Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 427




Trương Thiên gật đầu, giải thích với anh ấy:

“Một chiếc cũi trẻ em có giá là 10 tệ, chỉ có những nhà có điều kiện mới không tiếc bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua sản phẩm này về. Thế nên anh phải xác định rõ tệp khách hàng của mình trước mới được.”

“Mà nhật báo chính là tờ báo sở hữu lượng người đọc nhiều nhất trong thành phố, anh có thể đăng một quảng cáo ở trên đó, sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng tiềm năng.”

“Anh cũng có thể kết hợp cả văn bản lẫn hình ảnh, tham khảo cách quảng cáo hơn mười năm trở về trước, sau đó cải tiến thêm một chút, không cần thể hiện rõ là mình đang quảng cáo, mà chỉ đang chia sẻ một sản phẩm tốt! Cách làm này chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn khách hàng.”

Trương Thiên cho rằng cách làm này sẽ hiệu quả, hấp dẫn và trực quan hơn là phương thức thuyết minh của Tưởng Hồi.

“Ý kiến này thật sự rất hay!”

Tưởng Hồi như bừng tỉnh, không nhịn được mà chụp tay một cái.

Tuy nhiên anh ấy vẫn có chút do dự:

“Nhưng nếu chẳng may mọi người nói chúng ta đang tiếp tay cho chủ nghĩa tư bản thì sao?”

Trương Thiên nghe vậy, không khỏi cũng có chút lo lắng.

Mặc dù lúc này đã buông lỏng hơn so với mấy năm trước, nhưng tình hình vẫn khá căng thẳng, chẳng may quảng cáo của bọn họ làm dấy lên làn sóng tranh cãi, bị báo cáo lên trên là tiêu đời…

Cô suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Hồi:

“Vậy thì thay đổi cách tiếp cận, trước hết các anh cứ quyên tặng một vài cũi trẻ em cho trại trẻ mồ côi hoặc bệnh viện, sau đó tìm người viết bài cảm ơn, nhưng phải thật sự chân thành, không quá phô trương.”

“Nếu làm được những điều này, cũi trẻ em của các anh chắc chắn sẽ đạt doanh số đáng kinh ngạc!”

Trương Thiên suy nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu:

“Vả lại tên sản phẩm cũng không được hay cho lắm, các anh nên đổi một cái tên khác.”

“Ví dụ như cũi bảo vệ bé yêu chẳng hạn! Trẻ em dùng sản phẩm này đều là bé yêu của gia đình!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-427.html.]

Tưởng Hồi đã hoàn toàn ngây ngẩn, tâm trí anh ấy vẫn chưa quay lại, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm:

“Làm như vậy… có ổn không?”

Anh ấy tương đối lo lắng:

“Tôi cứ có cảm giác như mình đang đi lừa người khác vậy.”

DTV

Trương Thiên im lặng, không nhịn được mà trợn trắng mắt:

“Chỉ cần nó hữu ích, thì không phải là đang lừa dối người khác!”

Dù sao cô cũng đã đưa ra phương án, có sử dụng hay không thì phải dựa vào quyết định của Tưởng Hồi.

Ném chuyện này ra sau đầu, Trương Thiên nhanh chóng thuê một chiếc xe ba gác chở đồ đến nhà ga.

Sau khi trở lại đại đội, chưa đầy một tuần, Trương Thiên bèn thấy trên nhật báo của thành phố Song Điền có một bức thư cảm ơn của một nhân viên làm việc ở trại trẻ mồ côi.

Người này vô cùng biết ơn xưởng nhựa ở thành phố Song Điền đã quyên tặng cho trại trẻ mồ côi những chiếc cũi bảo vệ bé yêu, còn ví nó như là món quà từ trên trời rơi xuống.

Bài viết mô tả vô cùng chi tiết, từ khi sử dụng chiếc cũi bảo vệ bé yêu này, nhân viên ở trại trẻ mồ côi không chỉ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc em bé, mà còn không phải lo lắng em bé sẽ ngã khi không có ai ở đó.

Bức thư cảm ơn này vô cùng chân thành tha thiết, khiến người đọc không thể kiềm chế mà rơi nước mắt, còn kích thích nhu cầu mua sắm của các bậc phụ huynh, khiến họ điên cuồng muốn sở hữu chiếc cũi bảo vệ bé yêu này.

Trương Thiên ngồi ở trong văn phòng của xưởng sữa đọc hết một lượt.

Cùng lúc đó, các công nhân trong xưởng cũng đọc được bức thư cảm ơn này.

“Thứ được đăng ở trên này có phải là thứ mà xưởng trưởng mang về lúc trước không?”

Một nữ công nhân trẻ tuổi không nhịn được mà hỏi với vẻ nghi ngờ.

Nữ công nhân bên cạnh cũng vươn đầu nhìn, sau đó lập tức gật đầu.

“Hình như chính là nó đấy, nếu thứ này thật sự tốt giống như những gì trên báo viết, vậy chút nữa tôi sẽ đi xin một chiếc, mang về cho con dùng!”