Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 310




Sau khi thảo luận giá cả xong, Trương Thiên đã viết một cuốn sách hướng dẫn đơn giản, dự định sau này sẽ đưa cho bí thư Tạ để định giá sữa.

Theo quan sát của cô, dường như bí thư muốn đưa sữa vào việc quản lý kế hoạch giá của huyện Thuần.

Sau này bán sữa, cần phải theo giá của chính phủ, không thể tự ý định giá.

“Các đồng chí ở đại đội Hồng Quang đều có tấm lòng vì dân, điều này thật không hề dễ dàng.”

Bí thư Tạ xúc động nói sau khi đọc xong sách hướng dẫn của Trương Thiên.

Một sản nghiệp chung của đại đội người ta cũng có thể hi sinh lợi ít của bản thân vì lợi ích của nhân dân, mà trang trại bò sữa quốc doanh lại trì hoãn và không đưa ra bất kỳ tin tức nào.

Nếu so sánh như vậy thì chẳng trách ấn tượng của ông ấy với đại đội Hồng Quang cũng tốt hơn nhiều.

DTV

Trương Thiên ngồi sang một bên với nụ cười trên khuôn mặt, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, đây là chân lý.

Bí thư Tạ đặt sách hướng dẫn xuống, nhìn sang Trương Thiên.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt.” Ông ấy mỉm cười lấy một tập hồ sơ từ tủ bên cạnh ra.

“Tôi đã dành một suất cho đại đội của các cô tại Đại học Công Nông Binh, ngoài ra, cô cũng có một suất.” Ông ấy lấy hồ sơ ra và đưa cho Trương Thiên xem.

Trương Thiên bối rối trong nháy mắt.

Suất nhập học trong Đại học Công Nông Binh.

Cô cũng có suất à?!

Thật là một món quà lớn!

Công xã cũng có chỉ tiêu trong 2 năm đầu nhưng số lượng quá ít, tính chuyên nghiệp chưa cao nên vẫn để mỗi đại đội tranh nhau vị trí đứng đầu.

Năm ngoái còn có một chuyện xảy ra, lãnh đạo công xã đã bí mật mua bán suất ở đại học nhưng có người phát hiện ra, bây giờ lãnh đạo đó đang cải tạo ở nông trường.

Đại đội Hồng Quang cũng nộp đơn, nhưng tiếc là không được xếp vào hàng đợi, chỉ có thể bất lực.

Không ngờ rằng, chỉ hi sinh một chút lợi ích mà lại nhận được một món quà lớn như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-310.html.]

Trường Đại học Công Nông Binh vẫn còn rất có giá trị vào thời điểm này, theo cô nghe ngóng được, thời gian đi học kéo dài từ ba đến ba năm rưỡi và thường dành 3/4 thời gian để học kiến thức lý thuyết thời gian còn lại dành cho hoạt động thực tế.

Nhìn chung, có thể học được rất nhiều kiến thức bổ ích.

Tuy nhiên, cô thực sự muốn đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học tiếp tục và thi lại.

Đối với cô, có một suất vào trường Đại học Công Nông Binh cũng không có gì đáng quý lắm.

Thấy Trương Thiên rất lâu vẫn không có phản ứng gì, bí thư Tạ tưởng rằng cô vui mừng đến ngốc luôn rồi.

“Sao vậy, vui mừng đến mức không biết làm gì rồi à.”

Ông ấy nói đùa.

Bình thường đồng chí Trương Thiên hoặc là dáng vẻ uể oải hoặc như thần đồng, vẫn chưa từng thấy dáng vẻ như bây giờ.

Hơi kỳ lạ.

Trương Thiên bình tĩnh lại, vui vẻ gật đầu:

“Ông không biết tôi vui mừng thế nào đâu, đây là suất học đại học! Thật sự cảm ơn bí thư Tạ rất nhiều, ông không biết hai chỉ tiêu này quan trọng như thế nào đối với chúng tôi! Sau này chúng tôi nhất định sẽ nối bước theo lãnh đạo, tuân theo mệnh lệnh và làm việc vì lợi ích của nhân dân!

“Với sự lãnh đạo của ông ở huyện Thuần, không có gì là không thể làm được!”

Cô cười tươi đến nỗi mắt biến thành vầng trăng lưỡi liềm, bắt đầu nói những lời khen ngợi.

Đừng nói gì mà nói suông, lãnh đạo nghe xong lỗ tai cũng lên kén rồi.

Khen chuyện lãnh đạo làm là chuyện tốt, Trương Thiên vẫn luôn cho rằng, dù là ai thì cũng đều thích nghe lời khen.

Trương Thiên khen ngợi bí thư Tạ đến mức quên mất phong cách lãnh đạo của mình rồi cười lớn.

“Được rồi được rồi, lời nói của anh nghe thật ngứa ngáy.” Bí thư Tạ đỏ bừng tai, buồn cười ngắt lời Trương Thiên.

Trương Thiên chỉ cười ha ha và nắm chặt tập tài liệu trong tay.

Tuy nhiên, vẫn phải giair quyết suất vào đại học này của cô một chút.