Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 196




Tư Vân nhìn hai đứa em trai đang khóc rất thương tâm, trong khoảng thời gian ngắn cũng hơi đau lòng.Bởi vì thời gian tiếp xúc với hai đứa em trai này không nhiều lắm, cho nên tình cảm tất nhiên không sâu.Cho nên cũng không có suy nghĩ về tương lai của hai đứa nhỏ.Lúc này theo bản năng đi tìm ký ức về bọn họ trong cuốn sách.Vốn dĩ cho rằng hai người này ít hiện diện nên chắc cũng không viết nhiều về bọn họ.Nhưng không tìm không biết, tìm một cái bị dọa nhảy dựng lên.Giai đoạn trước miêu tả hai người em trai rất ít, nhưng hai người này lớn lên cũng không đơn giản.Lão đại Lâm Phong thực sự đã trở thành một nhà nghiên cứu khoa học, không chỉ vậy, còn là kẻ thù đối đầu với Chu Trạch Đông.Không sai, bởi vì Chu Trạch Đông là một trong những nhân vật phản diện ở giai đoạn sau, ở giữa, Lâm Phong, Lâm Vũ và Lâm Tư Tư quan hệ rất tốt, là phe chính trực, hai người tự nhiên không quen nhìn âm u tiểu lão đại.Lâm Vũ càng khoa trương, tên nhóc này vậy mà lại là cảnh sát, cả ngày đuổi theo tiểu lão nhị là xã hội đen chạy, hai người có thể nói là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.Cũng giống như bây giờ, là oan gia vui mừng.Tư Vân: "..." Cái gì cũng chỉ nhìn mở đầu, chỉ hại chính mình.Đúng vậy, trong cuốn sách này cô chỉ tập trung đến sự phát triển cốt truyện chính của Lâm Tư Tư.Bởi vì Lâm Tư Tư rơi đài, cũng không liên quan đến nội dung vở kịch của hai đứa nhỏ.Cho nên Tư Vân căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều.Cô không hoàn toàn nhớ được cốt truyện của cuốn sách này, chỉ khi được tiếp xúc với cốt truyện tương tự trong đó và đặc biệt nghĩ về một người, cô mới có thể biết người kia đóng vai trò gì trong cuốn sách.Tư Vân liên tưởng đến chuyện hôm qua chị Trần tìm được mình làm giáo viên, sắc mặt hơi thay đổi.Chu Thuật Hoàinhận ra cảm xúc của cô thay đổi, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nghi hoặc: "Vân Vân, làm sao vậy?"Đôi mắt Tư Vân lập loè, nhưng sắc mặt vẫn phức tạp.Cô nhìn hai đứa em trai của mình, mím môi: "Em không có việc gì."Chu Thuật Hoài nhìn cô chằm chằm một hồi.Hơi nhíu mày.Trong nháy mắt vừa rồi, cảm xúc của cô phập phồng thật lớn.Là nghĩ tới cái gì?Tư Vân xoa xoa huyệt thái dương, nhìn hai đứa em trai đang háo hức nhìn mình.Đau đầu.Dựa theo xu thế kịch bản, nếu như không có chính mình.Cơ hội làm giáo viên này, là cho Lâm Tư Tư.Đúng vậy, trong lần diễn thuyết này, Lâm Tư Tư kinh diễm toàn trường, chiếm được sự chú ý của trường học.Lại nghe nói cô ta còn là từ nông thôn tới, cho nên càng thêm coi trọng cô ta một chút.Diễn thuyết kết thúc không bao lâu, trường học tìm được Lâm Tư Tư, cho cô ta cơ hội làm giáo viên.Lâm Tư Tư vốn bị người ta coi thường ở đại viện quân khu, nhảy lên thành giáo viên tiếng Anh trường tiểu học nổi tiếng nhất trung tâm thành phố, tăng thêm một nét phong thái cho cuộc sống huy hoàng của cô ta.Mà làm một cái bất luận là Tư gia hay là Lâm gia đoàn sủng nữ chính, cô ta có bản lĩnh, tự nhiên không có quên người của Lâm gia.Lâm Tư Tư đem cơ hội cho hai cái em trai, giới thiệu hai cái em trai đi trường học này.Đây cũng là hậu kỳ hai cái em trai vì cái gì sẽ đối nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó nguyên nhân.Giờ khắc này, Tư Vân cảm giác, chính mình hóa thân trở thành bổn trung lớn nhất vai ác.Bởi vì nếu không phải nàng, này cơ hội khẳng định là cho em trai.Đúng vậy, dựa theo góc nhìn của Trung Lâm Tư Tư, Lâm Tư Tư là một người tốt.Tuy rằng mình đi tới bên trong quyển sách này, cảm giác viết Lâm Tư Tư cũng không có chính trực như vậy, nhưng sau này đúng là dẫn dắt Lâm gia Tư gia đi lên nhân sinh đỉnh cao.Một hình ảnh rất đẹp.Trong khoảng thời gian ngắn Tư Vân, cảm thấy rất đau đầu.Cô vốn tưởng rằng, sau khi Lâm Tư Tư ngồi tù, có thể an tâm sống qua ngày.Nhưng bây giờ phát hiện, mình mang đến hiệu ứng bươm bướm, lại thay đổi rất nhiều thứ.Nhưng đã đi tới bước này...Quên đi, dù sao trong nguyên tác, mình cũng không phải nhân vật chính diện gì.Cùng lắm thì tìm một cơ hội đưa hai em trai vào thành phố đi học là được
Cô cũng không có khả năng bởi vì tiểu lão đại và tiểu lão nhị, mà hủy hoại tương lai của hai người.Vả lại, trong sách Lâm gia cũng bởi vì Lâm Tư Tư ăn rất nhiều đau khổ, bởi vì ba ngàn khối bị oan uổng, Lâm Tiêu một ngày tám mươi tám phần công gặp chuyện không may, cả đời tàn tật, hai em trai mất đi đi cơ hội đi học...Nhưng bọn họ cũng không biết những thứ này đều là tai nạn do Lâm Tư Tư mang đến.Ngược lại sau khi Lâm Tư Tư xuất hiện, cho hai đứa nhỏ cơ hội thay đổi cuộc sống một lần nữa, cô ta liền trở thành ánh sáng sáng ngời nhất trong mắt hai đứa nhỏ.Sau đó Lâm gia vẫn luôn mang ơn Lâm Tư Tư.Nói đến, Lâm Tư Tư vẫn là người khởi xướng tất cả."Được rồi, đừng khóc, chờ trong nhà tiết kiệm được tiền, cha mẹ sẽ đưa các con vào thành phố học."Hiện tại tình huống của Lâm gia đã chuyển biến tốt đẹp, muốn đi trong thành phố cũng không phải việc gì khó.Tư Vân vỗ vỗ đầu em trai.Lâm Vũ lau nước mũi rồi chà xát lên quần áo: "Chị, thật sao?"Khóe miệng Tư Vân run rẩy, em trai, tương lai em là người phải làm cảnh sát, chú ý hình tượng một chút được không?Gật đầu: "Đúng vậy, nhưng em phải học thật tốt."Lâm Vũ ánh mắt nhất định: "Em nhất định sẽ học tập thật tốt, em cũng muốn vào trong thành phố."Cậu bé thực sự muốn xem thành phố mà cả hai chị gái muốn đến sẽ là như thế nào!**Sau khi về đến nhà, Tư Vân bế quan sắp xếp lại nội dung vở kịch.Chu Thuật Hoài cũng bắt đầu bận rộn chạy hai nơi trong thôn. Trong thời gian này, anh cần tìm một trang trại chăn nuôi mới, chuyển công việc từ từ.Toàn bộ thôn sẽ không sơ tán, nhưng sẽ lưu lại một ít người thân cận tiếp tục phát triển.Chuyện này anh cũng đã bàn bạc với thôn trưởng Hoắc về chuyện hợp tác.Thôn trưởng Hoắc người ngay thẳng chính trực, chí công vô tư.Hợp tác với ông ấy Chu Thuật Hoài cũng yên tâm.Mấy đứa nhỏ nghe nói muốn chuyển vào thành phố, cũng rất vui vẻ.Vui vẻ qua đi, tiểu lão nhị lại một mình thương cảm.Cậu nhóc luyến tiếc giáo viên chủ nhiệm, cũng luyến tiếc Thạch Đầu.Bỗng nhiên muốn chuyển trường, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhóc có chút không lấy lại tinh thần được."Anh trai, em không muốn chuyển trường, em luyến tiếc giáo viên chủ nhiệm
" Giáo viên chủ nhiệm đã đồng ý với cậu nhóc, nếu như năm tiếp theo mình thi được tám mươi điểm sẽ cho mình làm lớp trưởng.Tiểu Hồng Hoa của cậu nhóc còn chưa tới tay đã muốn đi rồi.Nghe các cậu nói, thành tích học tập của người thành phố đều rất tốt.Mình ở trong thôn cũng không sánh bằng, vào trong thành chẳng phải là càng khó lấy được hoa hồng nhỏ sao?Chu Trạch Đông một chút cũng không quen hắn: "Em không muốn chuyển trường em có thể nói với mẹ em muốn ở lại chỗ này mà trông nhà, em có thể tự mình nấu cơm dù sao cũng không chết đói được."Chu Trạch Hàn: "..."Cậu nhóc vô cùng tức giận, quay đầu nhìn anh trai nhà mình.Tốt a, cậu nhóc đã biết, đại ca chính là ghen ghét mẹ tốt với cậu nhóc hơn cậu ta, cho nên mới ủng hộ mình ở lại nhà.Nói như vậy, cậu ta có thể đọc hưởng tình yêu thương sủng ái của mẹ.Đáng giận!Chu Trạch Hàn lập tức kéo sách của mình ra đóng gói đồ đạc.Chu Trạch Đông quay đầu liếc cậu nhóc một cái: "Em đang làm gì?"Chu Trạch Hàn: "Thu thập đồ vật."Chu Trạch Đông: "..."**Bên trong thành phố, Tư gia."Cái gì? Vân Vân bọn họ muốn dọn vào trong thành phố?"227Trương Thúy Mai và cha Tư nghe được lời này của Lưu Tùng Tùng đã vô cùng khiếp sợ.Tư Vân mới gả đi nông thôn không quá nửa năm, sao lại chuyển vào thành phố.Lúc trước bọn họ đưa Tư Vân về vùng nông thôn, thật ra bọn họ đã lên kế hoạch rằng cô sẽ chỉ có thể sống ở nông thôn đến hết đời.Không nghĩ tới nhanh như vậy, liền muốn trở về trong thànhphố?Sắc mặt hai người không tốt lắm.Tư Vân trở về thành phố, bị người quen nhìn thấy, mọi người sẽ nghĩ như thế nào.Tuy rằng Chu Thuật Hoài trông rất không tệ nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn là người đàn ông đã lấy vợ thứ hai và có ba đứa con.Nếu bị người ta nhìn thấy cô chăm sóc ba đứa con cho người khác, những người đó không chừng lại mắng Tư gia bọn họ quá đáng.Lúc trước bởi vì chuyện của Lâm Tư Tư, tất cả mọi người cho rằng Tư gia bọn họ hại Tư Vân.Đến bây giờ còn chỉ trỏ sau lưng, nói bọn họ quá đáng.Vốn dĩ chuyện này theo Tư Vân rời đi, có lắng xuống.Nhưng cô lại trở về.Lưu Tùng Tùng nói: "Là thật, chuyện này khắp nơi trong thôn đều truyền bá, nghe nói cô ấy còn phải đến trường tiểu học ngoại ngữ ở trung tâm thành phố làm giáo viên tiếng Anh.""Trường tiểu học ngoại ngữ này, hai người cũng biết, chính là trường Tư Tư giúp Phó Thiên Thiên diễn thuyết. Nghe nói lãnh đạo trường coi trọng năng lực của cô ấy nên mới mời cô ấy."Lưu Tùng Tùng nói xong, trong lòng cũng khó tránh khỏi hâm mộ.Thật ra lúc này cô ta cũng có thể hiểu vì sao Lâm Tư Tư ghét Tư Vân như vậy.Dù sao Tư Vân có thể có cơ hội như vậy, cũng đều là bởi vì khi còn bé có Tư gia bằng lòng dùng tiền bồi dưỡng cô.Nếu không làm sao có thể có ngày hôm nay.Đổi lại là người khác, xuống quê, gả cho một người đàn ông nông thôn, cả đời này đều rất khó có cơ hội xoay người.Nhưng Tư Vân lại không giống nhau.Lớn lên xinh đẹp còn có tài.Nếu không phải cô không phải con ruột của Tư gia, Lưu Tùng Tùng cũng không dám tưởng tượng một người như vậy sẽ có cuộc sống huy hoàng như thế nào.Cô trông không giống mình, giống như một con vịt con xấu xí trong vũng lầy, dù có đến gần họ cũng chỉ có thể ngước mắt ghen tị.Bản thân mình phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể đạt được, người khác lại không cần tốn nhiều sức...Ánh mắt Lưu Tùng Tùng ảm đạm.Nghe được lời này, sắc mặt Trương Thúy Mai và cha Tư càng giật mình!Ngược lại trở nên phức tạp.Con gái ruột Lâm Tư Tư bởi vì trộm tiền làm Tư gia mất hết thể diện, lúc này còn đang ngồi tù, đối với bọn họ vô cùng oán giận.Nhưng con gái nuôi Tư Vân mặc dù đi ở nông thôn, cũng có thể bị người đào móc, còn trở thành giáo viên ngoại ngữ, hưởng thụ danh tiếng vô hạn. Rõ ràng đây là cuộc sống mà họ mong đợi cho con mình có được, nhưng vì bọn họ đã từ bỏ Tư Vân, không thể cứu được Lâm Tư Tư, mà *giỏ tre múc nước công dã tràng.(* giỏ tre múc nước công dã tràng: giỏ tre múc nước bị rỉ ra ngoài giống như con dã tràng xe cát biển đông, nhọc lòng nhưng không được cái gì )Đến lúc đó Tư Vân vào thành phố, lên làm giáo viên, người ngoài không chừng sẽ cười nhạo bọn họ nhặt hạt vừng làm mất dưa hấu.Rất nhanh Trương Thúy Mai lại cảm thấy đây đều là nhờ có bọn họ, suy nghĩ của bà ta và Lưu Tùng Tùng giống nhau: "Chuyện lớn như vậy, nó cư nhiên cũng không nói với chúng ta, dù thế nào, chúng ta cũng là cha mẹ nuôi của nó, nếu như không phải bởi vì chúng ta khi còn bé bồi dưỡng nó, nó có thể có ngày hôm nay sao?""Chờ nó tới đây, nhưng nhất định phải đến nói với nó mới được."