“Bởi vì Triệu Hữu Đức biết ông cũng biết chuyện này.”
Trương Đại Ngưu bình tĩnh nói.
Trương Thiên không hiểu:
DTV
“Ông cũng biết ấy ạ? Không phải là do cháu nói cho ông biết sao?”
Chẳng trách ông nội khi nghe tin Triệu Hữu Đức giấu một rương vàng lại không hề ngạc nhiên một chút nào, thì ra là ông đã biết từ lâu!
Trương Đại Ngưu hút một hơi thuốc lá, sau đó chậm rãi phun ra làn khói, lúc này mới giải thích toàn bộ câu chuyện cho cháu gái của mình.
“Lúc trước Triệu Hữu Phúc cố ý tới tìm ông, cậu ấy nói có cảm giác tình hình sắp tới sẽ không ổn, nên chuẩn bị tới Hồng Kông để sinh sống một thời gian. Nhưng rất không may, con trai của Triệu Hữu Phúc lại bị bệnh vào ngay thời điểm đó, cậu ấy không thể mang Triệu Khoan rời đi, nên định gửi con lại ở nhà anh trai, cũng nhờ ông quan tâm đến con trai cậu ấy một chút.”
“Cậu ấy đã liệt kê một danh sách những thứ mình để lại rồi giao cho ông, trên đó có đề cập tới một rương vàng, cậu ấy còn tặng cho ông một túi t.h.u.ố.c lá để làm thù lao.”
“Cậu ấy cũng nói rằng sẽ thông báo cho anh trai mình một tiếng, để Triệu Hữu Đức biết sẽ có ông hỗ trợ chăm sóc Triệu Khoan, Triệu Hữu Đức cũng không cần quá lo lắng.”
Nói đến đây, Trương Đại Ngưu không khỏi bật cười:
“Tên nhãi này đúng là vô cùng xảo quyệt! Ông vốn cho rằng cậu ta chỉ là suy nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ còn chưa tới nửa năm thì đã xảy ra cách mạng, cũng không biết tới lúc nào tên nhãi này mới có thể trở về.”
Trương Thiên cũng thở dài:
“Rồi sẽ đến lúc cách mạng kết thúc, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi, chắc chắn chú Hữu Phúc sẽ trở về ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-131.html.]
Trương Đại Ngưu tiếp tục nói:
“Lúc đầu Triệu Hữu Đức đối xử với Triệu Khoan rất tốt, lâu dần ông cũng không thường xuyên đi ngang qua đó nữa. Về sau lại nghe người khác nói cuộc sống hiện giờ của cậu ta rất không tệ, cách vài ngày là lại nấu thịt ăn một lần, còn mua nguyên liệu để may quần áo, cho nên dù không thấy Triệu Khoan ra ngoài, ông cũng chỉ cho là nó bởi vì không có ba ở đây, nên mới không muốn tiếp xúc với người ngoài.”
“Nhưng ông thật sự không nghĩ tới, tên khốn Triệu Hữu Đức này lại định bỏ đói cháu trai mình đến chết, chỉ vì tiền tài mà mờ con mắt! Ông thật sự không hiểu nổi người này đang nghĩ gì, số vàng kia chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả người thân của mình sao?”
Đối với Trương Đại Ngưu mà nói, tiền mất vẫn có thể kiếm lại được, người thân mới là quan trọng nhất.
Trương Thiên thì lại rất rõ, đối với một số người, tiền bạc chính là thứ quan trọng nhất, mà những người này đã trở thành nô lệ của đồng tiền chứ không phải chủ nhân của nó.
Nghi vấn được giải đáp, Trương Thiên cảnh giác một hồi, thấy không có một chút gió thổi cỏ lay nào, bấy giờ cô mới dần dần buông lỏng cảnh giác với Triệu Hữu Đức, tập trung vào việc ăn mừng năm mới.
Mấy ngày trước Tết phải chuẩn bị rất nhiều thứ, phải mua đầy đủ những vật dụng cần thiết cho năm mới, thời đại này tuy không phong phú đa dạng như những thế hệ sau này nhưng cũng rất náo nhiệt.
Còn hai ngày nữa là đến 30 Tết, sáng sớm hôm nay, Trương Thiên đã bị mẹ Chung Quyên tóm lấy, hai mẹ con cùng đi chợ mua đồ.
Mặc dù trong nền kinh tế kế hoạch không thể thực hiện buôn bán quy mô lớn, nhưng cũng không có nhiều người chú ý đến loại mô hình chợ nông thôn này.
Hơn nữa lúc này sắp sang năm mới, cho dù là Hồng Tụ Tử cũng không muốn ra tay gây rối vào thời điểm này.
Trong chợ vô số người đi kẻ đến, bán đủ mọi thứ, cũng có nơi lấy đồ đổi đồ.
Trương Thiên nhìn thoáng qua bèn thấy một người đàn ông trung niên đang vẽ tranh đường dạo.
Trước mặt chú ấy bày một sạp hàng, bên cạnh để một thùng nước đường, một đám trẻ con và người lớn vây quanh thành một vòng tròn, tất cả đều tập trung chăm chú nhìn chú ấy vẽ tranh.