“Chị muốn để em lấy chủ đề phát triển bền vững ngành sữa, làm cho chị một bảng tin tuyên truyền, em có làm được không?”
Cô nghiêm túc hỏi.
Liêu Chi tự tin mỉm cười, ưỡn ngực:
“Được ạ!”
Sau đó cô ấy lấy giấy bút, vùi đầu vào làm việc.
Trương Thiên lại đi dạo trong sân, thỉnh thoảng vào nhà xem, tập trung theo dõi hai người Thuận Tử và Nhị Hổ.
Mười phút sau, Liêu Chi đưa bảng tin thu nhỏ mình đã viết cho Trương Thiên.
Trương Thiên liếc nhìn, khẽ nhướng mày.
“Rất tốt đó, có ý tưởng mới, có nội dung, chữ viết ngắn gọn, logic rõ ràng.”
Cô mỉm cười đưa đồ lại cho đối phương:
“Chúc mừng em, em đã được nhận.”
“Yeah!”
Liêu Chi không khỏi thấp giọng hoan hô.
Nỗi buồn mơ hồ đọng lại giữa hai lông mày cô ấy tan đi một chút, cuối cùng trông có tinh thần hơn rất nhiều.
Các bác gái các thím đến giúp đỡ trước đó lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai người Nhị Hổ và Thuận Tử còn ở nơi này.
Trương Thiên liếc nhìn Nhị Hổ vào phòng rất lâu vẫn chưa ra ngoài, khẽ cau mày.
Cô vừa định nói gì đó thì Liêu Chi giật mình nhảy dựng lên rồi chạy đi.
“Đồng chí Trương Thiên, chị chờ một chút nhé, em mang chút đồ ăn qua cho chị, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm nhé!”
Trương Thiên chưa kịp đưa tay ra thì Liêu Chi đã không thấy bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-418.html.]
Cô vội vàng đi theo, vừa vặn nhìn thấy Liêu Chi mở túi bánh mà Nhị Hổ tặng, bên trong là bánh đào xốp giòn.
Liêu Chi nhìn thấy Trương Thiên đi theo mình tới, lấy hai miếng bánh đào xốp giòn đưa cho Trương Thiên.
“Cái này là chú Nhị Hổ tặng, chắc chắn rất ngon, em thấy mẹ em đã lấy mấy miếng rồi, chị ăn thử trước đi.”
Cô ấy đưa đến bên miệng Trương Thiên, cô bất lực mỉm cười, đưa tay nhận lấy.
DTV
Bề mặt của chiếc bánh đào xốp giòn này vẫn còn ánh dầu, hơi bẻ thân bánh sẽ phát ra âm thanh giòn tan, bột màu trắng cùng với đó bay ra.
Đôi mắt của Trương Thiên ngưng lại, toàn bộ khuôn mặt ngay lập tức lạnh lùng.
Cô nắm lấy tay Liêu Chi, nói:
“Đừng ăn!”
Hóa ra là bỏ thuốc ở bên trong.
Liêu Chi bị Trương Thiên nắm chặt lấy cánh tay, không khỏi cảm thấy khó hiểu:
“Chị ơi, có chuyện gì vậy ạ?
Chẳng lẽ bánh quy này bị hỏng?
Trương Thiên đặt miếng bánh quy đã bẻ ra trong tay xuống, bẻ hết số bánh quy còn lại trên bàn ra kiểm tra, không có miếng nào không bị hạ độc.
Cô gói những chiếc bánh quy này, lấy khăn tay ra, lau sạch dầu mỡ và thuốc mê dính vào, ánh mắt lạnh như băng.
“Tâm địa của chú Nhị Hổ này của em thật xấu xa, những chiếc bánh quy đều đã bị bỏ thuốc mê rồi.”
Cô lạnh lùng nói.
“Thuốc mê ấy ạ?!”
Liêu Chi trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi.
“Hay chị có nhầm lẫn gì ở đây không ạ? Chú Nhị Hổ và cha em là anh em tốt, tình cảm giữa hai người tốt lắm ạ!”
Cô ấy không thể tin được, trong giọng điệu tỏ rõ sự ngờ vực.