Xuyên Về Hai Mươi Năm Trước Tự Nhận Nuôi Mình

Chương 7






Edit: Ninthtenth.

Beta: Elinor.

- -----------------------------

"Vẫn còn mấy mục vẫn chưa đạt tiêu chuẩn." Cây bút bi màu xanh lam viết bốn năm trị số ra, lời nói cũng chẳng thèm uyển chuyển: "May mà tới sớm, nếu không sau này lớn dần, thì đứa trẻ này lãnh đủ."

Khương Vong gật đầu nói phải, rồi xoay người dắt thằng bé đi lấy thuốc, xem danh sách thật kỹ càng.

Thiếu cả kẽm lẫn canxi, lúc nhỏ bị bỏ đói thế này mà khi trưởng thành vẫn có thể cao lên được, việc này phải nói lời cảm ơn đến nhà ăn của trường cấp Hai vì đã cho ăn cơm canh không giới hạn.

Anh đi được vài bước mới phát hiện cái đuôi nhỏ không đuổi kịp, dừng lại gọi: "Tinh Vọng?"

Thằng bé lật đật chạy lại với cái miệng chùng xuống, trông cực kỳ khó chịu và còn hơi khổ sở nữa.

Khương Vong ngồi xổm xuống nhìn nó: "Không thoải mái hả?"

Nhóc lắc đầu.

"Ghét bệnh viện à?"

Bành Tinh Vọng gật đầu lia lịa.

Nó tự lý giải vị bác sĩ Phó Chủ nhiệm Khoa nhi vừa nãy thành một tồn tại tương đương với nhà cung cấp thịt heo rồi.

Khương Vong nghĩ thầm làm gì có chuyện đó, hồi nhỏ anh đi tiêm chưa khóc bao giờ còn được y tá thơm cho một cái, sao có thể sợ cái nơi này được?

Người đàn ông nghiêm mặt, cố ý trầm giọng xuống: "Nói thật, không được nói dối."

Bành Tinh Vọng sửng sốt: "Sao anh biết em nói dối?"

Người đàn ông đứng lên rồi đi về trước: "Nhóc thích cái gì, ghét cái gì, anh biết hết đấy."

Đột nhiên thằng bé vui mừng: "Là mẹ nói với anh sao?"

"...Coi là vậy đi."

Chờ tới khi lấy được thuốc trong hàng người xếp dài, Khương Vong mới bình thản sờ sờ đầu: "Đừng nghĩ nhiều nữa, trưa nay sẽ đưa nhóc đi uống canh vịt nấu củ cải chua, vui không."

Vốn dĩ bạn nhỏ đã hồi phục được một chút cảm xúc rồi, giờ nghe thấy từ thịt thì vẻ mặt biến về thành chua xót phiền muộn: "Em không ăn thịt đâu!"

Sau đó lại cực kỳ thích thú ăn bốn bát to tướng.

Khương Vong rảnh rỗi đút xương vịt hầm cho con chó cỏ trong quán ăn, thường phải quay đầu lại khuyên hai câu: "Ăn chậm thôi, không ai giành với nhóc đâu."

Hồi năm 2006, dân chúng còn chưa khá giả, nhiều hộ gia đình được ăn thịt hai ba lần đã là hạnh phúc lắm rồi, mấy thứ như thịt cá tôm cua kia chỉ dành cho người giàu thôi.

Cũng may có cái tiệm cá độ như cây ATM, nếu nhớ chắc chắn anh sẽ cá hết không nhớ thì bỏ qua, thế nên trong thời gian ngắn cũng đã tiết kiệm được kha khá, không thì sẽ chẳng nuôi nổi nhóc quỷ đói này mất.

Thẳng nhỏ đang ăn tự nhiên bắt đầu khóc: "Thịt… Thịt ngon quá."

Nước mắt ứa ra chảy cả vào miệng, nhưng vẫn gặm hết miếng chân vịt trong tay, không để lãng phí.

Khương Vong buồn bực chống cằm ngồi bên cạnh nó: "Hai ngày nay có bỏ đói nhóc đâu, khóc cái gì."

Thằng nhỏ nuốt miếng thịt xong mới bằng lòng nói chuyện với anh, nói một chữ nấc ba cái, không biết là đang khóc hay đang cố nín nữa: "Đại ca, anh, anh là người tốt."

Cả cuộc đời của Khương Vong đây là lần đầu tiên được phát cho cái thẻ người tốt, người phát lại là chính bản thân mình, cũng không vinh hạnh gì cho cam: "Rồi sao?"

Bành Tinh Vọng nhìn anh rơm rớm nước mắt: "Sau, sau này anh đừng làm chuyện xấu nữa, nhé."

Khương Vong thầm nghĩ, thế quái nào mà mới uống vài bát canh vịt xong đã muốn khuyên mình hoàn lương rồi, chỉ đành giả vờ gật đầu.

Đứa nhỏ ngừng khóc ngay lập tức: "Anh hứa với em rồi đấy."

"Hứa với nhóc, tuân thủ pháp luật." Khương Vong rút khăn giấy lau dầu mỡ và nước mắt cho nó, thả giọng thật chậm: "Đối với nhóc anh không có yêu cầu gì nhiều, thành tích tốt hay xấu không quan trọng, nhóc chỉ cần hứa với anh là phải cố gắng ăn cơm nhiều cho béo lên chút, rõ chưa?"

Bành Tinh Vọng bỗng khóc lớn: "Em không làm đâu! Anh muốn em làm bài kiểm tra được một trăm điểm cũng được, nhưng em tuyệt đối sẽ không mập lên!"

Khương Vong nghĩ thầm, lẽ nào mình bắt cóc nhầm con nhà người khác thật à…

Chứ anh hồi nhỏ làm sao lại như thế này được… Chả giống tí nào.

Một tuần mới lại đến, điện thoại của dịch vụ chuyển phát nhanh Tốc Phong có gọi tới vài lần.

Có lẽ là do người ta trước giờ chưa từng nghe cái đơn xin gia nhập nào lại chính xác và kì lạ đến vậy, cho nên sau khi chi nhánh nghiên cứu xong, trụ sở chính lập tức gọi điện thoại hỏi này hỏi nọ ngay, trông có vẻ sốt ruột muốn thử nhưng vẫn còn khá nhiều điều băn khoăn.

Khương Vong ngồi bên cửa sổ chơi "Rắn săn mồi" trên điện thoại di động chờ bọn họ gọi điện tư vấn, chờ đến khi nhận được cuộc gọi lần thứ tư thì sự kiên nhẫn mới bị rạn nứt.

"Thế này đi." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách lười biếng: "Tôi sẽ viết cho các người một bản báo cáo, bao gồm phân tích lựa chọn địa điểm, đánh giá xếp hạng các chuỗi công nghiệp trong ngành giao thông vận tải rồi tổng kết lại toàn bộ tài liệu hồ sơ vào trong một phần của bảng biểu, mỗi phần đều có sự khác biệt với nhau, khi nào xem xong thì gọi lại cho tôi, được chứ?"

Hiển nhiên người nọ vẫn chưa kinh qua cái thời kì xã súc(*) mà ngành công nghiệp đòi hỏi, kinh ngạc nói: "Cậu dùng được Excel à?"

(*) Xã súc (社畜/Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. [社] trong [會社] (Câu lạc bộ/Tập thể), [畜] trong [家畜] (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu/Tham khảo chú thích nhà Hướng Nhật Quỳ)

Người đánh máy có vẻ không hài lòng, rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào đây.

"Excel, Word, Teambition, Xmind(*), gì tôi cũng đáp ứng được cho anh."  Khương Vong ngừng việc dò hỏi lại, kéo quyền chủ động về phía mình: "Cứ gửi qua mail cho tôi, tối tôi sẽ giao lại một bản hoàn chỉnh."

(*)Excel với Word thì quá quen rồi ha, còn Teambition là một nền tảng cung cấp ứng dụng giúp quản lý công việc dựa trên web, cụ thể là quản lý công việc nhóm, quản lý dự án, theo dõi và nắm bắt tiến độ công việc,…

Xmind là phần mềm giúp tạo ra các sơ đồ tư duy.

Trong điện thoại có tiếng rầm rì khe khẽ, sau đó lại để một người khác nghe máy: "Thưa anh, anh có muốn tới làm việc tại công ty chúng tôi không ạ, trụ sở chính của công ty ở…"

"Không cần, tôi sẽ ở lại quê nhà."

Bản báo cáo phân tích vừa gửi đi chưa được bao lâu, nửa đêm di động đã rung lên những hai lần, nói công ty Tốc Phong đã phái chuyên viên tới đây khảo sát, nằm giường cứng của tàu hoả mà đi, dự kiến ngày mốt sẽ đến nơi.

Từ tận đáy lòng Khương Vong rất chi là hoài niệm cái máy bay không bị cản trở của hai mươi năm sau, anh đập chết con muỗi trên trán rồi đi ngủ.

Ngày mai đi mua điều hoà ngay mới được.

Đại diện mà Tốc Phong phái tới là một người họ Lưu, tóc cắt kiểu húi cua trông tinh thần rất phấn chấn.

Hai người thuê xe đi quan sát cả thành phố từ trong ra ngoài một lượt, kể cả nhà máy cùng khu khai phá ở ngoại ô cũng được quan sát cẩn thận, đại diện Lưu không khỏi thốt lên: "Tôi còn tưởng mấy thứ cậu viết trong bản báo cáo kia toàn là khoác lác chứ."

"Cũng có phóng đại vài câu, nhưng giấu khá kĩ, anh không nhìn ra được đâu." Khương Vong đứng ở đầu ngọn gió, áo khoác bay phần phật, quay đầu lại nói: "Mấy cái khác tôi đều sẽ phối hợp tốt, chỉ là tôi không có tiền, trong nhà cũng không có điều kiện, không thuận lợi để khởi nghiệp bằng vốn đi vay."

"Nếu trong tương lai các anh định mở rộng nghiệp vụ ở đây, thì chắc sẽ kiếm được bộn tiền đấy."

Đại diện Lưu cười rộ lên: "Đúng thật là một cơ hội tốt."

Mấy năm nay ông chủ ngồi trên đỉnh đầu Tốc Phong luôn muốn thu gom quyền lực về phía mình, nên đã cho không ít thương nhân gia nhập vào, có lẽ là muốn nắm chặt quyền sở hữu công ty trong tay.

"Nếu bắt đầu cách đây hai ba năm, có lẽ cậu đã phải tự bỏ tiền túi ra mở cửa hàng rồi." Người đại diện đưa cho Khương Vong một điếu thuốc lá Phù Dung Vương(*): "Hiện tại phía trên đang quyết tâm muốn làm lớn chuyện, đó là đem những tên trộn dầu với nước trên đường vận chuyển đuổi hết mẹ đi."

(*)Thuốc lá Phù Dung Vương

chapter content



Khương Vong nửa thật nửa giả mà thở dài: "Thật đáng tiếc, tôi còn đang muốn giao ước với mấy vị vua núi đó."

Hai người cười ha ha, buổi tối ăn bữa cơm xong thì từ biệt nhau.

Rượu cơm no đủ về đến nhà, thấy nhóc con đang nằm dài bên ngọn đèn bàn để làm bài tập.

Khương Vong đưa cho nó một phần giò đã được gói lại: "Tối ăn gì rồi?"

"Em mua một bát cháo rau ăn ạ." Bành Tinh Vọng lắp bắp nói: "Đại ca ơi… ừm… có thể cho em xin mua hai cây bút bi mới không anh?"

Khương Vong liếc mắt nhìn nó một cái: "Hết bút viết à?"

"Không phải." Thằng nhỏ bò về, ngượng ngùng ôm mặt: "Bài tập vẽ tranh ở lớp, giáo viên có yêu cầu vẽ màu ạ."

Khương Vong hiểu ra.

Đúng là lúc còn nhỏ anh đã từng trải qua chuyện như thế này.

Mỗi lần đến tiết Mĩ thuật luôn là khoảng thời gian xấu hổ nhất với anh, tính cách giáo viên cũng không phải loại dễ nói chuyện, nên anh chỉ có thể mượn bút màu nước của bạn học để dùng.

Nhưng quan hệ của anh với mọi người vốn không tốt, thế là chỉ sau hai ba tuần đi mượn đã khiến người xung quanh thấy phiền.

Chắc thằng bé nghĩ đây là khoản chi không cần thiết nên mới không dám nói.

"Đi." Anh đút chìa khóa cắm ở cửa vào lại túi: "Xuống lầu mua."

Đi năm phút là đến quầy bán quà vặt, một nửa trước phòng khách chủ quầy để làm cửa hàng, lúc này đang phẩy quạt hương bồ xem TV: "Muốn xem cái gì thì nhanh lên, nốt tập này xong là tôi đóng cửa đấy."

Bành Tinh Vọng nhấc chân đi tới chỗ có bút bi, lại bị Khương Vong cầm mũ xoay 120 độ: "Qua bên kia, mua một bộ màu nước luôn."

Bành Tinh Vọng "a" một cái, lúc lâu sau đưa ra một bộ màu nước bảy màu: "Cái này được không ạ?"

Sau đó lại sờ đầu, ra vẻ ông cụ non: "Cái này đắt quá, lỗ lắm, em lấy vài cái bút bi đỏ dùng là được rồi."

Khương Vong trả hộp màu nước kia về: "Ông chủ, ở đây có bán màu nước loại có rất nhiều màu không?"

Chủ quầy bất đắc dĩ đứng lên, mắt vẫn dán vào TV, cầm một hộp 24 màu đưa cho anh: "Cái này?"

Khương Vong xua tay: "Tôi nói muốn mua nhiều."

Bành Tinh Vọng hơi luống cuống: "Đủ dùng rồi ạ, đại ca, thật đấy!"

Chủ quầy cảm thấy như bị thách thức và nghi ngờ, vỗ con muỗi ở cẳng chân rồi đi sâu vào chỗ cất văn phòng phẩm, lấy ra một hộp 48 màu.

Không đợi Khương Vong mở miệng, ông đã kê chân rồi lấy một hộp lớn 128 màu nặng trịch từ trên cao xuống, ông ta nhướng mày như thể đánh phó phi cơ được đôi hai(*) vậy: "Thế này đủ chưa, cậu lấy cái nào?"

(*) Cụm 'phó phi cơ được đôi hai' gốc là '副飞机带对二', mình nghĩ là nó đề cập đến 1 trò đánh bạc online, tại đó giờ không chơi bài nên mình cũng không hiểu lắm, bạn nào biết thì góp ý giúp mình nhé.

chapter content



Khương Vong ném hộp 128 màu vào ngực thằng bé: "Đủ rồi, chú tính tiền đi."

Chủ quầy không ngờ cậu này lại hào phóng đến vậy, cầm lấy tiền rồi đếm một lần qua máy, xong việc còn tặng thêm một hộp đất nặn Play-doh.

"Chiều thằng nhỏ quá ha, cẩn thận chiều quá sinh hư đấy."

Bành Tinh Vọng ôm hộp màu nước trong tay có hơi tức giận: "Cháu sẽ không hư!"

Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Khương Vong: "Đại ca, em sẽ không trở thành nhóc hư đâu!"

Khương Vong nhìn nó đứng thẳng tắp như thể muốn đi tòng quân ngay hôm nay vậy, nói cảm ơn rồi dắt thằng bé về nhà.

Vừa đi vừa nghiền ngẫm.

Nó là anh, cũng giống anh đến bàng hoàng.

Thằng nhỏ ôm hộp màu siêu xa xỉ trong tay nhưng lại không cất giọng hát lớn giống mọi khi, trên đường đi cứ rầu rĩ mãi.

Đến tận khi bước vào khúc hành lang tối om kia, một tay nó ôm hộp màu nước, tay còn lại nắm chặt lấy tay Khương Vong.

"Đại ca," Bành Tinh Vọng nhẹ nhàng nói: "Em rất rất thích anh."

Khương Vong được chính bản thân thổ lộ thế này, tự nhiên không biết phải đáp làm sao, chỉ "ừ" một tiếng.

"Không phải thích anh vì anh tiêu tiền cho em." Thằng bé nói một nửa xong không biết nên nói gì nữa, ngừng một lúc mới nói tiếp: "Em thích anh, vì anh đã chăm sóc em, quan tâm em."

Khương Vong nhận ra hôm nay nhóc con nắm tay anh chặt hơn thường ngày, nửa đùa nửa thật hỏi: "Nhóc sợ anh chạy mất à?"

Bành Tinh Vọng gật gật rồi lại lắc lắc, tới khi mở cửa thì tự nhiên quyết định: "Vậy đi, sau này mỗi khi cơm nước xong em sẽ đi tập thể dục thật nhiều."

Khương Vong: "...?"

Chuyện này rồi sẽ đi về đâu đây.

Sau khi tắm xong, người đàn ông ngẫm nghĩ có phải cách giao tiếp của mình với thằng bé này có chỗ nào gây hiểu lầm chăng, lau tóc đi ra lại thấy Bành Tinh Vọng đang nhìn tờ giấy trắng mà ngây người.

"Sao còn chưa vẽ?"

"Đề bài là vẽ về nghề nghiệp của phụ huynh mình." Bạn nhỏ quay đầu nhìn anh: "Giáo viên nói có thể vẽ về anh chị nữa, đại ca ơi, anh làm nghề gì vậy."

Khương Vong nghĩ trong đầu, anh đây cũng đâu thể để nhóc vẽ về môi giới bất động sản KPI này nọ được, cân nhắc vài giây mới nói: "Để anh dạy nhóc."

"Dạ?" Thằng bé vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Vẽ gì thế anh?!"

"Nên vẽ súng trường tự động kiểu 81(*) hay tiểu liên loại 79(*) đây?" Người đàn ông cũng đang suy nghĩ về vấn đề này: "Thôi vậy, bắt đầu vẽ từ súng máy kiểu 88(*) đi, cấu trúc chốt xoay phân tán độ giật một chiều, bắt đầu với ống ngắm."

(*) Súng trường tự động kiểu 81: là loại súng súng trường tấn công có bề ngoài giống khẩu Type 56, nhưng nó có các thiết kế cùng các cải tiến khác để giảm độ giật và gắn bộ phận chống giật để có độ chính xác cao hơn.

chapter content



Tiểu liên loại 79: là súng tiểu liên bản địa đầu tiên được sản xuất tại Trung Quốc.

chapter content



Súng máy kiểu 88: còn được gọi là Type 88 LMG, là súng máy hạng nhẹ dùng đạn 5,8x42mm của Trung Quốc, được thiết kế vào cuối những năm 1980 bởi Tập đoàn Công nghiệp Bắc Trung Quốc (Norinco). Nó được dự định dùng để thay thế súng máy Type 67 lỗi thời. (Wikipedia)

chapter content



Hôm sau, thằng bé nộp một xấp bản vẽ súng máy lên.

Giáo viên mỹ thuật ôm ngực cho điểm A.

Bành Tinh Vọng cứ lo giáo viên sẽ gọi công an tới bắt đại ca đi tù mười năm mất, thế là nó chạy lên bục giảng: "Thưa cô, bài tập của em…"

"Đẹp!" Giáo viên gật đầu cật lực: "Quá đẹp!"