Gần đến tết, trong thôn càng náo nhiệt hơn.
Người ra ngoài làm công đều đã trở lại, thu lương thực, nhà nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì, mỗi ngày ngồi ở cửa thôn kia tán gẫu.
Bất kể có một con chó đi ngang qua cửa thôn, đều phải bị nói vài câu.
Trong thôn hàng năm những người ra ngoài làm công vẫn là rất nhiều.
Ví dụ như Lưu Tùng Tùng.
Nghe nói lúc trước mẹ cô ta hứa hôn cho chị cô ta một ông già, nhưng đối phương chướng mắt chị cô ta là góa phụ, cho nên muốn cho Lưu Tùng Tùng xuất giá.
Nhưng mà không biết cô ta dùng cách gì, người mẹ thấy tiền sáng mắt kia của cô ta cư nhiên từ hôn.
Thật trùng hợp, ông già kia chính là người thôn bọn họ, hôn sự bị hủy bỏ, mọi người còn cảm thấy kỳ quái.
Thôn Lâm gia và thôn Hạnh Phúc cách nhau không xa, lúc trở về phải đi qua cửa thôn Hạnh Phúc.
Lưu Tùng Tùng mang túi lớn túi nhỏ trở về, mọi người nhất thời giật mình không thôi.
"Đó không phải là người vợ mà Lưu gia hỏi cưới với Hứa lão hán sao? Gọi là Lưu Tùng Tùng tôi còn nhớ rất rõ?"
"Đúng, mẹ cô ấy đã nhận lễ hỏi rồi, không biết sao lại trả về."
"Không phải Lưu gia rất nghèo sao, cô ta ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp như vậy, còn xách theo nhiều đồ vật như vậy, chẳng lẽ là phát tài?"
Lưu Tùng Tùng thấy những người này chỉ trỏ mình, liền biết là bởi vì chuyện kia.
Sắc mặt cô ta trong nháy mắt khó coi.
Lưu Tùng Tùng không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy, vốn là dẫn dắt Tư Vân đi phá hư hôn lễ của Lâm Tư Tư và Phó Dương, ai ngờ lại bị Tư Vân nói lời khách sáo, Lâm Tư Tư bị bắt, thiếu chút nữa hại mình bị đuổi đi.
Cũng may Lâm Tư Tư ngu ngốc, vì để mắt tới Phó Dương, sợ anh tìm người phụ nữ khác nên bằng lòng giữ cô ta lại, vì thế mình thừa nhận tất cả tội danh.
Tư gia cũng lo lắng rằng nếu Lâm Tư Tư xảy ra chuyện, một người phụ nữ khác sẽ cướp Phó Dương, vì thế liền để lại Lưu Tùng Tùng, để cô ta nhìn chằm chằm.
Lúc này Lưu Tùng Tùng mới có thể tiếp tục ở lại.Cô ta hiểu chuyện hơn Lâm Tư Tư, tuy rằng thành tích học tập không bằng Lâm Tư Tư, nhưng Lưu Tùng Tùng chịu khó, nghe lời hiểu chuyện, còn biết nấu cơm.
Vì chuyện của Lâm Tư Tư, Tư gia chạy lên chạy xuống, hai vợ chồng như già đi mười mấy tuổi.
Nếu không là bởi vì Lưu Tùng Tùng, bọn họ về nhà có thể ngay cả miếng cơm nóng cũng không có.
Hơn nữa con gái vừa về nhà không bao lâu, lại xảy ra chuyện, trong lòng hai vợ chồng rất thương tâm, Lưu Tùng Tùng làm bạn, làm cho bọn họ thoáng có an ủi.
Lúc này coi cô ta như một nửa con gái.
Cho nên Lưu Tùng Tùng cảm thấy, mình coi như đã hết khổ rồi.
Lúc này nàng cũng không thèm để ý những người này nói cái gì, nàng nhân sinh, sớm đã cùng những người này không ở một cái quỹ đạo thượng.
Những người này không xứng đáng để cô ta lãng phí thời gian.
Chỉ là người phụ nữ Tư Vân kia, Lưu Tùng Tùng tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Phó Dương ngoài miệng nói hai người đều không thích, nhưng sau khi cô ta tiếp xúc mới phát hiện, trong lòng của Phó Dương có Tư Vân.
Tỷ như anh ta sẽ uống nhiều mấy ngụm bởi vì mình học giống như Tư Vân đưa canh cho anh ta, lại tỷ như, khi chính mình học tập cách trang điểm của Tư Vân, anh ta sẽ nhìn chằm chằm cô ta thêm vài lần...**Tư Vân vừa mang hộp cơm đến trại nuôi heo đưa cơm cho Chu Thuật Hoài, liền hắt xì hai cái.
Trời lạnh, gió lạnh thổi vù vù vào mặt đau nhức.
Cô mặc áo lông, đội mũ, nhưng dù vậy, vẫn lạnh vô cùng.
Bởi vì gần đến tết, cho nên hiện tại nhu cầu thị trường heo càng nhiều.
Người nuôi heo làng trên xóm dưới cũng vội vàng tới mời trại nuôi heo hỗ trợ giết heo.
Tiếng heo tru là từ ban ngày vang lên đến ban đêm, ban đêm vang lên đến ban ngày.
Chu Thuật Hoài đã mấy đêm không về, nghỉ ngơi ở trại nuôi heo.
Bình thường bọn họ nhàn rỗi đói bụng, đều là tự mình ở chỗ này tùy tiện làm chút đồ ăn, hoặc là người trong nhà tới đưa.
Nhưng hiện tại không có thời gian, Tư Vân mỗi ngày phải tới đưa hai lần.
Có đôi khi là tiểu lão đại lão nhị lại đây, có đôi khi là cô.
Thời tiết lạnh, cơm nguội nhanh, cho nên cô còn mua hộp giữ ấm trước.
Lúc này vừa vào trại heo, liền xa xa nghe được tiếng heo kêu.
Cô đi qua, là thôn bên cạnh giết heo, rất nhiều người đều vây quanh chia thịt.
Tư Vân quét một vòng, không nhìn thấy Chu Thuật Hoài, đi về phía văn phòng.Quả nhiên, cửa mở ra.
Cô đi vào, bên trong lại không có ai.
Tư Vân có chút nghi hoặc, văn phòng không lớn, bên trong đặt một cái lò sưởi nhỏ, còn rất ấm áp.
Một bên trên bàn đặt giấy bút, như là viết cái gì viết đến một nửa bị người gọi đi bận rộn.
Tư Vân đi tới ngồi xuống, nhìn chữ viết của người đàn ông.
Tuy rằng chưa từng nghe nói qua Chu Thuật Hoài có từng đi học hay không, nhưng chữ của người đàn ông sắc bén, cương kình hữu lực.
Rất phù hợp với khí chất của anh.
Tất cả những gì được ghi lại là một số dữ liệu và danh sách.
Người trong thôn cũng không có mấy người từng đọc sách, cho nên những thứ này đều là Chu Thuật Hoài tự mình làm.
Mỗi ngày bận rộn xong, anh còn phải viết danh sách, lúc này phía dưới còn có rất nhiều.
Bận rộn như vậy, cũng không biết phải bao lâu mới có thể nghỉ ngơi.
Người khác nghỉ về nhà ăn tết, anh ngược lại càng bận rộn.
Tư Vân cầm notebook lên nhìn, lạch cạch một tiếng, thứ gì đó từ trong notebook rơi xuống người cô.
Tư Vân dừng một chút, cúi đầu nhìn lại, dĩ nhiên là một phong thư mỏng manh.
Đầu ngón tay cô nhặt lên, nhìn lướt qua.
Đặt bút -- Ngọc Khiết.
Tư Vân: "..."
Lại là người này?
Cô từ trong miệng của Chu Thuật Hoài hiểu biết người phụ nữ này, nhưng cũng không so đo nhiều.Nhưng dựa theo lời Chu Thuật Hoài nói, anh rời khỏi bộ đội nhiều năm như vậy, Dương Ngọc Khiết vậy mà còn đưa thư cho anh?
Thật đúng là rất si tình.
Tư Vân ngồi trên ghế, cẩn thận nghĩ đến cái tên này và tương lai của Chu Thuật Hoài.
Nhưng cô phát hiện ra rằng mặc dù cô đã đọc cuốn sách này nhưng về cơ bản không có thông tin gì về Chu Thuật Hoài và người phụ nữ tên Dương Ngọc Khiết này.
Rốt cuộc anh cũng không phải nhân vật chính, miêu tả cũng không nhiều, nguyên chủ pháo hôi này qua đời, cơ bản không có viết gì về anh.
Sau đó mấy đứa nhỏ qua đời, cũng chỉ là mấy câu nói lướt qua.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Tư Vân thật đúng là không biết tương lai của Chu Thuật Hoài, rốt cuộc có ở bên nhau với người phụ nữ khác hay không.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm cho nên có người đi vào cũng không chú ý.
"Cô ấy là?" Tư Vân nghe được âm thanh, lúc này mới lấy lại tinh thần thì thấy phía sau Chu Thuật Hoài có mấy người đàn ông rõ ràng khí chất bất phàm, tuổi tác kém không nhiều lắm.
Mấy người đều đang đánh giá cô, vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.
Bầu không khí tựa hồ có chút nghiêm túc, thoạt nhìn tựa hồ là có chuyện rất quan trọng.
Tư Vân vội vàng đứng dậy, đem thư trả lại, nói: "Em tới đưa cơm cho anh, nếu anh bề bộn nhiều việc thì em về trước, anh nhớ ăn cơm."
Cô cho rằng đó là đối tác của Chu Thuật Hoài, lúc này cũng không tiện hỏi việc này, gật đầu với đoàn người xem như chào hỏi.
Xoay người muốn đi, không ngờ Chu Thuật Hoài đi nhanh vài bước, kéo cô lại.
Tư Vân trong nháy mắt ngạc nhiên, giật mình ngây ngẩn cả người, người phía sau bỗng nhiên kéo thân thể cô qua, ôm lấy cô.
Tư Vân sợ ngây người, hơn nửa ngày không phản ứng kịp.
Đây là làm sao vậy, có nhiều người đang nhìn như vậy, mặc dù người đàn ông này thường xuyên ngầm thân mật, nhưng chưa bao giờ làm càn như vậy trước mặt người ngoài.
Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, mặt cô đỏ lên.
Vội vàng đẩy Chu Thuật Hoài ra.
Lại nghe thấy anh hô hấp dồn dập, giọng nói rất trầm: "Vân Vân, lá thư kia tôi có thể giải thích."
Tư Vân: "..."