Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 606




“Cậu biết những người trước kia đã từng làm việc ở đây có những ai không?” Trương Thiên hỏi.

Giản Băng dùng sức gật đầu: “Biết chứ.”

“Hàng xóm của tôi, chú Đức, trước kia đã từng làm việc ở trang trại. Nhưng mà chú ấy thích uống rượu, nếu cậu muốn hỏi chuyện thì tốt nhất là nên mua mấy bình đến.”

Trương Thiên nhướng mày: “Vậy thì tốt quá.”

Chỉ cần mấy bình rượu là có thể hỏi được chuyện mình muốn biết.

Đúng là không còn gì lời hơn.

Sau đó cô đến hợp tác xã Cung Tiêu mua mấy bình rượu có giá hơi đắt một xíu, rồi đi theo Giản Băng đến nhà của chú Đức.

“Chú Đức! Chú có nhà không ạ?” Giản Băng vừa bước vào sân nhà của chú Đức thì la lớn.

“Con la lối um sùm gì đó!” Trong nhà thò ra một đầu tóc hoa râm: “Tìm ta có việc gì?”

Giản Băng cười ha ha, giơ lên hai bình rượu: “Bằng hữu của con muốn tìm chú hỏi chút chuyện, nhân tiện uống một ít.”

Ánh mắt của chú Đức dừng lại trên bốn cái bình rượu trong tay hai người, lập tức sáng bừng lên.

“Mau vào đây!” Ông ấy vội vàng vẫy tay, sau đó quay vào trong nhà hô: “Bà già ơi, lấy cho tôi ít đậu phộng rang.”

Trương Thiên vào nhà, đặt rượu trên bàn.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Chú Đức, nghe nói trước đây chú làm việc ở trang trại, con muốn tìm chú hỏi thăm một chút, lúc trước vì sao ở trang trại có nhiều bò c.h.ế.t như vậy? Chẳng lẽ là đã xảy dịch gia súc ư?”

Nếu thật sự là dịch gia súc, vậy cô cần phải tìm ra ngọn nguồn của bệnh dịch gia súc, sau đó tiến hành sát trùng và tiêu độc toàn bộ khu nuôi dưỡng mới có thể tiếp tục dùng được.

Nếu thế thì phải tốn một số tiền rất lớn!

Chú Đức nhanh nhẹn mở bình rượu ra, để mũi sát vào miệng bình, vẻ mặt say mê hít hà một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-606.html.]

DTV

“Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Trương Thiên nhìn động tác lấy ly rót rượu của ông ấy, bình tĩnh nói: “Con muốn mua một trang trại nuôi bò, không được hỏi tình hình trước đây sao?”

Chú Đức lập tức bất động, trừng mắt nhìn Trương Thiên.

“Cô muốn mua trang trại? Thật sao?”

Trương Thiên gật đầu: “Đương nhiên là thật, nếu không sao con phải chạy từ quê lên đây, ngồi một chuyến xe lửa chứ.”

Giản Băng cũng góp lời: “Chú Đức, bạn học của con nghe con nói về trang trại ở đây của chúng ta nên cố ý chạy tới, chính là vì muốn mua trang trại nuôi bò.”

Cả người chú Đức run rẩy, nhanh chóng ngửa đầu uống cạn một ly.

“Được! Tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô!”

“Nha đầu, bò ở trang trại bị bệnh rất kì lạ, nhưng chắc chắn không phải là bệnh dịch gia súc!”

“Bác xưởng trưởng nuôi chúng rất tỉ mỉ, những thứ như cỏ nuôi súc vật, bột xương, bột đậu nành, nước soda, dù cho có khó mua đến đâu, xưởng trưởng đều cung cấp hết mà không hề chớp mắt.”

“Những con bò đó được nuôi rất tốt, mỗi ngày đều có thể cho từ ba đến bốn mươi cân sữa. Làm việc ở trang trại, tiền lương thì nhiều mà việc làm thì ít, là nơi mọi người giành giật muốn vào. Nhờ có trang trại này mà cuộc sống của chúng tôi ở đây rất tốt.”

“Nhưng chuyện lại kỳ lạ như thế ấy, đột nhiên có một ngày, có mấy con bò ở trang trại trở nên khác lạ.”

“Đầu tiên là đàn bò trở nên kích động, làm thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, tiếp đó lại có một phần trong số đó bắt đầu bị rút gân toàn thân, không thể đi đứng đàng hoàng, giống như uống say vậy, sau đó thì không thể đi được.”

“Không tìm được vấn đề gì từ khâu thức ăn, xưởng trưởng lập tức tìm bác sĩ thú y đến khám, nhưng bác sĩ thú y cũng không nhìn ra được là bệnh gì, chỉ khai chút thuốc.”

“Đáng tiếc, nhưng liều thuốc đó không có tác dụng gì, không qua bao lâu thì những con bò đó đã chết.”

Trương Thiên càng nghe càng kinh hãi, bệnh trạng này… sao lại thấy giống như bệnh bò điên thế?

Cô vội vàng hỏi: “Những con bò bị bệnh c.h.ế.t đó thì sao? Mọi người xử lý thế nào?”

Trăm ngàn lần đừng ăn đó!