Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 609




Sau khi vào cửa, chú Đức trò chuyện với bác xưởng trưởng một lúc, sau đó mới kể lại sự thật về việc lần này.

“Xưởng trưởng, bò của chúng ta không phải c.h.ế.t oan. Lúc đó ai có thể biết là do bột xương không thích hợp chứ?” Vẻ mặt chú Đức đau khổ nói.

bác xưởng trưởng nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài.

“Vẫn là do tri thức học được không đủ.”

Phàm là có một người biết, bò trong trang trại sẽ không c.h.ế.t hết như vậy.

DTV

“Hôm nay ông tới tìm tôi, chắc chắn không phải vì nói những việc này đúng không?” Ông ấy nhìn chú Đức, ôn hòa hỏi.

Chú Đức cười cười hai tiếng, chỉ vài Trương Thiên.

“Cô ấy muốn thuê mảnh đất ở trang trại của chúng ta, cũng dùng để nuôi bò, tôi không có nhiều hiểu biết về mấy thứ ở đây, nên dứt khoát dẫn người đến đây.”

“Thuê đất?” Vẻ mặt bác xưởng trưởng lập tức thay đổi: “Đất đai của nhà nước xã hội chủ nghĩa của chúng ta đều thuộc sở hữu tập thể, nào có thể cho cô thuê được!”

Trương Thiên vội vàng nói lại những lời đã nói với chú Đức một lần nữa.

“Hiện tại đất nước đang cải cách mở cửa, chúng ta phải nhìn thế giới bằng góc độ phát triển, đất đai không thể sở hữu tư nhân nhưng không có nghĩa là không thể thuê, giả dụ như chúng ta đưa ra vài năm thời hạn thuê đất, trong khoảng thời gian này quyền sử dụng mảnh đất đó sẽ là của tôi, nhưng quyền sở hữu mảnh đất đó là của nhà nước.”

“Tôi đã xem qua thị trấn của chúng ta, không có bao nhiêu nhà xưởng. Hơn nữa lúc trước trang trại đóng cửa, rất nhiều công nhân hiện giờ đang ở trong trạng thái chờ sắp xếp công việc.”

“Tôi chuẩn bị mở hai cái nhà xưởng, một cái trang trại dùng để trồng cỏ nuôi súc vật và chăn nuôi bò sữa, một xưởng chế biến sữa sản xuất sữa tươi và sữa bột. Bằng cách này, hai nơi có thể tạo ra gần trăm việc làm, ít nhất có thể giải quyết vấn đề của một bộ phận thất nghiệp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -  https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-609.html .]

“Mặt khác, nếu xưởng sữa phát triển tốt, sau này có thể tiếp tục mở rộng quy mô, nói không chừng có thể hình thành một quần thể công nghiệp rất lớn ở đây, giải quyết toàn bộ vấn đề việc làm của huyện.”

“Bác thấy như thế nào?” Trương Thiên cười tủm tỉm nói.

Bác xưởng trưởng do dự rất lâu, hai hàng mày nhíu lại.

“Như vậy đi, tôi tìm người hỏi một chút xem, chuyện này chưa từng có tiền lệ, không chắc chắn sẽ làm được.”

Trương Thiên hoàn toàn có thể hiểu được: “Vậy xin cảm ơn bác trước, nếu việc này có thể thành công, tôi hy vọng trang trại bên này vẫn sẽ do bác phụ trách, dù sao bác cũng đã có kinh nghiệm, mà trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không thể tìm người thích hợp hơn bác được.”

Mặc kệ đối phương có muốn tham gia hay không, cô cũng vẽ bánh trước.

Nếu đối phương nguyện ý giúp mình quản lý trang trại, đương nhiên sẽ càng tốt, cô không cần phải tự huấn luyện.

Hơn nữa từ những hiểu biết của cô trước đây, nhân phẩm của bác xưởng trưởng rất tốt, khi ông ấy còn làm xưởng trưởng, trang trại phát triển vô cùng tốt, nếu không phải vì bò bị bệnh bò điên, trang trại còn có thể phát triển thêm một bước nữa.

Bác xưởng trưởng cười cười: “Cô ngược lại đánh chủ ý lên tôi.”

“Được rồi, không còn cách nào nữa, thiếu nhân tài mà, nhân tài giống như bác dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu tôi không thử một chút thì có nằm mơ cũng sẽ vả miệng mình hai cái.” Trương Thiên cười nói.

Bác xưởng trưởng nghe xong thì bật cười, có thể thấy tâm trạng rất tốt.

Trước khi rời đi, vợ của xưởng trưởng lặng lẽ giữ chặt Trương Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí, vừa rồi cô nói nếu thuê được thì mời ông Bao đến làm xưởng trưởng, là thật sao?”

Trương Thiên nhìn bác xưởng trưởng ở đằng xa, cũng nhỏ giọng đáp: “Tất cả đều là lời từ đáy lòng, nếu thật sự có thể thành công, vậy trang trại sẽ giao cho bác xưởng trưởng quản lý, không chỉ có mỗi tháng nhận được một trăm tệ tiền lương, mặt khác sẽ phân cho xưởng trưởng 10% doanh thu hàng năm của trang trại.”