Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 413




“Loại này chi phí thấp hơn, nếu dùng loại chất liệu này đựng thực phẩm, cuối cùng có thể chưa đến 30 đồng.”

Trương Thiên trầm ngâm lấy ra số 1 và số 4.

“Số 4 làm túi nhỏ 25g, số 1 làm túi lớn 500g, số lượng theo như tôi đã nói trước đây.”

Cô dừng lại rồi nói:

“Xưởng của anh có thể thuận tiện in thiết kế bìa lên cho tôi không?”

DTV

Trong ấn tượng, xưởng đóng gói ở đời sau hình như đều có thể làm cùng được.

Tưởng Hồi nhanh nhẹn nói:

“Được, in cho cô giá nội bộ.”

“Thật tốt quá! Bao lâu lấy được vậy?”

Trương Thiên mong đợi hỏi.

Tưởng Hồi suy nghĩ mấy giây, đưa ra con số:

“Ngày mai là lấy được.”

Trương Thiên có chút ngoài ý muốn, nếu là thời gian này, thậm chí có thể giao hàng trước thời hạn.

Trương Thiên rất hài lòng, trực tiếp đi theo Tưởng Hồi đến tìm tài vụ thanh toán.

Cuối cùng, chất liệu cộng với chi phí in ấn tổng cộng là 32 đồng.

Trương Thiên vui vẻ thanh toán hết tiền, trước khi rời đi còn đưa ra một số ý kiến cho Tưởng Hồi.

“Các anh có thể tìm kiếm các xưởng thực phẩm trong thành phố, túi nhựa như số 1 và số 2, có thể tìm xưởng nước tương, xưởng giấm cũng như xưởng dầu, v.v. Những thứ này không dễ hỏng, 2 loại túi nhựa này là đủ.”

“Mà với những thứ dạng bột và kẹo, thì dùng số 4, vật tư thành phố chúng ta cũng khá phong phú, chỉ các xưởng của thành phố chúng ta chắc có thể kiếm được không ít tiền.”

Đôi mắt của Tưởng Hồi cùng với những gì Trương Thiên nói nhiều hơn trở nên càng ngày càng sáng hơn.

Anh ấy vươn tay ra, lại rút lại, lại vươn ra, cuối cùng nắm lấy tay Trương Hồng Binh đối diện Trương Thiên lắc mạnh cảm ơn.

“Thật sự cảm ơn, đồng chí Trương Thiên cô quả thật là quý nhân của xưởng chúng tôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-413.html.]

Trương Hồng Binh cảm thấy không hiểu ra sao cả, cảm ơn chị ba sao lại nắm tay mình?

Cậu muốn rút tay ra, đáng tiếc sức lực không lớn như Tưởng Hồi, chỉ có thể để đối phương lắc.

Trương Thiên không cảm thấy mình đã làm gì cả, cho dù không có cô nhắc nhở, Tưởng Hồi cũng sớm muộn nghĩ đến điều này.

“Chủ yếu là sản phẩm của các bạn tốt, nếu không tôi nói nhiều nữa cũng vô dụng.”

Nói đến đây, Tưởng Hồi chợt nhớ tới một chuyện.

“Lần trước cô nói cái rào chắn bảo vệ em bé đó chúng tôi đã có manh mối rồi, đoán chừng không lâu nữa, là có thể tìm nhà mua bắt đầu sản xuất.”

Anh ấy cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ.

Trương Thiên chớp mắt, cười đáp:

“Sản xuất có phiền phức gì nói với tôi một tiếng, tôi thay mặt xưởng sữa chúng tôi đặt mua mấy bộ cho nhân viên chúng tôi.”

Coi như phúc lợi của nhân viên, đương nhiên, chắc chắn không phải tặng miễn phí, chỉ là lấy ra sử dụng, dùng xong phải trả lại xưởng, để lại cho người tiếp theo cần dùng.

Rốt cuộc, nữ nhân viên của xưởng sữa thực sự rất nhiều.

Tưởng Hồi đồng ý luôn:

“Không có vấn đề, đến lúc đó tôi thông báo cho cô đầu tiên!”

Trương Thiên đưa bản vẽ thiết kế của hai bao bì cho Tưởng Hồi, mang theo em trai ba trở lại nhà khách.

Họ phải ở lại thành phố một ngày mới lấy được đồ đạc về.

400 cân sữa bột cũng không tính là nhiều, Trương Thiên không cần tìm xe chở hàng, chỉ cần nói chuyện với tài xế xe buýt là được.

Bây giờ thời gian vẫn sớm, Trương Thiên muốn đi dạo một vòng trong thành phố, dù sao đã thuê xe đạp cả một ngày, chỉ dùng nửa ngày đã trả lại, cảm giác có chút thiệt.

Trương Hồng Binh thì khác, cậu muốn đến rạp chiếu phim xem phim, nhưng Trương Thiên không có hứng thú bèn đưa cậu 5 đồng tiền tiêu vặt, tự mình đi dạo.

Đường phố náo nhiệt hơn nhiều so với lần trước cô đến, bây giờ đang là mùa thu hoạch rau quả, nhiều nhà nông gần đó xách hoặc khoác rau quả đến chợ bán.

Họ thấy những người mặc quân phục cũng không trốn tránh, chỉ ngồi xổm ở đó, đợi người đi qua rồi rao bán cho người qua đường.

Vì không cần phiếu nên có rất nhiều người mua, đặc biệt là bán trứng và gia cầm, vừa mở nắp, đã có người chủ động vây quanh.