"Cha - cha?"
Nghe được xưng hô này, cả người anh Thành giống như bị một đạo sét đánh trúng, cả người đầu hạt dưa đều là ong ong ong vang.
Là tai anh ta nghe lầm sao?
Đứa nhỏ kia cư nhiên gọi người đàn ông lái xe sang trọng trước mắt này là cha?
Không phải Trương Thiến nói, người phụ nữ này gả đến nông thôn xa xôi của bọn họ sao?
Người đàn ông tái hôn ở nông thôn xa xôi này, làm sao có thể lái xe sang trọng như vậy?
Chẳng lẽ bây giờ nông dân đều có tiền như vậy?
Đừng nói là anh ta, ngay cả Trương Thiến bên cạnh cũng có chút bối rối.
Cô ta biết nhà Chu Thuật Hoài có tiền, dù sao lúc trước cho Tư Vân lễ hỏi truyền bá làng trên xóm dưới đều nổi danh.
Mẹ cô ta vì thế còn về nhà nói với cô ta mấy ngày, nói sớm biết vậy đã nói cô ta cho Chu lão đại.
Lúc ấy Trương Thiến tuy rằng cũng hâm mộ, nhưng nghĩ có tiền hơn nữa cũng là ở trong thôn, cuộc sống cũng sẽ không có gì thay đổi.
Từ khi cô ta vào thành phố, sau khi nhìn thấy phồn hoa bên ngoài, trái tim cô ta đã bị câu đi.
Ở nông thôn có người có tiền, cũng không hấp dẫn được cô ta.
Nhưng lúc này nhìn thấy Chu Thuật Hoài lái chiếc xe sang trọng như vậy xuất hiện ở trước mặt cô ta, khuôn mặt sắc bén lạnh lùng cùng khí thế cao không thể với tới.
So sánh như vậy, người đàn ông bên cạnh mình, cô ta tự nhận là người đàn ông thành thị lại có vẻ bình thường như vậy...
Chu Thuật Hoài chú ý tới ánh mắt đặc biệt nổi bật của hai người, liếc mắt một cái.
Vẻ mặt Trương Thiến lập tức căng thẳng, cô ta cũng không biết mình làm sao vậy, theo bản năng liền đi ra vài bước, kéo dài khoảng cách với anh Thành đang ngây ngốc bên cạnh.
Trước kia mình và Chu Đình Đình quan hệ tốt, cũng thường xuyên đi tìm cô ta.
Tuy rằng thời gian Chu Thuật Hoài ở nhà rất ít, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể gặp được.
Cô ta không thích Chu Thuật Hoài lắm, luôn cảm thấy người đàn ông này tướng mạo hung thần ác sát, nhìn dọa người, giống như là loại người biết bạo lực gia đình.
Sau khi đi lính trở về, càng cao lớn như một ngọn núi.
Bình thường lại càng không thu dọn trang phục, cả ngày mặc áo ba lỗ rách nát, đều rách động cũng không thấy anh thay.
Trông cũng không giống như thật sự kiếm tiền.
Cho nên cô ta cũng không để ý.
Nhưng bây giờ, có người đàn ông bên cạnh so sánh, lại nhìn bộ dáng Chu Thuật Hoài rõ ràng đã xử lý qua, bỗng nhiên liền cảm thấy, dường như anh cũng không kém như trong tưởng tượng của mình.
Lúc này nhìn thấy Chu Thuật Hoài nhìn về phía mình, cô ta còn có chút khẩn trương.
Đang chuẩn bị nói cái gì đó, đã thấy sắc mặt anh đã bình tĩnh dời đi ánh mắt, giống như cô ta chính là một cái cứt chó.
Lời Trương Thiến muốn mở miệng thoáng cái kẹt ở cổ họng.
Chu Thuật Hoài xuống xe, nhìn về phía Tư Vân cô ôm đứa bé, thời tiết lạnh, cô bé ngủ thiếp đi, hai tay cô đều ôm, không ra tay được.
Lông mày đen nhánh nhướng lên, bước tới đón đứa bé, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Cho tôi đi, vất vả cho em rồi."
Tư Vân lắc lắc đầu: "Oánh Oánh cũng không ngủ một lát, không mệt, nhưng trời lạnh, chúng ta mau trở về đi."
Cô nói xong, nhìn về phía Santana đứng ở phía trước, biểu tình có chút vi diệu.
Nghi hoặc nhìn về phía Chu Thuật Hoài: "Xe này?"
Cô cũng kỳ quái, tiền tiết kiệm người đàn ông ở chỗ của cô, anh chưa bao giờ sử dụng đến, tuy nhiên, những món quà cưới trước đó, các khoản chi phí đám cưới và xe đạp đều đã tiêu rất nhiều tiền.
Người đàn ông không phải là tham ô công quỹ chứ?
Cô biết Chu Thuật Hoài người thông minh như vậy, không thể nào không chuẩn bị trước.
Chỉ là trong khoảng thời gian này tốn không ít tiền.Lúc này lại lái một chiếc xe sang trọng, tuy Tư Vân không hiểu lắm về xe, nhưng Santana nổi tiếng như vậy, cô vẫn nhìn ra được.
Ở niên đại này, cũng được cho là xe sang trọng cao cấp!
Cũng có thể mua vài căn hộ trong thành phố.Tuy rằng Chu Thuật Hoài làm ông chủ, mua tốt một chút cũng bình thường.
Nhưng mà Tư Vân luôn cảm thấy, Chu Thuật Hoài không giống loại người vì thể diện mà mua một chiếc xe đắt tiền như vậy.
"Bây giờ trời lạnh, đi xe quá lạnh, bất tiện. Vì vậy, tôi đã nhờ Vu Đông đi tìm con đường, mua một chiếc xe, mặc dù đã qua sử dụng, nhưng đã được sửa đổi, giống như một chiếc xe hoàn toàn mới."
Chu Thuật Hoài nói, nhìn vẻ mặt của cô.
Lo lắng cô sẽ bởi vì là xe cũ mà không thích.
Dù sao chất lượng cuộc sống của Tư Vân không giống bọn họ.
Người thành phố bọn họ chú ý đều là một tay, chính quy.
Như vậy mới có mặt mũi.
Mặc dù Chu Thuật Hoài không thích tiếp xúc với những người đó, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Tư Vân: "..."
Nửa năm trước khi cô đến Chu gia, Chu gia ngay cả xe đạp cũng không có.
Nhưng lúc này, người đàn ông lại nói trời lạnh đạp xe không tiện?
Mua xe vì lý do này?
Suy nghĩ của người có tiền chính là giản dị mà tự nhiên như vậy?
Thấy Tư Vân không nói chuyện, Chu Thuật Hoài lại bổ sung thêm một câu: "Em đừng ghét bỏ, sau này tôi mua cho em cái mới."
Tư Vân: "..." Cô biểu hiện ghét bỏ chỗ nào?
"Cha, đây là xe của nhà chúng ta?" Chu Trạch Hàn vây quanh xe vài vòng, lúc này mới lộp bộp chạy tới, lôi kéo góc áo Chu Thuật Hoài khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kích động: "Nhà chúng ta có xe rồi?"
Chu Thuật Hoài rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của con trai, khẽ gật đầu, lại nhìn về phía con trai lớn đang giật mình: "Các con lên xe trước đi, chúng ta sắp xếp đồ mẹ mua rồi về nhà."
"Gia! Ngồi xe về nhà!"
Tiểu lão nhị hưng phấn tiến lên, mới lạ sờ trái sờ phải.
Chu Thuật Hoài đi theo tiểu lão đại, vào công ty bách hóa, xách túi lớn túi nhỏ Tư Vân mua ra.
Phía sau còn có hai nhân viên hỗ trợ xách đồ.
Người đi ngang qua xung quanh nhìn cả nhà mua nhiều đồ như vậy, đều nhao nhao dừng bước nhìn qua.
Thấy bọn họ đi về phía chiếc Santana đang đậu kia, trong nháy mắt thổn thức không thôi.
Khó trách mua nhiều đồ như vậy, phú hào a đây là.
Anh Thành và Trương Thiến còn chưa đi cũng đần ra.
Vừa rồi bọn họ còn đang giễu cợt Tư Vân có phải không dám vào công ty bách hóa, không mua nổi đồ hay không.
Một giây sau người ta liền xách túi lớn túi nhỏ đi ra.Hai cái túi nhỏ trong tay Trương Thiến, giờ phút này có vẻ buồn cười và khó coi cỡ nào.
Nhưng mà còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, Chu Thuật Hoài đã lên xe, đóng cửa sổ xe lại, ngăn cách ánh mắt bọn họ, xe quay đầu rời đi.......Đã là năm giờ chiều, Tư Vân và Chu Thuật Hoài vốn định lái xe về nhà.
Kết quả còn chưa ra khỏi thành phố, hai người đã nhận được tin tức một nhà Chu Đình Đình gặp chuyện không may.
Cảnh sát bảo họ đi qua một chuyến.
Nghe nói cả nhà Chu Đình Đình ăn thịt kho trúng độc, mới từ bệnh viện tỉnh lại.
Bởi vì một nhà bọn họ làm thịt kho, người trúng độc rất nhiều, hiện tại người nhà ầm ĩ rất lớn.
Cả nhà không có biện pháp, liền nói là Chu gia dạy bọn họ làm thịt kho, là Chu gia hãm hại bọn họ, cho nên mới thông báo hai người.
Nghe được nói dì nhỏ trúng độc, vẻ mặt hưng phấn của tiểu lão nhị căng thẳng.
Theo bản năng nhìn thoáng qua anh trai bên cạnh.Chu Trạch Đông ngồi ở ghế sau, ôm em gái của mình, cụp mắt, mặt mày nho nhỏ lãnh đạm nói không nên lời.
Tựa như đã sớm ở trong dự liệu của cậu ta...
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Lúc này bên ngoài bệnh viện ồn ào thành một đám.
Còn có mấy cái cảnh sát đang ở khuyên bảo trấn an cảm xúc kích động người nhà.
Tư Vân và Chu Thuật Hoài mang theo đứa bé đi qua, thấy được người quen.
Là đại đội trưởng Lý.
Đại đội trưởng Lý nhìn thấy hai người, vẻ mặt cũng phức tạp.
Dù sao năm nay vụ án anh ta gặp phải nhiều nhất trong năm nay chính là Chu gia.
Không phải của thím Lưu, thì là của Tư gia. Còn có Lâm gia, hiện tại lại là một nhà Chu Đình Đình xảy ra chuyện...
Tình cảm gia đình này đem nghiệp vụ năm nay của anh ta đều bao trọn.
"Chuyện gì xảy ra?"
Chu Thuật Hoài hoàn toàn không biết chuyện Chu Đình Đình làm thịt kho, lúc này nghe nói cô ta bởi vậy trúng độc, cũng khó hiểu.
Anh và Lý đội quen biết thời gian dài, giữa hai người coi là anh em tốt.
Đội trưởng Lý nói: "Nghe người nhà nói là mẹ Chu Đình Đình học kho thịt ở đâu đó, sau đó mấy ngày hôm trước tự mình làm để chuẩn bị buôn bán, vì muốn mọi người ủng hộ chuyện làm ăn, mời cả hàng xóm ở quê nhà đều thử, kết quả mọi người đều bị ngộ độc thức ăn....."
"Mặc dù không nghiêm trọng nhưng bây giờ người nhà đang ầm ĩ, nói muốn Lý gia phải bồi thường. Mẹ chồng Chu Đình Đình vừa nghe tin họ phải bồi thường, bà ta đã đổ lỗi toàn bộ sự việc cho Chu Đình Đình và các người, nói đây là chị dâu cô ta dạy bọn họ làm, là các người hại bọn họ."
Chu Thuật Hoài nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
Tư Vân cũng có chút sững sờ, cô đã dạy Chu Đình Đình làm thịt kho lúc nào, sao cô không biết?
Nghĩ tới đoạn thời gian trước, Chu Đình Đình đến Chu gia, bỗng nhiên mặc đồ thấp lấy lòng, cô nhíu mày, chẳng lẽ mục tiêu lúc đó của Chu Đình Đình chính là công thức thịt kho?
Quả nhiên, nhìn thấy đại đội trưởng Lý nói chuyện với bọn họ, người xung quanh nhao nhao vây quanh.
"Cậu chính là anh của Chu Đình Đình phải không, các người có lương tâm hay không, vì làm buôn bán mà hại người, mẹ chồng tôi suýt bị độc chết, nhanh bồi thường tiền, nếu không tôi cáo các người!"
"Các người sao có thể ác độc vô lương tâm giết người như vậy!"
Chu Thuật Hoài nhìn về phía đoàn người, những người này tâm tình kích động.
Cũng đúng, chỉ là ăn chút thịt, ai biết lại đem chính mình ăn trúng độc, ai có thể không tức giận?
Anh nói: "Chúng tôi chưa từng dạy Chu Đình Đình làm thịt kho."
"Còn muốn trốn tránh trách nhiệm, các người lần lượt trốn tránh, không còn lương tâm à!"
Tư Vân đứng ra nói: "Thịt kho này, không liên quan đến Chu gia, thịt kho hoàn toàn là tôi tự làm, Chu Thuật Hoài cũng không biết, làm sao có thể dạy Chu Đình Đình."
"Cô nói dối, chúng tôi đã kiểm tra rồi. Thịt kho tàu bán trên thị trường chính là hàng Chu gia đưa tới!"
Tư Vân bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nhưng đó là Chu Thuật Hoài giúp nhà mẹ đẻ ta bán thịt mà thôi, hơn nữa, các người nghe ai nói thịt chúng tôi bán trên thị trường ai ăn bị trúng độc?"
Mọi người sửng sốt một chút, hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này.
Nhưng lúc này không có được xử lý, trong lòng cũng nghẹn khuất, tự nhiên không có khả năng bởi vì vài ba câu của Tư Vân thì buông tha bọn họ.
"Chu Đình Đình nói chính là các người dạy, còn có thể có sai? Cô ta không phải em gái ruột của các người?"
Tư Vân nghe nói như thế, nở nụ cười: "Đoạn thời gian trước, Chu Đình Đình dẫn người nhà chồng đến Chu gia chúng ta ra tay đánh chúng ta, các người hẳn cũng biết đi, chú nhỏ của cô ta bởi vì chuyện này, bây giờ còn bị nhốt ở trong tù không có đi ra đâu, các người cảm thấy, tôi sẽ dạy người đánh mình làm thịt kho sao?"
Mọi người lại ngây ngẩn cả người.
Chuyện này truyền bá rất lớn, không chỉ có chú nhỏ của Chu Đình Đình xảy ra chuyện, ngay cả mẹ chồng của Chu Đình Đình cũng bởi vậy mà bị người ta tố cáo mất việc.
Mọi người lúc ấy còn thổn thức không thôi, nghĩ thầm nhà này nghĩ quẩn cái gì, cư nhiên dẫn người đi tìm Chu gia gây chuyện.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến bọn họ sao?
"Vậy tại sao Chu Đình Đình lại nói là các người dạy?"
"Bởi vì cô ấy không nói là chúng ta dạy, phải tự mình chịu trách nhiệm bồi thường tiền, đương nhiên phải trốn tránh trách nhiệm."
Mọi người nghe xong, còn có chút dao động không xác định.
Lúc này, tiểu lão đại bên cạnh mở miệng: "Con biết, lúc con thấy mẹ và bà ngoại làm thịt kho, dì ở bên ngoài nghe lén."
Tiểu lão nhị cũng đứng dậy: "Đúng vậy, dì ấy còn không cho con nói cho mẹ."
Mọi người nghe xong, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.
Nếu Tư Vân nói như vậy, bọn họ chỉ là hoài nghi.Lời nói của hai đứa nhỏ kia, hoàn toàn để cho bọn họ xác định chuyện này.
Lúc trước đã nghe nói Chu Đình Đình cùng người nhà mẹ đẻ quan hệ không tốt lắm.
Bình thường ngày lễ ngày tết không thấy cô ta về nhà, có người hỏi cô ta còn nói trong nhà không có ai.
Chỉ biết không thích trở về.
Lúc này đoán chừng là nhìn Tư Vân dạy nhà mẹ đẻ mình làm thịt kho kiếm tiền, cho nên đỏ mắt đi học trộm.
Nếu không quan hệ của hai người kém như vậy, Tư Vân làm sao có thể dạy cô ta."Chu Đình Đình chết tiệt, muốn hại chết chúng ta phải không?"
"Người của Lý gia cũng không biết xấu hổ, lúc đó chị Lý nói là tự mình bỏ tiền ra học, bây giờ xảy ra chuyện lại trốn tránh trách nhiệm, tôi phi!"
"Chuyện này bà ta không bồi thường tiền, tôi đánh chết bà ta!"
Đoàn người cũng không phải không nói đạo lý, nếu Chu Thuật Hoài và Tư Vân đều nói rõ ràng, vậy bọn họ khẳng định cũng không dễ tìm bọn họ gây sự.
Chu Đình Đình đã gả đi nhiều năm như vậy, tục ngữ nói con gái gả đi như hắt nước ra ngoài, chuyện này xảy ra tại Lý gia, bọn họ không có lý do gì gây phiền phức cho Chu gia.
Một nhóm người xông vào phòng bệnh, kéo tóc Chu Đình Đình và mẹ Lý suy yếu bắt đầu mắng to."Mẹ nó, tên lừa đảo chết tiệt, còn muốn trốn tránh trách nhiệm không bồi thường tiền!"
"Chị dâu cô nói rồi, lúc trước cô còn dẫn người đi đánh cô ấy, cô ấy làm sao có thể dạy cô làm thịt kho.."
"Tôi thấy các người không muốn bồi thường, mới trốn tránh trách nhiệm, cô thật là quá ác độc!"
"Khó trách nghe nói Lý lão đại muốn ly hôn với cô, đáng đời!"
Chu Đình Đình và mẹ Lý ăn thịt kho, trúng độc vừa tỉnh táo không bao lâu.
Lúc này còn rất suy yếu, bị một đám phụ nữ kéo tóc, là không hề có sức chống cự.
Lúc này cũng bối rối.
"Các người nói cái gì, đây là chị dâu dạy cho tôi, tôi không lừa các người."
"Phi, còn đang nói hoảng, cháu trai cô đều nói nhìn thấy cô học trộm, cô còn uy hiếp bọn họ không cho bọn họ nói cho người nhà."
Chu Đình Đình nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Mẹ Lý ở một bên cũng bối rối.
Vốn dĩ nàng nghĩ chuyện này đã xảy ra chuyện, thật sự không có biện pháp, dù sao đẩy cho Chu gia, Chu gia như vậy có tiền, khẳng định có thể bồi tiền.
Bà ta vốn tưởng rằng Chu gia ghi hận chuyện bọn họ làm lúc trước, cho nên cho Chu Đình Đình một cái phối phương giả, hại bọn họ!
Lòng của bà ta đầy sự căm phẫn muốn đi đến Chu gia gây chuyện, để Chu gia bồi thường tiền.
Ai biết, người ta căn bản cũng không có dạy qua bọn họ!
Là Chu Đình Đình tự mình học trộm!Nghĩ đến khả năng này, mẹ Lý thiếu chút nữa liền tức ngất đi.
Tên ngu xuẩn này, đây là muốn hại chết Lý gia bọn họ a.
Tư Vân và Chu Thuật Hoài làm ghi chép rồi cũng rời đi.
Sau khi biết không có việc gì, cũng không quản sống chết của cả nhà Chu Đình Đình.
Sau khi lên xe, Tư Vân nhìn tiểu lão đại một cái, nói: "Các con thấy Chu Đình Đình học trộm?"
Chu Đình Đình cũng chưa từng ở nhà bọn họ buổi tối, làm sao có thể trộm học chứ.
Tiểu lão nhị nghe được lời mẹ nói, vẻ mặt thoáng cái liền luống cuống.
Nhưng mà tiểu lão đại lại mở miệng, ngây thơ nhìn Tư Vân nói: "Mẹ, đúng vậy, con nhìn thấy."
Tư Vân dừng một chút, xoa xoa da gà trên cánh tay.
Nếu không như cô không biết tính cách thật của tiểu lão đại, cô đã tin lời của cậu ta.