Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 171




171Chu Trạch Hàn vốn là đến đây để cho thỏ ăn, nghe được âm thanh nhìn qua, lại thấy là dì nhỏ mà mình ghét.

Cậu nhóc không nhúc nhích.

Chu Đình Đình thấy cậu nhóc không phản ứng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, lấy tiền trong túi ra nói: "Tiểu Hàn ngoan, con giúp dì làm một chuyện, dì cho con tiền mua kẹo ăn."

Đôi mắt nhỏ của Chu Trạch Hàn liếc tờ tiền kia một cái, chỉ có một đồng! Trong con heo đất tiền tiết kiệm của mình đã gần ba mươi đồng rồi, dì nhỏ thật keo kiệt!

Chu Trạch Hàn một chút cũng không hiếm lạ, nhưng nghĩ đến mục tiêu tiết kiệm tiền của mình, cậu nhóc lại do dự, do dự đi tới: "Chuyện gì a dì nhỏ? Con sẽ không giúp dì làm việc ác mà cho dì vào đâu."

Trong mắt cậu nhóc, thả dì nhỏ vào, cùng làm chuyện thương thiên hại lý không có gì khác nhau.Chu Đình Đình nghe nói như thế, thiếu chút nữa tức ngất đi, đứa trẻ mồ côi không cha này có thể có thể nói chuyện hay không.

Quả nhiên ở nông thôn nuôi đứa nhỏ, chính là không có giáo dưỡng!

Trước kia đứa nhỏ này nào dám đối xử với mình như vậy, thấy mình đều là cụp đuôi, gọi là cái gì liền làm cái đó!

Lúc này mới bao lâu a, liền biến thành như vậy!Chu Đình Đình nghĩ thầm, nhất định là người phụ nữ Tư Vân kia ở sau lưng xúi giục mấy đứa nhỏ này, nếu không hai đứa nhỏ nhát gan này làm sao dám như vậy?

Tuy rằng rất muốn tức giận, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, Chu Đình Đình vẫn nhịn xuống, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, dì không đi vào, con giúp dì một việc là được rồi. Dì nghe nói buổi tối mẹ con sẽ cùng người Lâm gia làm thịt kho có phải hay không? Con đi nghe, xem làm như thế nào, nhớ kỹ đưa cho dì, dì sẽ cho con một đồng."

"Một đồng?" Vẻ mặt của Chu Trạch Hàn siêu cấp ghét bỏ: "Không đi."

Chu Đình Đình: "?"

Là cô ta đã nhìn lầm, tiểu tử thối này là đang ghét bỏ?

Cậu nhóc có biết một đồng là bao nhiêu không?Cho dù là con trai mình, một tuần cô ta cũng chỉ cho nó có hai đồng mà thôi.

Chu Đình Đình thật hận không thể cho cậu nhóc một lỗ tai.

"Vậy con muốn bao nhiểu?"

Chu Trạch Hàn vươn năm cái ngón tay.

Chu Đình Đình mặt tối sầm: "Một đồng rưỡi?"

"Dì nhỏ, đây là năm đồng, dì không biết đếm sao?" Chu Trạch Hàn khinh thường nói.

Chu Đình Đình thét chói tai ra tiếng: "Cái gì? Con làm phản rồi, dám đòi năm đồng?"

"Dì không cho thì thôi, con đi nói với mẹ đây!"

Chu Trạch Hàn lớn tiếng nói.

Chu Đình Đình còn chưa kịp chửi má nó, đã bị động tác của cậu nhóc hù dọa, thét lên thành tiếng: "Con đứng lại, không được nói cho mẹ kế của con!"

Chu Trạch Hàn nhìn tiền kia, con ngươi giật giật, nói: "Vậy?"

Chu Đình Đình nhìn ánh mắt tham lam của cậu nhóc, sau đó răng hàm đều cắn nát.

Từ trong túi móc ra tiền đưa qua: "Cầm đi cầm đi, sáng mai báo cho dì biết? Nếu không dì sẽ không đánh chết con!"

Chu Đình Đình đưa tay làm ra động tác muốn đánh cậu nhóc.

Tiểu lão nhị theo bản năng rụt rụt cổ, nhưng nghĩ đến cái gì, cậu nhóc lại thẳng lưng, làm mặt quỷ với Chu Đình Đình, xoay người chạy vào nhà.

"Đại ca, đại ca anh xem!!"

Tiểu lão nhị chạy vào nhà, la lớn.

Chu Trạch Đông đang gấp quần áo, nghe thấy âm thanh, quay đầu.

Chu Trạch Hàn giơ tiền trong tay, vẻ mặt vui mừng.Vẻ mặt cậu ta nghi hoặc: "Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Chu Trạch Hàn cơ hồ không có do dự liền nói: "Dì nhỏ cho."

Trong lòng cậu nhóc còn nghĩ, dì nhỏ này thật ngốc, không cho mình nói với mẹ, vậy cậu nhóc có thể nói với đại ca a.

"Dì nhỏ?"

Chu Trạch Hàn tiến lại gần nói với hắn việc này, lập tức lấy con heo đất của chính mình, nói: "Đại ca, anh xem, em đã được hai mươi đồng, có thể mua quần áo cho mẹ!"

"Em muốn mua áo bông lớn cho mẹ."

Sắc mặt của Chu Trạch Đông âm u.

Tiểu lão nhị không hiểu Chu Đình Đình muốn cậu nhóc học cái kia để làm gì, nhưng cậu ta vừa nghe liền hiểu.

Dì nhỏ đây là muốn trộm học nghệ a!

Cậu ta vừa muốn nhắc nhở em trai, người của Lâm gia đã đem đồ đến đây.

Tiểu lão nhị lập tức ôm lấy cuốn sổ và bút đi xuống.

Chu Trạch Đông mặt đen lại, nếu để cho mẹ biết tiểu lão nhị lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhất định sẽ rất tức giận.

Cậu ta vội cất kỹ quần áo, xoay người đi theo xuống lầu.

Lại thấy tiểu lão nhị đã đứng ở trước mặt của bà ngoại nhớ lại.

"Đây là hoa hồi, đây là sơn trà, quế bì, củ từ...."

Mẹ Lâm ngây thơ không hề phòng bị liền nói cho công thức.

Mặt của Chu Trạch Đông tối sầm, đã lâu không thấy ngứa tay.

Cậu ta đi tới, đoạt lấy tờ giấy trong tay em trai mình: "Không được..."

Lời nói còn chưa nói xong, Chu Trạch Đông dừng lại.

Chỉ thấy trên giấy nhăn nhúm, xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Tám jio, thạch tín, quy p một p, sơn yêu....."

Chu Trạch Đông: "?"

Chu Trạch Hàn đều bối rối, không hiểu ra sao nhìn cậu ta: "Đại ca, không được cái gì?"

Chu Trạch Đông: "... Không có gì."

Cậu ta vốn đang lo lắng em trai không hiểu âm mưu quỷ kế của dì nhỏ.

Sau đó mới phát hiện, thì ra em trai so với trong tưởng tượng của mình, lại càng không thông minh...

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Trạch Đông lại không biết là nên buồn hay lo....Ngày hôm sau.

Chu Đình Đình hưng phấn cầm công thức mà tiểu lão nhị đưa cho cô ta, vô cùng vui vẻ trở về trong thành phố.

Lúc Chu Đình Đình về đến nhà, cả người đều thẳng lưng, vẻ mặt cao ngạo cầm bút ký đi tới trước mặt mẹ chồng: "Mẹ, con lấy được công thức nấu thịt kho rồi."

Mẹ Lý kích động đứng dậy, vươn tay đoạt lấy.

Quả nhiên nhìn thấy trên đó viết gia vị dày đặc.

Thật ra bà ta không hiểu mấy thứ này lắm, xem đến choáng váng hoa mắt, nhưng nghĩ cũng không khó, chỉ cần cầm đi tìm ông chủ tiệm để ông ấy tìm là được rồi.

Chỉ là có chút không đúng lắm, chữ viết này sao nhìn không giống Chu Đình Đình có thể viết ra, xiêu xiêu vẹo vẹo xấu như vậy?

Nghĩ đến cô ta từ nông thôn tới, không có văn hóa gì, mẹ Lý cũng không nghĩ nhiều.

Buổi tối hôm đó, mẹ Lý tốn số tiền lớn, mua mấy chục cân thịt heo, các loại gia vị, bắt đầu thịt kho.Hàng xóm đều nhìn ngây người, không biết Lý gia này lại muốn làm gì.

Sôi nổi đều vây quanh: "Chị dâu Lý, nhà chị làm gì vậy? Mua nhiều thịt như vậy? Cũng quá xa xỉ đi?"

Vẻ mặt mẹ Lý vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Gần đây tôi không phải xem thịt kho bán được không, tự mình dùng tiền đi học chút kỹ thuật, dự định mở cửa hàng buôn bán của mình, đợi lát nữa làm tốt, cho mọi người miễn phí nếm thử, nếu ăn ngon, sau này hãy ủng hộ nhiều hơn."

Mẹ Lý nghĩ thầm, Chu gia đều có thể bán tốt như vậy, chính mình ở trong thành phố quen biết nhiều người như vậy, khẳng định sẽ bán tốt hơn bọn họ!Hơn nữa heo rẻ mà bọn họ đều bán đắt như vậy còn có người mua, thịt của mình ngon như vậy, chẳng phải là mua người càng nhiều?

Chỉ nghĩ đến đây, khóe miệng mẹ Lý không tự chủ được nhếch lên.

Tựa hồ cũng đã tưởng tượng đến cảnh tượng mình kiếm nhiều tiền, làm bà chủ.

Mọi người giật mình không thôi, gần đây trên thị trường có thêm một nhà bán thịt kho, làm ăn rất tốt. Lúc trước bọn họ cũng tò mò, mua về nếm thử mùi vị, đúng là rất thơm.

Chỉ là quá đắt, ngẫu nhiên tìm đồ ăn ngon mà thôi.Vừa nghe mẹ Lý nói như vậy, bọn họ nhất thời hưng phấn lên.

"Được, đến lúc đó cho chúng ta rẻ một chút, sau này đều tới chỗ bà mua."

Thậm chí có người tìm hiểu được: "Học ở đâu a, tiêu tiền không, giới thiệu một chút?"

Mẹ Lý tức khắc cảnh giác lên, bây giờ người bán không nhiều lắm, bà ta phải giữ cho kỹ, nếu không đến lúc đó bị người ta cướp việc làm ăn thì làm sao bây giờ.

Mẹ Lý cũng không phải kẻ ngốc, lúc này nói: "Tôi tốn ba trăm học kỹ thuật đâu..."