Phương pháp xử lý thân ngô kiểu truyền thống này rất tốn thời gian và công sức, hiệu quả công việc thấp, còn có thể gây ra tổn thương nhất định cho cánh tay.
Thử tưởng tượng xem hai bàn tay của bạn không ngừng thực hiện các thao tác cơ học lặp đi lặp lại, trong quá trình này đòi hỏi luôn dùng lực, dù chỉ tiến hành một buổi sáng cũng đủ để một người đến việc cầm đũa ăn cơm cũng không nổi.
Loại công việc như này sẽ kéo dài trong một tuần, không thể nói là không đau khổ.
Điều quan trọng nhất là con người sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ bị thương và không thể hoạt động hiệu quả liên tục.
Trương Thiên muốn tìm một chiếc máy mà đại đội có thể sử dụng, ngặt nỗi là căn bản không tìm thấy, mọi người đều áp dụng theo kiểu truyền thống.
Ngay khi cô định từ bỏ, khi chuẩn bị nằm yên chấp nhận chế độ địa ngục tuần tới, lại đột nhiên nghĩ đến thứ giống như chong chóng mà em trai mang về.
Năm đó chiếc máy nghiền đa năng mà cô nhìn thấy ở quê một người cùng lớp chủ yếu dùng để xử lý rơm rạ hoặc nông sản ở nông thôn, vừa có thể khởi động bằng bàn đạp vừa có thể chạy bằng điện.
Chiếc máy đó được sử dụng ở nhà người bạn cùng lớp nhiều năm, nó đã được thay thế bằng máy kiểu mới từ lâu, lúc đó chỉ để cho vui, thế là cô và vài người bạn đã tháo nó ra để xem cấu trúc bên trong.
Cấu tạo bên trong của chiếc máy cũng không phức tạp lắm, khá đơn giản và dễ thao tác.
Đáng tiếc, đã trôi qua rất nhiều năm, Trương Thiên chỉ nhớ được phần lớn cấu trúc, những phần chi tiết hơn thì không nhớ rõ nữa.
Nhân lúc bản thân vẫn còn nhớ được một phần, cô đã thức suốt đêm, vẽ lại những gì còn nhớ, sau đó đưa cho anh Hai, nhờ anh ấy xem giúp có thể chế tạo được chiếc máy hay không.
Trương Hồng Văn cầm bản vẽ do em gái vẽ tay, vẻ mặt nghiêm túc:
“Cái này là do em tự nghĩ ra à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-98.html.]
Em gái anh ấy không có hứng thú với máy móc, sao đột nhiên lại tự mình vẽ ra một bản thiết kế máy móc? Quan trọng là mặc dù chỉ có một phần cấu trúc, thiếu một vài thiết kế chi tiết nhưng trông vẫn cực kỳ khả thi!
Trương Thiên không hề rụt rè chút nào, mạnh dạn đối diện, cô lên tiếng giải thích:
“Là em nghĩ ra đấy, trang trại bò sữa chỗ em làm tuần tới sẽ bắt đầu cắt thân ngô, phải cắt tận mười tấn! Em làm sao có thể chịu nổi chứ! Thế nên mới cố nghĩ cách để bản thân bớt việc, tốt nhất là không cần phải dùng tay, và rồi em đã nghĩ ra thứ này.”
Trong mắt cô hiện lên sự tiếc nuối.
“Đáng tiếc là em không biết nhiều về lĩnh vực này nên chỉ vẽ được một phần dựa theo suy nghĩ của mình, phần còn lại vẫn phải nhờ anh Hai giúp đỡ!”
Nếu anh Hai không làm được thì phía trên có bác Mao, ông ấy chính là thợ nguội cấp năm, vẫn đang làm việc trong xưởng sắt thép, chắc chắn sẽ giỏi hơn một đứa gà mờ là mình.
Trương Hồng Văn trầm ngâm gật đầu - ‘Cố nghĩ cách để bản thân bớt việc’, đây quả thực là chuyện em gái anh ấy có thể làm.
Chỉ là lần này cách mà em gái nghĩ ra đã làm anh ấy phải nhìn bằng con mắt khác, tuy rằng kết cấu máy móc trên bản vẽ này có chút thô sơ nhưng lại rất có ý tưởng.
Bản vẽ này vẫn phải để ba vợ xem, nói không chừng ông ấy có thể hoàn thiện tốt hơn nữa, như vậy mọi người trong đại đội cắt thức ăn cho gia súc sẽ càng thuận tiện hơn nữa.
Vả lại thứ này có vẻ không chỉ có thể cắt được thân ngô, nếu cải tạo thêm một chút còn có thể dùng để cắt khoai lang và các loại nông sản khác.
Trương Thiên ném bản vẽ cho anh Hai, còn bản thân thì nhanh chóng tiến vào ‘chế độ địa ngục’ phiên bản cắt thân ngô.
Công việc hàng ngày của cô ngoại trừ cho ăn, thời gian rảnh có thể tự do sắp xếp.
DTV
Giờ đây tất cả thời gian rảnh đều dành cho việc cắt thân ngô, không ngừng cắt và cắt.