"Lão đại, đồ đạc đều chuyển tới cho anh, bây giờ dọn vào chưa?"Vu Đông và mấy người đàn ông vẫy vẫy tay với anh.Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu: "Ừ, dọn vào đi."Bọn họ đến gấp gáp, trong nhà này cái gì cũng không có.Đều là nhờ Vu Đông đi hỗ trợ định chế đồ nội thất.Vu Đông cười tiến lên gọi một tiếng chị dâu.Nói đến, Chu Thuật Hoài sợ là đã sớm có ý định đem trại nuôi heo chạy đến trong thành phố.Tư Vân đã lâu không nhìn thấy Vu Đông.Cô gật đầu, nhìn mọi người đem từng món đồ dùng trong nhà đi vào.Nàng đi lên trước, nhìn trước mắt đại viện tử cùng ba tầng tiểu lâu.Căn nhà này thoạt nhìn không phải rất mới, nhưng xây dựng cực kỳ xinh đẹp, phong cách châu Âu đơn giản, giống như biệt thự nhỏ thời xưa, trong vườn có hồ nước có cỏ, chỉ là đều trống trải, trụi lủi, hẳn là bị người dọn dẹp sạch sẽ.Vây quanh tường viện trồng một loạt hoa quế thụ, không dám tưởng tượng đến lúc hoa quế nở, nơi này sẽ thơm bao nhiêu.Xem ra nguyên lai chủ nhân gia, cũng là thập phần có nội tình.Căn nhà này niên đại không ngắn, mà có thể ở niên đại này có một căn nhà như vậy, đó tuyệt đối là nhân vật cấp bậc ông chủ.Cho dù là hiện tại, căn nhà này cũng không rẻ.Người đàn ông đưa giấy chứng nhận bất động sản cho mình, hai ba câu nói tùy ý.Tư Vân còn chưa nghĩ nhiều, nghĩ nhiều lắm chỉ là một căn mấy phòng mà thôi. Cô không ngờ rằng đó sẽ là một căn phòng sân vườn còn rộng hơn cả quê hương cô.Tư Vân nhìn dại ra.Cô cũng không dám tưởng tượng, mình ở trong căn nhà như vậy sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu."Hắc, chị dâu, thích không! Căn nhà này, lão đại đã tốn không ít tâm tư bàn bạc rồi!"Nhìn cô nhìn chằm chằm, Vu Đông đưa đồ dùng ra nhe răng cười.Tư Vân nghe được lời này, ngơ ngác nhìn cậu ta: "Tốn không ít tâm tư?""Đúng! Mặc dù nói lão đại không thiếu tiền, nhưng trong thành phố không giống như ở nông thôn, nhà tốt như vậy rất khó tìm.""Tôi vốn cho rằng lão đại nhiều lắm cũng chỉ thuê một căn nhà, làm sao nghĩ tới anh ta muốn mua."Vu Đông: "Tôi tìm vài bộ, anh ta cũng không vừa mắt."Vu Đông: "Vẫn là Vương Cao Bát hỗ trợ tìm."Tư Vân: "Vương Bát Cao?"Vu Đông: "Không phải, là cao hứng, ngươi không biết, hắn là cấp dưới trước kia của lão đại. Nhưng mà cha anh ta hẳn là chị cũng quen biết, còn đi tham gia hôn lễ của chị và lão đại với ông chủ Vương giàu nứt đố đổ vách."Vu Đông: "Đây là nhà họ hàng của ông chủ Vương, nghe nói người ta đã di cư ra nước ngoài, vốn không thiếu tiền không định bán, vẫn là Vương Cao Bát đi nói chuyện."Tư Vân hiểu, nhưng sao lại có người đặt tên như vậy.Đầu cô đầy vạch đen.Vu Đông hình như hiểu được suy nghĩ của cô, giải thích: "Ngay từ đầu tôi nghe được tên Vương Cao Bát cũng nghe thành Vương Bát Đản, ha ha, nghe nói con của ông ta đều thấp, cha anh ta hy vọng anh ta lớn lên thành nam tử hán cao tám thước, cho nên mới đặt tên này."Tư Vân: "..."Nhìn thấy Chu Thuật Hoài đang ở bên kia cấp phí vận chuyển cho công nhân, Vu Đông còn nhỏ giọng nói một câu: "Đúng rồi, chị dâu, nghe nói người thành phố các chị đều thích nuôi hoa cỏ cỏ, cho nên lão đại mới nhất định phải tìm một căn nhà có sân lớn như vậy chứ?"Tư Vân sửng sốt một chút.Cô thật ra không nghĩ tới, nhưng không ai không thích nhà có sân lớn.Cô quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa.Anh cúi đầu nói gì đó với mấy người khuân vác.Mặt mày lạnh lùng, giọng nói trầm thấp.Lúc tìm nhà, Chu Thuật Hoài đúng là đã hỏi cô muốn như thế nào.Lúc ấy thuận miệng nói một câu, có thể giống như như Chu gia đã rất thỏa mãn rồi.Lúc đó Chu Thuật Hoài chưa nói cái gì.Nhưng Tư Vân cũng chỉ thuận miệng nói, dù sao trong thành cũng không giống nông thôn, có thể tùy tiện xây nhà.Nhà cũng đều là nhà lầu.Nhà như vậy, cũng chỉ có ở một ít khu thành cổ
Không nghĩ tới Chu Thuật Hoài thật sự tìm được một căn nhà như vậy.Tư Vân không phải kẻ ngốc, mặc dù Chu Thuật Hoài không nói, nhưng mà điều cô muốn, anh đều sẽ cực lực làm được.Anh sẽ không hứa hẹn gì, chỉ biết giao đồ vật cho cô.Tư Vân rũ mắt.Nghĩ tới bao quần áo ít đến đáng thương của người đàn ông.Cô ở trong ngực móc a móc, móc ra hai trăm đồng đưa cho Vu Đông.Đôi mắt Vu Đông một chút liền trừng lớn."Chị dâu? Tiền mừng tuổi?"Tư Vân liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Không phải, anh giúp tôi dẫn lão đại của anh đi mua vài bộ quần áo, lúc trước tôi mua cho anh ấy, anh ấy rất ít mặc."Cô thở dài.Thẩm mỹ của mình không giống với người đàn ông, hơn nữa niên đại khác biệt cùng với vấn đề tuổi tác.Cô thực sự không biết người đàn ông này thích loại quần áo nào.Lúc trước mua hai món, anh cũng không mặc qua.Nghĩ đến không phải không thích phong cách kia, chính là ăn mặc không thoải mái.Vu Đông và Chu Thuật Hoài quen biết nhau thời gian dài, hẳn là tương đối quen thuộc.Hơn nữa Chu Thuật Hoài cùng mình đi dạo phố cũng không thoải mái.Nhưng chắc chắn không giống với anh em tốt của mình chứ?Vu Đông: "..."**"Lão đại lão đại! Chờ một chút!"Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng dọn xong đồ đạc.Vu Đông vội gọi Chu Thuật Hoài đang chuẩn bị rời đi.Chu Thuật Hoài quay đầu, liếc xéo cậu ta một cái: "Cái gì?"Vu Đông lấy từ trong túi ra hai trăm đồng đưa cho anh.Chu Thuật Hoài hơi nhíu mày, liếc nhìn số tiền cậu ta đưa tới: "Có ý tứ gì?"Vu Đông đạo: "Chị dâu cho tôi
"Chu Thuật Hoài híp híp mắt.Cậu ta vội xua tay nói: "Anh đừng hiểu lầm, chị dâu bảo tôi và anh đi mua quần áo. Chị dâu nói anh không thích mặc quần áo chị ấy mua cho anh, cho nên để anh tự đi mua quần áo em thích.""Nói cũng phải, lão đại ngày nào anh cũng ăn mặc quê mùa như vậy, chị dâu tuy rằng không nói, nhưng chị ấy thời thượng như vậy khẳng định chịu không nổi."Chu Thuật Hoài: "..."Vu Đông: "Để tôi Chu Thời Mậu ở Vân Quý Xuyên dẫn anh đi mua quần áo.""..."**Hai người đi tới cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố.Bên này bán gì cũng có.Mọi người đều thích đi dạo.Lúc này cũng rất náo nhiệt.Hai người nói chuyện đi vào.Vu Đông líu ríu chia sẻ cách ăn mặc đẹp trai của mình, Chu Thuật Hoài bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, đi vào cửa hàng bên cạnh.Vu Đông nhìn thoáng qua, tròng mắt cũng rớt ra: "Chờ chút lão đại, anh đi nhầm rồi, đó là cửa hàng nữ trang mà."Chu Thuật Hoài cũng không quay đầu lại.Trong khoảng thời gian này ở chung, Chu Thuật Hoài đã biết Tư Vân thích quần áo màu sắc tươi đẹp.Quần áo như vậy kỳ thật là rất bắt mắt.Nhưng cô mặc không hề mâu thuẫn chút nào, thậm chí trông cô còn sạch sẽ và tươi sáng hơn.Nhưng bởi vì ở nông thôn, sẽ bị người ta nói xấu.Vì thế thỉnh thoảng cô mới mặc nó.Bình thường mặc ở nhà nhiều hơn.Nhưng bây giờ thì khác.Người thành phố mặc nhiều như vậy, không ai sẽ nói gì.Chu Thuật Hoài dựa theo yêu thích của Tư Vân, liếc mắt một cái liền nhìn trúng vài bộ.Vu Đông mới đuổi theo, liền nhìn anh hỏi giá cả với bà chủ.Vu Đông: "..."Cậu ta muốn nói cái gì đó.Lại thấy lão đại cầm mấy bộ quần áo kia, nghiêm túc nhìn.Giống như muốn xem bộ quần áo này có vừa người hay không.Phi phi phi.Anh mặc chắc chắn không vừa người.Hình thể này, vừa nhìn chính là mua cho chị dâu a!Bà chủ ở một bên khen Chu Thuật Hoài thật tinh mắt: "Vị đồng chí này ánh mắt thật tốt, mấy bộ quần áo này là minh tinh cùng kiểu đâu, bán rất tốt, con gái đều thích!"Chu Thuật Hoài nghe được lời này, nhìn bà ta một cái.Lại sang một bên nhìn giày.Từng hàng giày da nhỏ tinh xảo, cũng là kiểu dáng thập phần hấp dẫn.Trong chốc lát, anh đã tiêu hết hai trăm đồng mà Tư Vân cho.Vu Đông: "..."