“Tôi nghĩ việc này ắt hẳn phải nên căn cứ vào tình hình thực tế để xem xét, chứ không phải là ông nội tôi lạm dụng chức quyền.”
Thực sự là tai bay vạ gió, chỉ một vị trí nhân viên chăn nuôi mà cũng có thể dẫn đến sự ghen tị của người khác, trong lòng Trương Thiên ít nhiều cũng có chút cáu kỉnh và bất lực.
DTV
Sau khi Trương Thiên lên tiếng giải thích, người đội mũ Lôi Phong cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã bị người ta lừa gạt, hôm nay tới đây hoàn toàn là tốn công vô ích.
“Nếu Trương Đại Ngưu không phạm sai lầm, chúng tôi cũng không thể tùy tiện đổ oan cho người tốt được.”
Người đội mũ Lôi Phong liếc mắt nhìn Trương Thiên lần cuối, sau đó vung tay lên:
“Chúng ta về thôi!”
Một đám người lúc tới thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lúc đi thì cụp đuôi xám xịt rời đi, để lại đám người Trương Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cũng chẳng biết là đã chọc đến yêu ma quỷ quái ở đâu!
Lúc này, trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi giơ tay lên, Trương Thiên nhìn sang, là Cốc Mãn Thương.
“Tôi biết là ai làm!”
Cốc Mãn Thương nói với giọng điệu đầy chắc chắn và có chút tức giận.
Anh ta chỉ về phía Triệu Hữu Đức đang sợ hãi rụt rè chuẩn bị lẩn trốn khỏi đám đông, hét lớn một tiếng:
“Chính là ông ta! Triệu Hữu Đức!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-129.html.]
Từ lúc ba của Cốc Mãn Thương bởi vì trục lợi mà bị điều xuống nông trường cải tạo, trong nhà không có trụ cột, cả gia đình suýt chút nữa đã c.h.ế.t đói.
Chính nhờ đại đội trưởng Trương Đại Ngưu đã giao công việc nhân viên chăn nuôi cho mẹ anh ta là Ngụy Ngưu Lan, còn thu giày rơm do bà nội Vương Tú làm, mang tới hợp tác xã cung tiêu để bán, thỉnh thoảng lại cho chút lương khô và khoai lang, tất cả những điều này đã giúp một nhà ba người bọn họ có thể sống sót qua thời kỳ khó khăn.
Cốc Mãn Thương rất biết ơn đại đội trưởng, coi ông như là ân nhân của mình.
Vì vậy khi biết có người âm thầm dán một tờ thông báo lớn để hãm hại đại đội trưởng, trong lúc nhất thời anh ta chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ, dùng đủ mọi cách để tìm ra tên đầu sỏ gây tội, sau đó mang theo mấy anh em tới cửa đánh đối phương một trận.
Không ngờ tới, người này vậy mà lại viết một bức thư khác gửi đến Uỷ ban Cách Mạng.
Người của đại đội không hiểu biết nhiều về Ủy ban Cách Mạng, đó là bởi vì đại đội trưởng quản lý rất tốt, trong đại đội không xảy ra chuyện gì quá mức tồi tệ, nhưng những người thường xuyên lăn lộn ở trong huyện thành như họ lại biết rất rõ.
Phê bình công khai, cạo đầu, diễu hành, chửi mắng đánh đập… đây là những thủ đoạn thường được Hồng Vệ Binh sử dụng, nếu để đại đội trưởng phải gánh chịu những ô danh như trên bức thư đề cập, thôn không có người đứng đầu, chắc chắn sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.
May mà người đến lần này có thể coi là dễ nói chuyện, sau khi biết rõ chân tướng sự việc thì lập tức rời đi, nhưng tên Triệu Hữu Đức kia… Tuyệt đối không thể buông tha cho ông ta!
Cốc Mãn Thương vừa nói ra lời này, các đội viên đồng loạt nhìn về phía Triệu Hữu Đức với ánh mắt không mấy thiện cảm, vài người đàn ông trực tiếp tóm lấy Triệu Hữu Đức, kéo ông ta đi đến giữa đám đông.
Nhìn Triệu Hữu Đức ngã ngồi ở nơi đó, Triệu Khoan vốn đang đứng ở bên cạnh Trương Hồng Binh không nhịn được mà rụt cổ lại, cả người run lên nhè nhẹ, nấp ở phía sau Trương Hồng Binh không dám ló đầu ra.
Trương Thiên nhạy bén nhận ra điều này, cô lập tức nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía Triệu Hữu Đức càng thêm sắc lạnh.
“Triệu Hữu Đức à, nếu cậu có chuyện gì bất mãn với tôi thì cứ nói thẳng, đừng làm mấy hành động gắp lửa bỏ tay người như vậy. Cậu không chỉ dán tờ thông báo lớn, còn gửi thư nặc danh đến Ủy ban Cách Mạng, làm vậy không thấy mệt sao?”
Trương Đại Ngưu chậm rãi nói.