Xuyên Vào Thế Giới Fairy Tail

Xuyên Vào Thế Giới Fairy Tail - Chương 7




Mí mắt khẽ đung đưa từ từ mở ra, Flya tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê. 

- Flya con tỉnh rồi.

Người lên tiếng là bà Orrin, nhìn trông bà tiều tụy quá, chẳng lẽ bà đã chăm sóc cô suốt những ngày hôn mê kia. Vậy còn Shu thì sao, bây giờ cậu ấy ra sao rồi. Vết thương nặng thế kia, chẳng lẽ cậu ấy chết rồi sao. Flya vội bật dậy, cố gắng chống đỡ thân mình yếu đuối, nắm chặt tay bà Orrin đang ngồi bên cạnh.

- Bà Orrin, Shu sao rồi. Cậu ấy có sao không bà._ Flya một bộ dạng chờ mong nhìn bà. 

Bà Orrin hiền từ xoa đầu cô, đỡ cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng bảo.

- Cháu yên tâm đi, thằng bé bây giờ không sao rồi. Ngược lại là cháu, cháu phải biết chăm sóc cho bản thân mình nếu không khi thằng bé tỉnh lại thấy cháu như vầy nó sẽ rất đau lòng.

Nghe được Shu không sao, cô thở phào nhẹ nhỏm. Nếu cậu ta có chuyện gì cô sẽ không sống nổi mất.

- Con biết rồi.

-…………..

-…………..

Hai người im lặng 1 lúc lâu, tưởng như sẽ không 1 ai lên tiếng thì bà Orrin nói.

- Flya…

- Dạ

- Flya ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với con._Bà Orrin một bộ dáng nghiêm túc nói với cô.

- Dạ con nghe.

Flya chăm chú nghe từng lời bà nói. Mỗi khi bà trở nên nghiêm túc thì sẽ có việc vô cùng lớn xảy ra. Không biết lại có chuyện gì nữa.

- Flya có phải gần đây có cảm thấy luôn cảm thấy có 1 nguồn sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể hay không.

- Dạ

Cô hơi bất ngờ khi nghe bà Orrin nói, đúng là dạo gần đây cô hay cảm thấy có cái gì chạy xung quanh trong cơ thể cô, cô cứ tưởng ở thế giới ma pháp này, mỗi đứa trẻ lớn lên đều như thế nên cô không để ý lắm. Chỉ là hôm cô mất kiềm chế, nguồn sức mạnh bỗng bộc phát thoát ra khỏi cơ thể cô, chắc đó là nguyên do khiến cô mất sức mà ngất đi. 

- Bà Orrin từ tốn nhìn cô, nói tiếp.

- Flya, ta nghĩ trong cơ thể con đang chứa 1 nguồn ma pháp cực lớn nhưng ta lại không biết nó là loại ma pháp gì.

- Ma pháp?

- Đúng vậy. Trong lúc con hôn mê, ta và các giáo viên trong trường đã có 1 cuộc thảo luận về nó nhưng vẫn không biết ma pháp đó là gì. Chỉ biết nó đủ mạnh để làm vỡ cửa kiếng trong phòng….à không mà phải nói là tất cả trong học viện.

- Nhưng trước đây chưa từng có xảy ra việc này._ Cô khó hiểu nhìn bà Orrin.

- Ta cũng không biết, có lẽ nó chỉ bộc phát khi cảm xúc của con dâng cao thôi. Ta cùng các thầy cô quyết định sau khi con khỏe sẽ làm 1 cuộc kiểm tra ma pháp. 

Con thấy sao?

- Dạ.

Một cuộc kiểm tra cũng tốt, nó sẽ giúp cô tìm ra ma pháp của mình và biết cách kiểm soát nó để không làm hại đến những người xung quanh.

- Được rồi, bây giờ thì con nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta không làm phiền nữa.

Nói rồi bà kéo chăn lên đắp cho cô, mở cửa bước ra ngoài để lại Flya 1 mình trong phòng.

Cô nằm trên giường mắt nhìn trần nhà suy nghĩ mong lung. “Mới mấy ngày mà nhiều chuyện xảy ra quá, hết cô và Shu bị bắt cóc rồi Shu bị thương vì bảo vệ cô đến việc cô bộc lộ khả năng ma pháp cực lớn. Cô có ma pháp đó cũng là 1 chuyện vui. Có ma pháp cô có thể tự bảo vệ bản thân không để mọi người phải lo lắng nữa. Có ma pháp cô có thể bảo vệ cho Shu, từ nhỏ đến lớn đều là Shu bảo vệ cho cô, bây giờ chính là lúc vị trí đó nên thay đổi rồi. Nhưng có ma pháp đồng nghĩa với việc sẽ càng có nhiều nguy hiểm xung quanh cô hơn, trách nhiệm đối với cô cũng nặng nề hơn, sẽ không còn được làm 1 cô bé ngây thơ suốt ngày chỉ biết đùa giỡn nữa rồi. Đây sẽ là bước ngoặc lớn của cuộc đời cô trở thành 1 ma đạo sĩ mạnh nhất Fiore, bảo vệ Shu và mọi người, cô sẽ không để Shu gặp nguy hiểm nữa. Còn về phần ông nội, có lẽ số phận đã có sắp đặt hết rồi, cưỡng cầu thêm nữa chỉ khiến cho những người xung quanh cô gập nguy hiểm thôi, nếu ông không sao thì chắc chắn ông sẽ trở về, còn nếu ông đã……, cô cũng không nên cố gắng thay đổi làm gì. Chỉ mong sao chuyện đó đừng bao giờ xảy ra.”

Nghĩ thêm 1 số chuyện không đâu nữa rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ, 1 ngày mệt mỏi đã qua.

…………………………………………

Sáng hôm sau,

Flya thân thể đã trở nên tốt hơn nên cô quyết định đến thăm Shu.

Đứng trước phòng bệnh cô hơi do dự, cô sợ phải đối mặc với cậu, cô đã có lỗi vô cùng lớn không biết cậu có tha thứ cho cô hay không. Chần chừ 1 lát, quyết định quay người bỏ đi thì cửa phòng bật mở.

- Flya, em đến thăm Shu à.

- Hả…a….ưm, chị Chiui.

Chiui bật cười nhìn bộ dạng lúng túng của Flya, cô (Chiui) đến xoa nhẹ đầu cô (Flya).

- Bộ dạng như vậy là sao, muốn vào thăm thì cứ vào có gì phải sợ. Hay là em định chạy trốn hả.

- Em…em không có.

- Vậy thì mau vào đi. Shu nó tỉnh rồi, đang chờ em đó.

Chiui bộ mặt gian tà nhìn cô, chưa kịp để cô thanh tỉnh đã đẩy cô vào phòng rồi còn đóng cửa lại. Flya lúng túng nhìn người con trai đang ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. 

Shu giật mình vì nghe có tiếng động, quay lại nhìn cô.

- Cậu đến rồi hả.

- À…ưm….Cậu không sao chứ.

- Không sao rồi.

-……….

-……….

Hai người im lặng, không khí tràn ngập ngượng ngùng. Bây giờ đây cô thật sự muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống mà thôi. Shu vẫn nhìn chằm chằm Flya từ lúc bước vào đến giờ, nhìn bộ dạng của cô cậu khẽ thở dài.

- Cậu…đứng đó làm gì, mau lại đây.

- Ừ.

Flya ngoan ngoãn gật đầu, đến ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, mắt vẫn không dám nhìn Shu mà cứ cuối xuống đất.

Shu nhìn người con gái trước mặt đây, nhẹ nhàng đưa tay lên đặt trên đầu cô.

- Cậu sao vậy? Không vui khi mình tỉnh lại sao?

- Không phải, không phải._Flya vội vàng phản bác còn khoa trương múa tay loạn xạ.

- Hử.

Nhận thấy mình hơi quá khích, Flya ngượng ngùng nay càng ngượng hơn, cuối mặt càng thấp.

- Shu…_Lời nói lí nhí phát ra từ miệng cô.

- Hử.

- Mình…..Mình…..

- Sao vậy?_Shu buồn cười nhìn người con gái trước mặt đây. Hôm nay còn biết ngượng ngùng cơ đấy. Đáng yêu chết mất thôi.

- Mình…Mình xin lỗi cậu.

Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mới nói ra được lời “Xin lỗi”. Không phải nó khó nói gì, nhưng chỉ cần đứng trước người con trai này là hàng ngàn hàng vạn câu chữ trong đầu cô bỗng ta biến.

- Tại sao?

Gương mặt Shu vẫn như trước bình tĩnh hỏi lại cô.

- Tại vì…Tại vì mình đã khiến cậu bị thương, suýt nữa thì mất mạng. Mình có lỗi với cậu vô cùng. Làm ơn tha lỗi cho mình. Chỉ cần cậu tha lỗi, cậu muốn mình làm gì thì mình đều làm hết.

- Hử.....Cậu nói thật sao!?

- Thật.

- Thật là cậu muốn chuộc lỗi không?

- Ừ.

- Tớ nói gì cậu cũng nghe

- Đúng vậy.

Tội nghiệp cho mỗ nữ nào đó, không biết mình bị lừa, còn hứa chắc chắn như vậy. Ý người trong mắt cậu ngày càng nhiều. Cậu nở nụ cười tươi rối nhìn cô nhưng sao cô thấy sắp có chuyện chẳng lành thế này.

- Được rồi, vậy thì…….

-…………….

- Cậu làm bạn gái tớ đi.

1s

2s

3s

Cô đứng hình 3s.

- HẢ. CẬU NÓI CÁI GÌ!?

Cô bất ngờ, đứng bật dậy xô cả cái ghế ngã ra sau. 

Cô có nghe lầm không, cậu ta……cậu ta tỏ tình với cô. 

- Làm bạn gái tớ.

- Cậu….Cậu….Cậu nói đùa hả._Cô bất ngờ đến cả nói lắp, mắt nhìn chằm chằm cậu không buông.

- Tất nhiên là không.

Shu một bộ dạng thản nhiên mĩm cười, cứ như chuyện vừa rồi cô nghe không phải là do cậu ta nói ra vậy.

- Sao…Sao…lại vậy!?

- Chẳng phải cậu nói chỉ cần tớ tha lỗi cho cậu thì việc gì cậu cũng làm sao. Bây giờ tớ đang bị thương cần người chăm sóc, cậu là người thích hợp nhất. Nhưng có điều, cậu là con gái, tớ là con trai, cậu không thể lúc nào cũng kè kè bên tớ hoài được, vì vậy làm bạn gái tớ là quá hợp còn gì, vừa có thể chăm sóc tớ, vừa không bị người khác nói này nói nọ. Quá tiện lợi đi.

- Nhưng….cậu không thấy 1 đứa trẻ mới 13 tuổi với 1 đứa trẻ mới 11 tuổi nói chuyện yêu đương không phải quá kì hay sao._Flya vẫn không cho là đúng, nhăn mặt lên tiếng. Không phải là quá kì mà vô cùng kì, cực kì kì cục luôn.

- Tình yêu thì đâu phân biệt tuổi tác. 

- ……….

3 vạch đen xuất hiện trên trán Flya. Cô không ngờ cậu ta có thể nói những lời không biết ngượng này. Da mặt cậu ta dày bao nhiêu vậy.

Sống 2 đời người gần 30 tuổi mà nay lại bị 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này tỏ tình, thật đúng là điên mà. Sau này cô nên tránh xa cậu ta thôi, mới còn nhỏ mà đã như vậy không biết khi cậu ta lớn thì sẽ ra sao đây. Có khi cô bị ăn khi nào còn không biết nữa là. Đúng là nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, không ngờ ma trảo của ai vươn tới nắm lấy tay cô kéo về phía trước. Cô nhẹ nhàng rơi vào lòng ngực của cậu, một mùi hương thoang thoảng xuất hiện ở chóp mũi.

- Shu, cậu đang làm gì vậy. Mua buông tớ ra.

Cô cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay cậu, nhưng sức lực của cô sao có thể bằng cậu được, dù đang bị thương nhưng cô vẫn không phải là đối thủ của cậu. Thế là lại càng bị ôm chặt hơn.

- Giờ tớ hỏi cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ không thì bảo.

- Cậu ép người quá đáng.

- Tác phong của tớ trước giờ là vậy, không cần cậu nhắc đâu.

- Cậu……

- Cậu có đồng ý không hả. Nếu không thì……

- Hử

Một cái gì đó ấm áp xuất hiện trên môi cô. Nó từ từ ngậm nhắm bờ môi bé nhỏ, như chưa thỏa mãn, nó khe khẽ luồn vào bên trong khoang miệng cô, ngậm lấy chiếc lưỡi nho nhỏ rồi từ từ khám phá mọi ngóc ngách.

Mất một lúc, cô mới biết chuyện gì đang xảy ra. Thế này là thế nào, cô bị 1 tên nhóc 12 tuổi cưỡng hôn. Nụ hôn vụng về nhưng khiến người ta đê mê với sự ngây ngô của nó.

Nhận ra tình hình bây giờ của mình cô cố vùng vẫy thoát khỏi nó, thế nhưng ông trời không cho cô nguyện ý khiến cô bị cậu hôn càng lúc càng mạnh. Cánh tay để ở eo cô cũng siết chặt hơn. Tuy cậu đang bị thương nhưng sức lực của cậu vẫn rất mạnh, một đứa con trai hằng ngày tập luyện với 1 đứa con gái yếu ớt, đúng là cuộc chiến không cân sức. Vùng vẫy mãi không được nên cô cũng chán, để yên cho cậu muốn làm gì thì làm.

Hôn đến ngất ngây, cậu mới luyến tiếc buông đôi môi sớm đã bị cậu hôn đến sưng lên kia ra. Sau khi được buông ra, cô thở hỗn hển vì thiếu dưỡng khí.

- Em đồng ý làm bạn gái anh rồi chứ.

-…………

- Không trả lời thì anh hôn em nữa đó.

- Không…um…um

Chưa để cô nói hết câu, cậu nâng mặt cô lên hôn nữa.

- Em có đồng ý không.

- Được rồi…Được rồi. Em đồng ý, làm ơn đừng hôn nữa mà._Ánh mắt bất lực cầu xin nhìn cậu

- Nói sớm có phải tốt hơn không.

Cậu thỏa mãn ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ bờ môi bị sưng của cô.

Flya yên lặng nằm trong lòng Shu. Qua 2 kiếp người cô chưa từng yêu bao giờ, nay lại có người tỏ tình với cô vậy thì cô thử mở lòng xem sao.

Cả ngày hôm ấy cô đều ở bệnh viện. Không biết mọi người có thông đồng gì với nhau hay không mà nguyên ngày hôm ấy chẳng có ai vào thăm cả, chỉ có hai người các cô trong phòng bệnh mà thôi.