Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn - Chương 6: Huấn Luyện Người Mới 5




Edit: B a C h ấ m

~~~~~~~~~~~~

Hứa Thuật dùng điện thoại của Lương Lương chiếu sáng, một mình chậm rãi đi vào tầng hầm.



Mới vừa đi vào, một mùi mốc liền ập vào mũi của cậu.



Cậu đi xuống thang lầu, đứng ở một chỗ chiếu sáng một vòng chung quanh.



Đựa theo ánh sáng chiếu đến trên mặt vách tường đối diện, Hứa Thuật không khỏi hít một hơi.



Trên mặt tường......Viết chi chít dòng chữ làm người khác rợn người —— Ở bên nhau vĩnh viễn.



Thoạt nhìn như là dùng máu tươi để viết, mỗi nét chữ đều lưu lại dấu vết chảy xuôi xuống, lại vừa nghĩ đến một người đang chảy máu đầm đìa, thì có chút rợn người.



Tuy là tương tự chữ viết trong phòng của ông chủ nhà, nhưng chữ viết này khác nhau rất lớn đối với chữ viết kia, chắc hẳn là không phải cùng một người viết.



Nếu những chữ viết cẩn thận tỉ mỉ kia là của vợ ông ta viết, như vậy đây là do ông chủ nhà viết.



Hứa Thuật không đi qua, tiếp tục chuyển động di động, chiếu sáng góc bên trái.



Ở bên kia có một chiếc tủ lạnh.



Bên cạnh tủ lạnh có nhiều đồ vật bị ném lung tung, cậu thật sự thấy không rõ lắm, liền cất bước đi qua.



Mà theo khoảng cách tiếp cận, cậu đầu tiên thấy rõ là mấy dấu tay bằng máu được in trên tủ lạnh kia.



Kích thước khá lớn, có thể là tay của đàn ông.



"Nhất định là do ông chủ nhà......!Nơi này chẳng lẽ chính là hiện trường gây án hắn ta giết chết vợ mình sao?"

Hứa Thuật nghĩ như vậy, liền nhìn xuống dưới mặt đất trống trước mặt.



Không biết có bao nhiêu lớp bụi, đến bây giờ vẫn có thể thấy được một lượng máu lớn đã đông lại ở mặt đất.



Cậu đi về phía trước, đi tới bên cạnh tủ lạnh.





【Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Tới cũng đã tới rồi, hay mở ra thử nhìn xem?

Nếu như vậy, trong này có thể có đặt một cái sọ người? Đa số phim kinh dị thường thấy có nhiều đoạn như thế.



Hứa Thuật chuẩn bị tâm lý, sau đó duỗi tay, kéo cửa tủ lạnh ra.



Bên trong trống rỗng, trừ vết máu sớm đã khô lại.



......!Tự nhiên cảm thấy có chút thất vọng là sao nhỉ?

Cậu lại nhìn ngăn phía dưới, vẫn như cũ không có một vật nào.



Lúc này, Hứa Thuật mới chú ý đến đồ vật được ném lung tung bên cạnh.



Đầu tiên nhìn thấy, là một túi vải màu đen.



Bên trong lộ ra ít đồ vật, mà những đồ vật kia khi bị ánh sáng chiếu vào thì phát ra phản quang.



Cậu mở túi vải ra, liền thấy được một đống dụng cụ cắt gọt.



Dao phay, dịch cốt đao, thậm chí còn có một cây rìu.



Đều không ngoại lệ, tất cả đều loang lổ vết máu.



Cậu có thể tưởng tượng ra, ở nơi này đã từng phát sinh qua một trận tra tấn đẫm máu.



Sau khi vợ ông chủ nhà chết, chắc chắn là còn từng bị chặt ra từng khúc rồi để vào tủ lạnh để đông cứng lại, bởi vì thế trong tủ lạnh có rất nhiều máu.





Trừ lần đó ra......!

Hứa Thuật giơ điện thoại lên, tính tiếp tục đi kiểm tra nơi khác.



Mà ngay lúc xoay người trong chớp mắt, cậu mơ hồ thấy được hai gương mặt trắng bệch từ từ bên trái của cậu!

Phút chốc, lông tơ Hứa Thuật đều đứng thẳng lên.



Cậu theo bản năng mà lùi lại hai bước, phía sau lưng " bộp " một tiếng đụng vào tủ lạnh.



Cùng lúc đó, cậu hô lên một tiếng "Là ai", cũng đưa điện thoại chiếu về hướng kia.



Sau đó, khóe miệng Hứa Thuật giật giật, có chút xấu hổ ——

Đó chỉ là một bức ảnh cưới treo ở trên tường mà thôi.



Nhưng cmn mặt trắng bệch như thế, cậu cảm thấy thật mất mặt, còn may là không đi cùng người khác.



Hứa Thuật ho khan một tiếng, nhấc chân đi đến bên kia.



Mới đi được ba bước, mũi chân cậu bỗng nhiên đá được một thứ gì đó.



Đồ vật kia rất nhỏ, " bộp " một tiếng liền bị đá ra xa.





Cậu vội vàng chiếu sáng mặt đất phía trước, ngay sau đó thấy được ở cách đó không xa là một chiếc điện thoại.



Thế nhưng ở đây sẽ có điện thoại?!

Hứa Thuật cơ hồ lập tức liền vọt đi lên đem nó nhặt lên, vui vẻ giống như nhặt được một khối vàng.



Ở loại địa phương này xuất hiện điện thoại, bên trong hơn phân nửa là có tin tức quan trọng!

Nhưng mà lúc cậu thử ấn vào một chút, quả nhiên không có cách nào khởi động.



Hắn đưa điện thoại di động bỏ vào túi,sau đó đem khung ảnh gỡ xuống nhìn mặt sau, lại ở nơi khác nhìn kỹ một lần.



Thấy không còn manh mối gì, liền đi ra ngoài.



"Còn muốn đi vào à?"

Hứa Thuật còn đang bò trên cầu thang, liền nghe được Quý Xuyên nói những lời này.



Trong lòng cậu có chút nghi hoặc, nhanh chân đi lên, sau đó liền thấy Lương Lương cùng Cao Trọng mặt mũi bầm dập đang quỳ trước mặt Quý Xuyên.



"......" Chuyện này thật đúng là ba chấm.



【Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Tiêu Mỹ đỡ ở khung cửa, nửa người tránh ở ngoài cửa, nhìn thấy Hứa Thuật xuất hiện, liền hai mắt đẫm lệ mà kêu lên: "Hứa ca, anh mau giúp giúp bọn họ đi! Quý Xuyên muốn giết người!"

Hứa Thuật nghĩ thầm, tôi nếu là có năng lực kia thì bây giờ còn có thể để tên Quý Xuyên này giữ lại không để cho gặp Diêm Vương à?

Nhưng mà cậu vẫn nhìn về phía Quý Xuyên, nói một câu:

"Tôi xem xong rồi, lên lầu đi?"

Quý Xuyên liếc mắt nhìn hắn, lại cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm hai người kia, mỉm cười ôn hòa:

"Chỉ cần đồng ý không đi xuống tầng hầm, tôi sẽ lập tức nói cho các người biết cấm kỵ là gì."

Cao Trọng đột nhiên nâng đầu lên, hung tợn mà trừng mắt Quý Xuyên, cắn răng nói:

"Lão tử không cần! Chính chúng tôi sẽ tự tìm!"

Bộp.



Lại một quyền nện lên má của hắn.



Quý Xuyên cười đến càng vui vẻ.



Anh ta đem cây dao đang cầm bên trái đổi tới tay bên phải, lưỡi dao nhẹ nhàng dán tới trên má Cao Trọng, ngữ khí cũng ôn hòa lên:

"Tiếp theo, tôi đổi dao nha."

Anh ta có một giọng nói rất mê người, khi nói lại là ngữ khí ôn hòa, khi nghe vào liền giống như rượu vang đỏ làm say lòng người.



Chỉ tiếc......!Anh ta là rượu độc.



Thân thể Cao Trọng không chịu khống chế mà run nhè nhẹ, lại mấp mé môi không chịu thua.



"Tôi đồng ý, tôi sẽ không đi vào tầng hầm." Lương Lương nói.



So sánh với một người chỉ gần hai tuổi, hiển nhiên một người trung niên đã trải qua sự đời càng hiểu được thời thế.



Mà sau khi nói xong câu đó, Cao Trọng khiếp sợ mà nhìn hắn một cái.





Trong mắt nam sinh kia tựa hồ có cảm xúc gì đó chậm rãi biến mất đến không còn một mảnh.



Cuối cùng, Cao Trọng cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào nói:

"Tôi đồng ý."

Quý Xuyên vừa lòng, ném cây dao nhỏ xuống chậm rãi nói:

" Cấm kỵ là thất hứa."

Anh ta liếc mắt nhìn Hứa Thuật một cái, liền đi ra ngoài cửa.



Hứa Thuật đi đến trước mặt Lương Lương, đem điện thoại trả lại cho hắn,lú nhấc chân định đi lại nghĩ đến cái gì, ra tiếng nói:

"Anh ta nói chính là sự thật, vừa rồi các người đã hứa, cho nên ngàn vạn lần đừng đi xuống tầng hầm."

Cậu nói xong, mới thấy Tiêu Mỹ sắc mặt trắng bệch dựa vào cạnh cửa.



Âm thầm thở dài một hơi, Hứa Thuật trầm mặc mà lướt qua cô ta, lên lầu hai.



Cô ta đã kích hoạt cấm kỵ, ai cũng đều không cứu được.



Quý Xuyên thậm chí liền cho cô ta trở thành người chết đầu tiên.



Khi lên đến lầu hai, Hứa Thuật thấy Quý Xuyên đang đứng chờ ở cửa phòng, liền nhanh bước chân đi qua, trong miệng hỏi:

"Anh vì cái gì vẫn luôn ngăn cản bọn họ đu tìm manh mối, rồi lại đem cấm kỵ nói cho bọn họ biết?"

Quý Xuyên xoay người vào phòng, một câu truyền đến.



"Kinh nghiệm càng quan trọng để đi đến kết luận."

Hứa Thuật suy nghĩ một chút, hiểu được.



Ở trong những trò chơi như thế, kinh nghiệm là một thứ rất quan trọng.



Khi tìm kiếm manh mối, từ manh mối sẽ phán đoán ra cấm kỵ, đây chính là cách tích lũy kinh nghiệm tốt nhất.



Hơn nữa từ lúc bắt đầu Quý Xuyên cùng với Lương Lương không phải một đội, vốn dĩ không có nghĩa vụ chia sẻ manh mối.



Lúc trước khi phát hiện hai người kia động vào đồng hồ báo thức trong phòng, anh ta không đem người giết chết liền coi như khá tốt rồi.



Hiện tại anh ta còn nguyện ý cho cho bọn họ biết cấm kỵ, quả thực đã là một việc Hứa Thuật đoán không được.



【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

"Phát hiện cái gì?"

Quý Xuyên đi đến mép giường ngồi xuống, mở miệng hỏi.



Hứa Thuật từ trong túi lấy ra cái điện thoại kia, vừa đi qua đưa cho anh ta xem vừa nói:

"Đây là manh mối quan trọng mà tôi tìm được, mặt khác còn thấy hung khí và tủ lạnh dính máu, tôi nghĩ là sau khi ông chủ nhà giết người thì phanh thây đông lạnh lại ở nơi đó."

Quý Xuyên tiếp nhận điện thoại, nhìn thoáng mặt trái.



Mặt trái có màu hồng phấn, Hứa Thuật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.



Nếu như vậy, đây là điện thoại của vợ ông chủ nhà.



"Chỉ có nhiêu đây?"



Quý Xuyên ngẩng đầu hỏi.




Hứa Thuật " a " một tiếng, nói:

"Đúng rồi, còn nữa, trên tường có treo một tấm ảnh cưới của họ, một mặt khác trên tường thì giống như trong phòng ông chủ nhà là năm chữ ở bên nhau vĩnh viễn."

Cậu dừng một chút, bổ sung nói:

"Chữ viết không giống nhau, hơn nữa là viết bằng máu, tôi đoán có thể là hệ thống nhiệm vụ này sợ rằng chúng ta không phát hiện ra dòng chữ kia trong phòng ông chủ nhà, mới cố ý ở tầng hầm cũng thiết kế giống nhau......"

Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Quý Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười.



Anh ta cúi đầu, phát ra tiếng cười nhẹ, tiếp theo tiếng cười dần dần phóng đại, cười đến hai vai đều run rẩy lên, như phát hiện một việc khiến anh ta vô cùng vui vẻ.



Hứa Thuật cảm thấy có hơi rợn người, lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa cả người đều dán lên cửa.



Quý Xuyên còn đang cười, cười giống như một kẻ điên.



Hứa Thuật nhìn chằm chằm anh ta, khẩn trương nói:

"Anh đã hứa là không giết tôi mà......"

"Cậu có biết, làm sau để ở bên nhau vĩnh viễn không?"

Quý Xuyên ngưng cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt tràn ngập điên cuồng nhìn về phía Hứa Thuật.



Hứa Thuật tay cầm chốt cửa, tùy thời chuẩn bị xoay người chạy về phòng của mình, trong miệng cứng đờ mà trả lời:

"Không biết, là gì?"

Quý Xuyên nhìn chằm chằm cậu vài giây.



Giống như là dài đến một thập thế kỷ, anh ta mới nhếch môi, vui vẻ đến lộ ra một nụ cười ôn hòa:

"Đương nhiên là —— ăn luôn vào bụng."

Rầm một tiếng, Hứa Thuật hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.



Quý Xuyên đứng lên, hơi hơi xoay vai, thoạt nhìn đến phá lệ ôn hoà:

"Cậu sợ cái gì, tôi sẽ không ăn thịt người, mùi vị không được ngon cho lắm."

"Mùi, mùi vị không được cái ngon......!Anh đã ăn qua rồi à?"

"Ừ, có ăn qua một miếng."

"......!Anh cũng không cần thẳng thắn như thế." Hứa Thuật trong lòng bàn tay đều bắt đầu đổ mồ hôi.



Trong lòng cậu còn toát ra một nghi ngờ: Rõ ràng ở trong lúc cậu viết truyện, tuy rằng Quý Xuyên có tâm lý phản xã hội, nhưng lần nào cũng đều áp chế chính mình, chưa từng giết người, chỉ là sau khi tiến vào trò chơi mới có thể vào vai phản diện mà xuống tay.



Nhưng mà, Quý Xuyên rốt cuộc thế nào đã ăn thịt người? Vẫn là nói......!Những việc nam chủ đã trải qua, hoàn toàn không có quan hệ với cùng với thiết lập cậu đã viết trước đó sao?

Lúc này, Quý Xuyên đột nhiên hướng cửa đi tới.



Hứa Thuật nheo mắt, xoay người kéo cửa ra trực tiếp vọt vào căn phòng đối diện, "Bộp" một tiếng giữ cửa, khóa trái lại.



Quý Xuyên nhìn căn phòng đối diện đang nhắm chặt, lông mày hơi hơi giật giật, có hơi không thông suốt vì sao Hứa Thuật đột nhiên sợ thành như vậy.



Hứa Thuật dùng lưng gắt gao mà chống đỡ cửa, đã ít nhất năm phút đồng hồ, thế nhưng đều không có nghe được bất luận động tĩnh nào ở bên ngoài.



Cậu không khỏi nghi hoặc, vừa định hơi hé cửa một chút để nhìn xem, liền nghe thấy tấm ván cửa sau lưng bị gõ hai tiếng.



Ngay sau đó, giọng Quý Xuyên vang lên.





"Tôi đến mượn đồ sạc, nhưng điện thoại giống như không bổ sung được điện."

......!Cho nên anh ta vừa mới hướng cửa đi, chỉ là vì đi ra ngoài tìm đồ sạc?

Hứa Thuật:......!Thực xin lỗi, là tôi nhát gan quá.



Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng Quý Xuyên đã ăn qua một miếng, nhưng cũng không phải biến thái đến nỗi giết người để ăn thịt như vậy, cụ thể nguyên nhân về sau tôi sẽ viết đến ~

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

~~~~~~~~~~~

Ba Chấm: Tuần sau ta bắt đầu đi học lại rồi, nhanh chóng sẽ có lịch ra truyện chính thức, nhưng có thể truyện sẽ không ra thường xuyên như trước được, có khi bị trễ hẹn nữa!!

Xin chân thành cảm ơn các nàng đã ủng hộ ta bao lâu nay!

27042020.