Đây thực sự là vấn đề cần được xem xét cẩn thận.
Trương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với phóng viên:
“Chúng tôi đã cung cấp nhiều giải pháp, ví dụ như đào tạo kỹ năng, chuyển đổi vị trí, thậm chí cung cấp vốn khởi nghiệp. Thế nhưng cô hỏi tôi những việc này cũng vô dụng, không bằng hỏi thẳng mọi người đi. Chỉ có người thật sự đang làm việc ở vị trí mới hiểu được biện pháp nào là thiết thực và hữu ích nhất.”
Phóng viên thật sự ngạc nhiên, nhìn Trương Thiên một lúc lâu rồi mỉm cười hài lòng.
“Không hổ danh là xưởng trưởng Trương Thiên.” Cô ấy giơ ngón cái lên.
Trương Thiên ngơ ngác:
“Tại sao lại nói vậy?”
Phóng viên giải thích:
“Khi cô nổi tiếng nhất cũng là lúc công xưởng giấy vệ sinh của chúng tôi gặp khó khăn nhất. Khi đó tôi mới mấy tuổi, cũng vì có biện pháp mà cô đề xuất, xưởng giấy không chỉ bán hết số giấy vệ sinh dự trữ mà còn phát triển rất tốt. Nhà chúng tôi có tiền, có thể cung cấp cho tôi học xong đại học và Thạc sĩ, giờ công xưởng của chúng tôi vẫn là công xưởng giấy vệ sinh lớn nhất.”
Trương Thiên giật mình, từ từ nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Nhà ăn sạch sẽ ngồi đầy công nhân áo xanh, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn uống, vừa liếc nhìn TV màu sắc rực rỡ treo ở trung tâm bức tường.
“Hồng Quang triển khai máy móc sản xuất tự động quy mô lớn, từ khi sữa được sản xuất đến khi đóng hộp, toàn bộ quá trình hoàn toàn tự động…”
“Chúng ta hãy phỏng vấn ngẫu nhiên một người nào, xin hỏi ông là nhân viên thuộc bộ phận nào của Hồng Quang?”
Trên màn hình, người đàn ông trung niên mặc áo công nhân xanh, trên n.g.ự.c trái thêu chữ Hồng Quang màu đỏ bị chặn lại.
Ông ta nhìn phóng viên và thợ quay chụp đang quay phim, đột nhiên hiểu ra.
“Mọi người là phóng viên đến phỏng vấn phải không? Tôi sẽ lên TV sao?” Ông ta ngạc nhiên mở to mắt, vội chỉnh lại cổ áo, đứng thẳng lưng.
“Cô cứ hỏi đi!”
Phóng viên:
“…”
“Xin hỏi ông họ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-666.html.]
Người đàn ông cười tươi nhìn vào máy quay:
“Tôi tên là Vương Quế.”
“Chào ông Vương, là thế này, chúng tôi được biết do Hồng Quang triển khai máy móc tự động hóa dẫn đến nhiều công nhân trên dây chuyền sản xuất phải rời khỏi vị trí việc làm, xin hỏi ông có biết về việc này không?”
Vương Quế vui mừng chỉ vào mình:
“Tôi chính là một trong số đó!”
Phóng viên ngay lập tức quan tâm, đưa micro lại gần miệng ông ta.
“Ông có thể kể lại quá trình này không?”
Vương Quế hắng giọng nói:
“Tôi vốn làm ở phân xưởng chế biến bơ, trước đây khi xử lý bơ, chúng tôi phải làm việc và di chuyển liên tục. Bây giờ sau khi có máy móc chuyên xử lý bơ, chúng tôi được đưa đi đào tạo học cách vận hành mấy loại máy móc đó.”
“Ban đầu có hơn bốn mươi người, bây giờ chỉ còn hơn mười người qua được, tôi là một trong số đó!”
Phóng viên tiếp tục hỏi:
“Vậy hai mươi mấy đồng chí công nhân còn lại, họ không vượt qua được đào tạo, có tiếp tục được học kỹ năng khác không?”
Vương Quế lắc đầu:
DTV
“Không phải ai cũng tiếp tục đào tạo, có vài người không muốn học nữa, họ sẽ xin vốn khởi nghiệp và về nhà mở quầy bán hàng.”
Phóng viên cười gượng:
“Doanh nghiệp không quan tâm đến họ sao?”
Vương Quế xua tay:
“Sao có thể không quan tâm, mỗi người đều nhận được số vốn khởi nghiệp khác nhau dựa theo thâm niên công tác khác nhau. Dù chỉ làm việc một năm nhưng cũng có thể nhận được năm mươi ngàn. Giống như ông bạn đồng nghiệp của tôi, làm việc ở công ty chúng tôi mười lăm năm thì sẽ nhận được năm trăm nghìn đấy, lại còn phải tham gia đào tạo lập nghiệp, sau khi vượt qua bài kiểm tra mới được về nhà mở tiệm.”
“Nghe nói bây giờ mỗi tháng ông ấy kiếm được tám chín ngàn, còn hơn chúng tôi nữa, chỉ có điều là vất vả hơn một chút.”
“Năm trăm ngàn?” Phóng viên ngạc nhiên:
“Số vốn này có phải trả lại cho Hồng Quang khi kiếm được tiền không?”