mình em, kéo anh làm đệm lưng mang theo bầu bạn dưới suối vàng cũng lời lắm nha!
Lưu Quan bỗng nở rộ nụ cười, hắn không nghĩ anh lại lạc quan đến vậy. Tự dưng Lưu Quan cũng cảm thấy hoàn cảnh này không tệ lắm.
Chiếc Thuyền rất nhỏ nên Lưu Quan và Cố Diệp tựa lưng vào nhau, hai người trò chuyện cho tới khi trời tờ mờ sáng, Lưu Quan lay Cố Diệp quay qua nhìn phía xa:
- Em nhìn kìa… ở kia có đảo… tôi nói rồi mà, tôi sẽ bảo vệ được em.
Cố Diệp trợn mắt nhìn hòn đảo mà thuyền họ đang dần tiến lại gần “không phải chứ? Hòn đảo bí ẩn này, sao nó lại xuất hiện ở đây?” Trong sách, đây là hòn đảo kì bí nguyên chủ sẽ phải trải qua thê thảm ở đây những 1 tuần. Nguyên chủ bị Tuyết Đình Lan thuê người bắt cóc ném xuống biển phi tang nhưng may mắn tháo được dây trói thoát nạn. Nguyên chủ bơi dạt được vào hòn đảo bí ẩn quanh năm bao bọc bởi sương mù chưa ai khám phá ra. Ở đây nhiều thú dữ và động vật có độc, nguyên chủ sống không bằng chết. Sau khi bị tác giả hành cho thoi thóp, bấy giờ mới đặc xá cho An Thiên Húc xuất hiện, cứu vớt tính mạng của nguyên chủ. Cố Diệp khóc không ra nước mắt, anh không muốn tin đây là sự thật nhưng mỏm đá hình vòng cung như trăng lưỡi liềm hiện ra trên đỉnh núi cao nhất cứ ngày một hiện ra rõ nét hơn. Cố Diệp suy sụp “xong rồi, xong rồi, có ai đen đủi như anh không chứ? Vừa mới bị thất tình đã lại bị đẩy đến đảo hoang này chịu khổ. Mà nếu không có ánh sáng nhân vật chính Thụ thì ai mới cứu được anh đây?” Tự dưng Cố Diệp mong nhớ An Thiên Húc da diết, nhưng cũng chẳng dám kỳ vọng, vừa trở mặt với nhau hôm trước, giờ cũng chẳng biết cậu ta ở đâu, sao đến đây cứu anh được. Tất cả niềm tin bây giờ, Cố Diệp đặt hết cho Lưu Quan, người này là đại boss nên ánh sáng nhân vật rất mạnh, không như anh, tuy là nhân vật chính Công nhưng lại bị tác giả ghim thù, yêu được rồi còn nỡ hạ bút ngược nguyên chủ thêm mấy chương tại hòn đảo này. Nếu gặp được ả tác giả này, Cố Diệp anh thề không cho cô ta sống yên.
***
Bên kia nước Mỹ, ả tác giả Cố Diệp âm thầm oán hận đúng thật là không cần anh ra tay đã đang cuống cuồng sống không yên rồi!
Quay trở về 1 tháng trước, Ngọc Tư Linh là tác giả cuốn sách “sủng thê” Cố Diệp đọc phải. Truyện được lên Hot đầu bảng, nhiều độc giả yêu cầu viết tiếp phiên ngoại bẻ lái thành sinh tử văn cho hai nhân vật chính sinh thêm hài tử mới trọn vẹn HE. Đang hí hửng múa bút thành văn chưa kịp rà soát lại thì cốc nước trên bàn bị gạt tay đổ tràn lên laptop, toàn bộ dữ liệu tối đen, cô điên cuồng gõ gõ lắc lắc mà quên mất đầu dây vẫn cắm điện… thế là “xoẹt… xoẹt… xoẹt…” cô đã có mặt tại nơi này.
Khi mới tỉnh lại, Ngọc Tư Linh vò đầu để giảm cơn đau, kí ức của người đàn ông nào đó cứ lởn vởn trong đầu cô đau nhức. Cô ngớ người cào cào lại mái tóc “tóc của cô đâu? Sao ngắn ngủn thế này? Ai thất đức cắt tóc cô?” Vội vàng vùng dậy thì đập vào mắt toàn cảnh xa lạ “đây không phải phòng cô.” Chưa kịp bình tĩnh lại thì cảm nhận được cơ thể bản thân khang khác, cô không có ngực, phía dưới hình như… “Aaaaaaa…” Tiếng hét thất thanh vang lên rung cả căn nhà, Ngọc Tư Linh run rẩy chỉ tay vào trong gương rồi run rẩy chỉ tay lại mặt mình “Không… không thể nào, đây là mơ, đây chỉ là mơ thôi, một giấc mơ kinh dị, cô từ nữ biến thành nam.”
Ngọc Tư Linh nằm ngã ngửa ra giường, cô véo đùi đau điếng, tát mấy phát vào mặt, lăn đi lăn lại cố gắng ngủ… cách nào cũng thử qua mà chân thật đến đáng sợ!
Vào nhà tắm, Ngọc Tư Linh run run cởϊ qυầи áo, khuôn mặt phiếm hồng mắt ti hí lén nhìn cơ thể người đàn ông trong gương. Máu mũi chảy ra, body người này thật tốt, mặt mũi cũng rất điển trai, ngực này, bắp này, cơ múi này, chân này… rồi cô giật nảy mình khi vô tình chạm tới nơi nhạy cảm. Tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, cơ thể này giờ là của cô, sớm muộn gì cũng phải thích nghi, không việc gì phải xấu hổ hết. Là ông trời bù đắp cho cô suốt thời gian qua mải mê sáng tác không có thời gian kiếm nổi một người bạn trai. Nếu dùng thân phân này đi trêu chọc nam sinh chắc không bị coi là biếи ŧɦái đâu nhỉ? Nhưng mà giờ cơ thể cô biến thành đàn ông rồi còn lấy chồng được không? Oaoa…
Qua thời gian, Ngọc Tư Linh mới thích ứng được cô hiện tại là một người đàn ông và nhân vật cô xuyên vào lại là người qua đường giáp không mấy quan trọng trong quyển sách cô viết. Ngọc Tư Linh tiếp nhận thân phận nguyên chủ tên là Cố Minh. Cô cảm thấy xuyên qua nhân vật này không tệ, được lão ba nhà An gia chu cấp tiền tài thỏa sức không lo nghĩ, cô chỉ cần ẩn mình sống trong nhung lụa, cuộc sống mới tuyệt làm sao? Thế mà trời không chịu chiều lòng người, hôm nay bất ngờ bị cậu Ba, cậu Tư nhà họ An tìm tới nói phải đưa Cố Minh về nhà nhận lại dòng họ. Ngọc Tư Linh sợ hãi khi biết bản thân bị cuốn vào sóng gió hào môn, cô còn chưa biết phải làm sao? Họ chỉ cho cô suy nghĩ một tuần, dù muốn hay không cũng phải nhanh chóng dọn đồ về dâng hương ra mắt tổ tiên. Ngọc Tư Linh không hiểu lý do tại sao tuyến cốt truyện bị thoát ly, rõ ràng nhân vật Cố Minh hết đất diễn rồi mà, sao giờ lại bị ép lên sàn thế này? Ngọc Tư Linh điên cuồng tìm phương án đối phó cho chuyến về nước sắp tới!