Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 190




Xung quanh chìm vào yên tĩnh như chết.Chu Thuật Hoài quay đầu nhìn lại.Lông mày nhíu lại.Cha Lâm hoảng hốt nói: "Chú Lâm, chú làm gì vậy, mau đứng lên."Thôn trưởng Lâm chua xót nói: "Lão Nhị, chuyện này là thúc không nói rõ ràng cho mọi người, khiến mọi người hiểu lầm, liên lụy mọi người.""Suy cho cùng đều là lỗi của tôi."Vốn dĩ thôn trưởng Lâm còn đang nghĩ, nếu chuyện này thật sự xảy ra, ông ấy sẽ tìm một ngày lành tháng tốt để báo tin vui cho mọi người, khiến mọi người đều vui vẻ.Ai biết lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.Lần này thì tốt rồi.Đừng nói người ta đến mở trại, không đắc tội với người ta cũng đã là cám ơn trời đất.Lúc lãnh đạo cấp trên họp, những lãnh đạo kia nhìn thấy Chu Thuật Hoài, mỗi người đều cúi đầu khom lưng, Chu Thuật Hoài cũng không phải loại người dễ nói chuyện này.Lúc này đây đơn giản là bọn họ ỷ vào nhà mẹ đẻ vợ anh là thôn Lâm gia bọn họ, cho nên người ta mới cho anh mặt mũi này.Bởi vì vẫn chưa chắc chắn, cho nên thôn trưởng mới không thông báo. Nhưng không ngờ tin tức này lại truyền ra ngoài, khiến mọi người hiểu lầm, dẫn đến náo loạn như vậy.Bởi vì chuyện của nhà Lâm lão đại, mọi người rất có ý kiến với nhà lão nhị, lúc này bị người xúi giục, bọn họ lập tức mất đi lý trí.Lúc này thôn trưởng có tức giận cũng vô dụng.Cha Lâm cũng vừa mới biết chuyện này, tâm tình cũng rất phức tạp.Vốn ông còn cảm thấy, chuyện này đối với thôn là chuyện tốt.Không ngờ mọi người lại phản đối như vậy.Không muốn thì thôi, còn nói khó nghe như vậy.Ông cũng không còn gì để nói, chỉ lắc đầu.Thôn trưởng Lâm nhìn về phía Chu Thuật Hoài, xin lỗi nói: "Đồng chí Chu, tôi không cầu xin cậu có thể tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ, chỉ hy vọng cậu không cần vid những người này mà thất vọng với thôn Lâm gia mà không làm ăn, những người khác đều là vô tội a." Khi người dân trong thôn đến Chu gia mua thịt sẽ có giá tương đối rẻ hơn.Đặc biệt bây giờ, thôn Lâm gia vẫn là thôn của cha vợ Chu Thuật Hoài, cách cũng rất gần nên khi đi mua thịt đều sẵn sàng xẻ thêm thịt cho bọn họ. Nếu vì những người này mà sau này Chu gia không làm ăn ở thôn Lâm gia của bọn họ, mọi người có muốn ăn thịt cũng khó.Tư Vân đứng ở một bên, nhướng mày.Lúc nãy cô còn tưởng thôn trưởng quỳ xuống là vì cầu xin Chu Thuật Hoài không cần từ bỏ thôn bọn họ.Không nghĩ tới cư nhiên chỉ là như vậy sao?Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn ông ta một cái, hơi gật đầu: "Thôn trưởng Lâm, ông không cần như thế. Tôi cũng không đến mức vì bọn họ mà không làm ăn ở thôn của ông. Nhưng mà việc làm ăn của những người này, tôi thật sự không dự định làm ông cứ yên tâm."Anh quét mắt nhìn đoàn người. Những người vừa hét lên rằng họ sẽ không bao giờ mua thịt nhà anh nữa, ngày càng tái nhợt.Bọn họ đến Chu gia mua thịt, không chỉ có thể tiết kiệm tiền, còn không cần chạy lên thị trấn.Vả lại, hiện tại mỗi ngày Cung Tiêu Xã thịt đều là hạn lượng, ai sớm ai trước đến. Mặc dù chúng có sẵn trên chợ nhưng chúng khá đắt.Từ sau khi có Chu gia, mọi người rốt cuộc không cần vì ăn một bữa thịt sáng sớm chạy tới Cung Tiêu Xã xếp hàng nữa.Bọn họ nhất thời xúc động, còn tưởng rằng trại nuôi heo Chu gia không có đám người tiêu dùng như bọn họ không thể sống.Bây giờ mới phản ứng kịp, không phải bọn họ không cần Chu gia.Mà là Chu gia không cần bọn họ!Đem thôn trưởng một mảnh khổ tâm hủy diệt không nói, còn hại cả nhà của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người không thể nào đặc sắc hơn."Không, không phải, Chu xưởng trưởng, chuyện này đều là hiểu lầm a.""Đúng vậy Chu xưởng trưởng, mọi người chỉ bị lừa thôi, ông đừng tức giận.""Lão nhị, anh khuyên Chu xưởng trưởng đi, anh ấy không phải con rể ông sao?""Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, náo loạn như vậy cũng không tốt."cha Lâm đau đầu nói: "Vừa mới tôi cũng đã khuyên các anh rồi, là chính các anh không nghe, hơn nữa các anh nói chuyện quá khó nghe, tôi cảm thấy Tiểu Chu đã rất khách khí với các anh rồi.""Mặc dù nói mọi người đều là người cùng thôn, nhưng mà hành vi của các anh tôi không ủng hộ."Cha Lâm nói lời này, sắc mặt mọi người lúc xanh lúc trắng.Tư Vân: "Chuyện này ai dẫn dắt các anh thì đi tìm người đó, chúng ta đều vô tội, gần sang năm mới, cũng khó mà nói quá khó nghe, miễn cho tất cả mọi người mất hứng."Một câu nói trong nháy mắt làm cho một đám người mặt xám như tro nghĩ tới đầu sỏ gây nên hôm nay
Vốn dĩ bọn họ chỉ có chút phản đối cách cư xử của Lâm gia đối với nhà của lão đại, nhưng cũng không có ý định nói gì.Là Vương Đào một mực ở nơi đó nói dối, còn nói Chu gia chuẩn bị mua đất của bọn họ để mở trại nuôi heo, đến lúc đó để cho người của thôn Hạnh Phúc giẫm lên đầu bọn họ, mọi người mới có thể hiểu sai.Lúc này người ngược lại chạy nhanh, hại thảm bọn họ.Ngay cả mang theo toàn bộ thôn Lâm gia, đều mất hết mặt mũi. Nếu những người ở thôn khác biết, Chu xưởng trưởng đã giúp đỡ nhưng bị đối tác của bọn họ từ chối, có lẽ họ sẽ tự hỏi liệu đầu óc họ có vấn đề gì không.Càng nghĩ, mọi người càng xấu hổ, chán nản quay người rời đi.Chỉ là khuôn mặt bọn họ không đẹp lắm, chắc là đến nhà Vương Đào gây chuyện.Thôn trưởng thở dài, chào tạm biệt rồi rời đi.Nhìn nhóm thôn dân này của ông ấy, lòng ông ấy có dư mà lực không đủ.Cũng không muốn đấu tranh nữa.Lâm gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.**"Con rể, con thật sự có ý định đi thôn khác mở trại sao?"Cha Lâm rót rượu Chu Thuật Hoài, nghi hoặc hỏi.Ông cảm thấy trại của con rể ở thôn Hạnh Phúc đã đủ lớn, hẳn là không cần phải đi thôn khác mở mới đúng.Một trại như vậy đã đủ bận rộn rồi, nếu lại có thêm một cái, đây chẳng phải là hai mươi bốn giờ đều phải làm việc bận rộn sao?Chu Thuật Hoài lắc đầu: "Trấn trưởng đã đề nghị rất nhiều lần, hẳn là mấy thôn trưởng hợp tác tạo áp lực, nhưng mà con cũng không có ý định này."Thôn Hạnh Phúc như mặt trời ban trưa, thôn khác cũng là nhìn thấy, gấp ở trong lòng."Thôn trưởng Lâm đi tìm con, lúc ấy tuy rằng từng có ý tưởng, nhưng cũng không có đồng ý.""Con dự định, vào thành phố mở trại."Lời này đừng nói cha Lâm, Tư Vân cũng rất ngạc nhiên.Nhìn anh: "Muốn đến thành phố sao?"Chu Thuật Hoài hơi gật đầu: "Ở thành phố vận chuyển hàng hóa sẽ thuận tiện hơn. Mặc dù ở nông thôn nuôi rất phù hợp nhưng việc giao hàng vẫn luôn phiền phức."Bởi vì đường xa xôi, hơn nữa lên đường cũng không tốt, thời gian mỗi ngày đi về thật sự quá dài.Một ngày chỉ có thể chạy như vậy hai lần."Vậy con vào thành, trong nhà chẳng phải cũng chỉ có.
." Cha Lâm muốn nói con gái và mấy đứa con ở nhà, có chút đáng thương, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra.Dù sao Chu Thuật Hoài cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình.Giọng Chu Thuật Hoài trầm thấp ừ một tiếng, anh vén đôi mắt nhìn về phía Tư Vân, trong phòng đốt củi, rất ấm áp, phản chiếu trên mặt cô.Mặt Tư Vân đỏ bừng, làn da mịn màng. Ngón tay thon dài thô ráp của anh nắm chén rượu trong tay, càn rỡ nhìn cô một lát, sau đó mở miệng: "Con đã tìm người tìm nhà trong thành phố, đến lúc đó sẽ dọn qua đó.""Năm sau Vân Vân sẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học, ở trong thành phố, cô ấy sẽ dễ dàng hơn."Mấy đứa nhỏ cũng vậy, ở giáo dục ở nông thôn luôn lạc hậu quá nhiều.Hai đứa nhỏ đều là đứa bé thông minh, nếu mình có điều kiện này, liền không cần phải ủy khuất bọn họ.Trước kia Chu Thuật Hoài luôn cảm thấy, đời này mình có thể ở nông thôn này.Chưa bao giờ có dự định cho tương lai.Nhưng bây giờ anh nhận ra rằng nếu anh không tiến về phía trước, vợ chồng con anh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo anh.Cha Lâm há to miệng.Không nghĩ tới con rể thậm chí ngay cả chuyện mang theo con gái đi học cũng an bài xong xuôi.Vừa rồi ông lại còn đang lo lắng lung tung.Trong lòng cảm động đồng thời, lại vô cùng may mắn.Tuy rằng Chu Thuật Hoài lớn hơn chút ít, nhưng tương đối, tư tưởng cùng thành thục ổn trọng, nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh.Con gái cũng không ủy khuất.Tư Vân nướng lửa, cũng sững sờ nhìn anh..Cô nghĩ đến vấn đề thời trung học phổ thông, mặc dù nói mình chỉ tham gia thi tốt nghiệp trung học, cô có đọc sách này hay không không quan trọng, chỉ cần trong lòng cô nắm chắc là tốt rồi.Nhưng ngược lại, mình khẳng định cũng phải cố gắng học tập tri thức của niên đại này.Có lẽ Chu Thuật Hoài lo lắng cô áp lực như vậy quá lớn, hoặc là không muốn bởi vì đứa nhỏ mà ảnh hưởng đến thành tích học tập của cô, cho nên mới có ý nghĩ này.Đến lúc đó mặc dù là chính mình đi đi học, chiếu cố hài tử cũng vẫn là phương tiện.Anh đã đem tất cả mọi thứ đều nghĩ kỹ rồi.Lông mi Tư Vân run rẩy.**"Vân Vân, tiểu Chu không có việc gì đi?"Tư Vân kiếm cớ vào bếp phụ giúp, liền nghe được giọng nói lo lắng của mẹ Lâm.Cô lắc lắc đầu: "Không sao đâu mẹ, Chu Thuật Hoài không phải là người keo kiệt như vậy."Rốt cuộc là làm ông chủ, trường hợp gì chưa từng thấy qua.Mấy người gây chuyện mà thôi, anh căn bản cũng không để ý.Ngược lại người trong nhà rất lo lắng Chu Thuật Hoài sẽ bởi vì chuyện này, trong lòng không thoải mái.Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Nói thì nói như vậy, nhưng những người này làm đúng là quá đáng, các con cũng không cần bởi vì trưởng thôn như vậy mà khó làm."Tư Vân gật đầu, không để ở trong lòng.Chu Thuật Hoài thấy Tư Vân đi ra ngoài, đặt chén rượu sang một bên."Cha, con đi phòng bếp hỗ trợ, cha giúp con trông Oánh Oánh."Cha Lâm vội vàng gật đầu, cũng bất chấp uống rượu, đi chăm sóc cháu ngoại.Tư Vân ngồi xổm trên mặt đất rửa rau, trước người đè bóng đen xuống.Cô ngước mắt lên.Chu Thuật Hoài cao tới thân ảnh ngồi xổm xuống, tiếng nói ôn hòa nói: "Để tôi rửa đi, em không thoải mái, ít đụng nước một chút."Mấy ngày nay là kỳ kinh nguyệt của Tư Vân, vừa đến giờ này, cô liền không thích nói chuyện.Chu Thuật Hoài rất rõ ràng có thể phát hiện.Tư Vân liếc mắt nhìn anh, nói: "Cha em không ngăn anh?"Chu Thuật Hoài hơi gật đầu: "Ông ấy trông Oánh Oánh."Tư Vân cười.Oánh Oánh là nhỏ nhất trong nhà, lại là con gái, cha mẹ sinh nhiều con trai như vậy, đối với Oánh Oánh rất hiếm lạ.Cha Lâm ngay cả rượu yêu thích nhất cũng không thèm uống, lập tức ôm cháu gái ra ngoài khoe khoang.Buổi chiều.Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nhưng trong sân lại rất náo nhiệt.Mấy đứa nhỏ thay quần áo mới, đang ở bên ngoài chơi pháo hoa.Một mảnh vui mừng.