Cô nhìn chồng phiếu công nghiệp trong hộp bánh quy, trong lòng kinh ngạc không thôi, những phiếu mình muốn không có nơi nào đổi, nhưng ở chỗ Triệu Tùng lại có nhiều như vậy!
Trương Thiên quyết đoán chỉ vào phiếu công nghiệp nói:
“Tôi muốn bảy phiếu công nghiệp, còn lại đều đổi thành tiền.”
Xe đạp chính là chấp niệm của cô, có tiền và phiếu, lại tìm được việc làm, như vậy thì cô có thể mua được xe đạp rồi!
“Được.”
Triệu Tùng đếm tiền và phiếu trước mặt, sau khi đã đếm đủ, Trương Thiên lại mở chiếc giỏ được đặt ở bên cạnh ra.
“Tôi không ngờ anh lại bán hết nhanh như vậy nên chỉ mang theo mười chai rượu trắng và năm chai rượu vang.”
Trương Thiên lấy rượu ra rồi đặt lên trên bàn.
“Cô còn có thể tìm được rượu vang?!”
Triệu Tùng cảm thấy trong chốc lát đầu óc đã trở nên đình trệ:
“Rượu vang là hàng hiếm, vậy mà một lần cô có thể lấy ra hẳn năm chai!”
Anh nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ:
DTV
“Cô làm việc trong xưởng rượu phải không?”
Trương Thiên trợn trắng mắt không nói lời nào, để mặc cho đối phương suy đoán, nếu anh có thể đoán ra được thì coi như cô thua!
Triệu Tùng vừa nhìn đã biết sẽ không moi được thông tin gì, thế là đành ngậm miệng, cẩn thận cầm mấy chai rượu vang đặt lên một chiếc bàn khác, sợ để gần lại vô tình đụng tay vào.
“Nếu có thể kinh doanh chợ đen mà không bị bắt, ắt hẳn mạng lưới thông tin của anh vô cùng dày đặc.”
Trương Thiên cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Anh có biết gần đây trong huyện thành có những xưởng nào đang tuyển người không?”
Cô nói thầm trong lòng, loại trà này chất lượng rất tốt, uống hơi giống Thiết Quan Âm.
“Cô muốn tìm việc à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-73.html.]
Triệu Tùng nhướng mày, khóe mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trương Thiên gật đầu, khó chịu vén tóc, tóc giả thật sự rất bí, đầu cô như đang ở trong phòng xông hơi.
“Bây giờ các nhà máy hình như không có kế hoạch tuyển người, nhưng nếu tìm việc tạm thời thì lại có vài nơi.”
Triệu Tùng nói xong liền sải bước đi đến phòng bên cạnh, không lâu sau liền lấy ra một cuốn sổ, đọc mấy trang rồi nói.
“Gần đây không tuyển dụng nhân viên chính thức, nhưng có hai công việc tạm thời, cô thấy thế nào?”
Anh dùng ánh mắt dò hỏi Trương Thiên.
“Vậy thì tôi muốn nghe một chút về mấy công việc tạm thời.”
Trương Thiên đổi tư thế thoải mái lắng nghe, mục tiêu ban đầu của cô chỉ là làm công nhân tạm thời, nhưng nếu có nhiều lựa chọn hơn thì tất nhiên là càng tốt.
“Đầu tiên là trại trẻ mồ côi. Gần đây có nhiều bé gái bị bỏ rơi, nhân lực ban đầu không đủ nên bên đó định thuê nhân viên chăm sóc trẻ tạm thời, nếu làm tốt có thể chuyển thành nhân viên chính thức.”
Trương Thiên cau mày, bé gái bị bỏ rơi?
Cô có linh cảm rằng những bé gái bị bỏ rơi này có liên quan đến cuộc đấu tranh mạnh mẽ chống nạn sát hại trẻ sơ sinh nữ dạo gần đây, những người đó không thể g.i.ế.c các bé gái nên đã chọn cách xử lý khác.
Nghĩ đến đây, một sự buồn bực ùa từ n.g.ự.c lên trán.
Cô trực tiếp ngắt lời Triệu Tùng đang muốn nói tiếp, chỉ hỏi một câu:
“Điều kiện kinh tế ở trại trẻ mồ côi thế nào?”
Triệu Tùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thành thật trả lời:
“Bình thường, nhưng bây giờ phải nuôi nhiều em bé như vậy, lượng tiêu thụ hàng tháng sẽ lớn hơn.”
Chỉ trong tuần này, mỗi ngày trại trẻ mồ côi ít nhất nhặt được ba bé gái, nếu những ngày tiếp theo vẫn như vậy, trại trẻ mồ côi e là sẽ không thể chống đỡ nổi.
Trương Thiên thầm thở dài, sau đó nói:
“Anh có thể giúp tôi một việc được không? Giúp tôi quyên góp một số vật dụng cho trại trẻ mồ côi, như lương thực hoặc vải gì đó đều được.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tùng, cô lấy ra hai trăm tệ đưa cho anh.
Những đứa bé đó tuy đã thoát khỏi số phận phải c.h.ế.t sớm nhưng trong tương lai chắc chắn vẫn còn vô vàn thử thách khác, cô chỉ có thể giúp đỡ một phần từ bên ngoài, hy vọng chúng có thể thành công lớn lên.