Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 437




“Đây là ai vậy?”

Trương Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Tùng đứng cách đó không xa đang nhíu mày nhìn Cao Hoài.

Anh bước tới đứng bên cạnh Trương Thiên, vẻ mặt không mấy thiện cảm.

“Anh tìm đồng chí Trương Thiên có việc gì sao?”

Triệu Tùng lạnh lùng hỏi.

Cao Hoài cố nén cơn giận dữ và xấu hổ, anh ta nở một nụ cười nhạt, nói với Triệu Tùng:

“Đúng là có việc, nhưng mà tôi đã nói xong rồi.”

Thật ra Cao Hoài đã đi tìm hiểu trước khi viết lá thư tình kia.

Người nọ nói mọi người đều đang đồn rằng phó xưởng trưởng Triệu đang hẹn hò với xưởng trưởng Trương, nhưng không ai biết chuyện này có thật hay không.

Chỉ cần không phải chuyện gì chắc chắn, thì đều có thể thay đổi, đây là đạo lý mà ba anh ta đã dạy.

Và Cao Hoài cũng làm như vậy, chỉ là kết quả lại không được như ý muốn.

DTV

Người đàn ông này nhìn anh ta với ánh mắt chứa đầy sự cảnh giác, như thể thú săn mồi trên thảo nguyên nhìn kẻ địch có thể đe dọa đến mình.

Anh ta đoán người này chắc hẳn là phó xưởng trưởng Triệu Tùng trong lời đồn.

Triệu Tùng nghiêng đầu, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo:

“Nói xong rồi thì làm ơn tránh ra, chúng tôi phải về nhà ăn cơm.”

Anh vừa nhìn thấy người đàn ông này liền cảm thấy khó chịu, cũng không biết lý do vì sao.

Cao Hoài đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, anh ta quay sang nhìn Trương Thiên, nhẹ giọng nói:

“Đồng chí Trương Thiên, dù sao đi nữa, tình cảm của tôi sẽ không thay đổi, hy vọng sau này tôi sẽ có cơ hội bày tỏ lời xin lỗi vì đã vô tình làm cô bị thương.”

Nói xong, anh ta cười khiêu khích với Triệu Tùng, sau đó lập tức rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-437.html.]

Mặt của Trương Thiên hoàn toàn lạnh xuống, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

Người này đúng là chả ra gì, chỉ chăm chăm làm những gì bản thân muốn, cũng không thèm quan tâm việc mà anh ta làm có ảnh hưởng đến người khác hay không.

“Chúng ta đi thôi, nghe Hồng Binh nói hôm nay bác gái đã làm món thịt hầm mà em thích nhất.”

Triệu Tùng cười nhẹ nói, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của đối phương.

Dọc đường đi, Trương Thiên không nhịn được mà hỏi anh:

“Người đó chính là người đã đặt lá thư tình màu hồng lên bàn của em, anh không sợ em sẽ thay lòng đổi dạ sao?”

Triệu Tùng lại vô cùng bình tĩnh nói:

“Anh tin em mà. Hơn nữa anh ta cũng chẳng có điểm gì có thể so sánh với anh, không đẹp trai bằng anh, cũng không quan tâm em bằng anh. Em nhìn cái dáng vẻ yếu đuối của anh ta đi, chắc chắn là không biết nấu cơm! Em cũng không phải đứa ngốc, sao có thể vì anh ta mà bỏ anh chứ?”

Lúc này cảm xúc của Trương Thiên vô cùng phức tạp, đúng vậy, nếu nguyên chủ đã gặp được người vừa đẹp trai vừa ân cần như Triệu Tùng, mối quan hệ với người trong nhà cũng rất tốt, vậy thì ‘cô ấy’ cần gì phải đi thích một người giống như Cao Hoài chứ?

Cô không thể hiểu nổi điều này.



Những lời Trương Thiên nói lần trước dường như có chút tác dụng, từ sau lần đó Cao Hoài không còn xuất hiện ở trước mặt cô nữa.

Trương Thiên tất nhiên là rất vui mừng.

“Thiên Thiên, rau của anh hai con sắp ăn hết rồi, mẹ hái ít đậu cô ve, củ cải và rau xanh, con đem qua đó nhé.” Mẹ Chung đặt một bó rau đã được bó lại đặt trước mặt Trương Thiên.

Trương Thiên bóc vỏ đậu phộng cho vào miệng, ánh mắt đờ đẫn.”Em ba đâu ạ? Bảo nó đi!”

Hôm nay được nghỉ, bản thân khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lúc, căn bản không muốn động tay chân.

“Em ba của con đến nhà bạn học rồi!” Mẹ Chung không để cho cô từ chối, kéo Trương Thiên dậy.”Mau đi đi, về mẹ sẽ hầm thịt gà cho con ăn.”

Trương Thiên thở dài một hơi, dùng dây thừng cột bó rau lên yên sau của xe đạp, sau đó thay quần áo rồi mới đi.

Cô không hề phát hiện, cách đó không xa có một người thấy cô rời đi, lập tức chạy đến sân nhà Trí Thanh tìm Cao Hoài.