Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 119




Súng anh Hai tìm giúp cô có thể dùng ở bên ngoài, nhưng sau này không biết lúc nào sẽ bị thu súng, vậy thì để an toàn, cô vẫn cần một khẩu s.ú.n.g khác, dùng để phòng thân.

“Tại sao cô lại cần súng? Nhưng tôi nghĩ nếu là cô, ắt hẳn phải kiếm được thứ này rất dễ dàng mới đúng?”

Triệu Tùng hoài nghi nói.

“Anh yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện bất lợi với người dân hay đất nước bằng khẩu s.ú.n.g này đâu, chỉ là muốn phòng thân thôi.”

Trương Thiên cười nhạt đáp.

Nghe thấy tiếng động càng ngày càng to dần ở bên ngoài, Trương Thiên chớp mắt.

Cô mỉm cười và gật đầu với người nọ, sau đó nhắc nhở họ:

“Thời gian của các anh cũng không còn nhiều nữa, hãy nhanh chóng đưa ra quyết định đi.”

Trương Thiên nghe thấy tiếng la hét chửi bới truyền đến, rất có thể là Háo Tử đang hành động.

Triệu Tùng nhìn thật sâu vào Trương Thiên, quay người đi về phía cửa.

“Vậy thì nhờ cô! Chúng ta đi!”

Những người khác quay người đi theo, một người trong số họ lấy chìa khóa ra ném cho Trương Thiên, sau đó mới đóng cửa rời đi.

Trương Thiên không khỏi mỉm cười, đóng cửa chính của căn nhà lại, đem tất cả đồ đạc bên trong vào không gian.

Ngay khi mọi thứ trong nhà đều đã dọn dẹp sạch sẽ, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng đập cửa.

Trương Thiên nhanh chóng mở cửa nhỏ rời đi, cô vừa chạy được năm sáu mét, cửa nhà đã bị đẩy ra, vài tên Hồng Tụ Tử xông vào, bắt đầu kiểm tra xung quanh.

Cuối cùng, có người phát hiện ra cánh cửa nhỏ Trương Thiên rời đi, bèn lập tức theo ra ngoài.

Đáng tiếc bọn họ đã chậm một bước, Trương Thiên đã chạy ra khỏi khu vực này từ lâu, những người đó đến bóng dáng cũng không đuổi kịp.

DTV



Thứ hai khi đi làm, Trương Thiên vẫn đi bộ đến trang trại bò sữa như cũ, nhưng lại có một điều khác với trước đây là hôm nay - ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô thế nhưng lại có sự thương hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-119.html.]

Trương Thiên do dự một lúc, tìm Đường Quyên hỏi thẳng chị ấy:

“Tại sao mọi người lại nhìn em như vậy ạ?”

Cô thực sự không thể hiểu được, mình có chuyện gì mà lại khiến mọi người cảm thấy thương hại cô như thế.

Đường Quyên khó xử, do dự một lúc mới nói lại đúng sự thật với Trương Thiên.

“Hôm nay người mà em làm thay đã tới đây để nhận viện. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, em có thể sẽ phải rời trang trại bò sữa sớm đấy.”

Trương Thiên ngây ra, tò mò hỏi:

“Không phải anh ta bị gãy xương sao? Thương gân động cốt phải nằm đủ 100 ngày, bây giờ mới hơn một tháng, vậy mà anh ta đã khỏi rồi sao?”

Tốc độ này hình như cũng quá nhanh rồi đó!?

Nói đến đây, Đường Quyên lại có chuyện để nói.

“Chưa khỏi đâu, anh ta đi lại vẫn còn khập khiễng, chắc chắn là vẫn chưa khỏi hẳn. Giám đốc trang trại cũng đã bảo anh ta về nhà đợi khi nào khỏi hẳn rồi quay lại nhưng anh ta không nghe, nhất quyết đòi trở lại làm việc!”

Đường Quyên nghiêng người về phía Trương Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ nhiều chuyện, nói:

“Nghe nói là vì vợ anh ta đã mang toàn bộ tiền trong nhà ddiaw cho nhà mẹ đẻ, nếu anh ta không quay lại làm việc, chắc gia đình anh ta thậm chí đến gạo cũng mua không nổi.”

Nói xong, chị ấy không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên, chu cấp cho nhà mẹ đẻ cũng chả sao, nhưng đem tất cả số tiền mà chồng kiếm được đưa cho nhà mẹ đẻ thì thật là kỳ lạ!

Trương Thiên nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, người đàn ông này đúng là quá xui xẻo.

Cũng không còn cách nào khác, người ta thực sự không có tiền để sống nên chỉ có thể quay lại làm việc.

Cô cũng không thể chiếm lấy vị trí này không bỏ, nếu làm vậy, các đồng nghiệp khác sẽ có ý kiến với cô.

Trương Thiên bèn thở dài đứng dậy, vứt đôi găng tay dính đầy cỏ dại đi đến văn phòng của phó giám đốc Hạ.

“Chú Hạ, nghe nói vị đồng chí mà cháu làm thay đã trở lại làm việc rồi ạ?”

Trương Thiên cười lên tiếng hỏi.