Sáng sớm hôm sau.
Tư Vân bị tiếng xe máy đánh thức.
Tối hôm qua Chu Thuật Hoài đã về?
Tối hôm qua cô ngủ rất muộn, còn tưởng rằng Chu Thuật Hoài muộn như vậy mới qua, buổi tối sẽ không trở lại.
Lúc này nghe được động tĩnh, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại kinh ngạc nhìn thấy, một màn Chu Thuật Hoài ôm hai đứa nhỏ lên xe.
Chu Việt Hàn ngồi ở phía trước, Chu Việt Đông ở phía sau.
Bộ dáng hai đứa nhỏ đều rất kích động.
Mưa đã tạnh, nhưng trên đường vẫn ướt sũng.
Đi bộ phải dính đầy bùn vào ống quần.
Hai đứa nhỏ đều cố ý thay quần áo cũ của mình.
Nhưng không nghĩ tới Chu Thuật Hoài sẽ đưa bọn họ đi trường học.
Đôi khi bọn họ cũng thấy cha của bạn học đạp xe đưa bạn học đến trường.
Mọi người đều rất hâm mộ.
Không ngờ bọn họ cũng có thể có một ngày như vậy.
Bọn họ cũng cũng được cha đưa!
Hai đứa nhỏ sờ trứng gà cùng bánh nướng nóng hổi trong lòng, đây là mẹ kế tối qua làm xong, hôm nay hâm nóng một chút là có thể ăn.
Mẹ kế còn pha sữa bột cho bọn họ, uống vào ngọt ngào, rất thơm.
Một ly vào bụng, trong dạ dày ấm áp.
Mỗi buổi sáng đều có hai quả trứng, một cái ăn ở nhà, một cái ăn ở trường.
Đúng rồi! Còn có táo chuối tiêu, mẹ kế rất thích ăn hoa quả, nói có thể bổ sung vitamin, nhưng bọn họ cũng không biết vitamin là cái gì, dù sao ăn rất tốt cho thân thể.
Mẹ kế nói ăn sẽ cao, sau này sẽ cao như cha!
Lúc đầu bọn họ không dám pha sữa bột để uống.
Bởi vì loại đồ vật này, ở trong trí nhớ của hai người, chỉ có em gái mới được uống, cái này rất đắt.
Bọn họ đều luyến tiếc uống.
Nhưng nghe mẹ kế nói sau khi uống sẽ cao lên, chuyện đầu tiên hai đứa nhỏ mỗi ngày thức dậy, chính là pha sữa bột uống.
Sau này bọn họ cũng phải giống như cha, cao lớn như vậy!
Như vậy là có thể bảo vệ em gái và mẹ kế!
Nghe tiếng xe máy đi xa, Tư Vân xoay người xuống lầu.
Củ cải chua ngâm qua đêm cuối cùng cũng được, chua chua ngọt ngọt, thoảng chút cay cay, ăn rất giòn và ngọt.
Trong nhà chỉ có cô và Oánh Oánh, tùy tiện nấu chút cháo, uống một bát lớn cháo trắng với củ cải.
Rất nhanh, có khách không mời mà đến tới cửa.
Là bà cụ Lưu đầu và ông cụ Lưu.
Nhìn thấy hai người họ, Tư Vân ngay cả lòng dạ mở cửa cho bọn họ cũng không có.
Cô cũng không phải là loại người vì bên trong mà ủy khuất cầu toàn.
Vốn tưởng rằng là bởi vì chuyện thím Lưu tới gây sự, ai biết hôm nay hai người giống như là biến thành người khác, vẻ mặt lấy lòng.
“Vợ tiểu Chu, lúc trước là chúng tôi không đúng, hiểu lầm cô.”
Tư Vân nhướng mày, vô sự lấy lòng, không gian thì trộm.
Quả nhiên, rất nhanh hai người lộ ra bộ mặt thật.
“Vợ tiểu Chu, chuyện của thím Lưu, chúng tôi đã biết sai rồi, cảnh sát đã thông báo cho bên kia, nói chỉ cần con chịu hòa giải thì có thể phạt nhẹ, hai người già chúng ta quỳ xuống, cô bỏ qua cho thím Lưu một lần đi?”
Tư Vân ôm hai tay, mặt không chút thay đổi nói: “Thím Lưu không chỉ trộm đồ của tôi, còn cắt xén tiền ăn uống của bọn tiểu lão đại, cảnh sát không nói cho hai người biết sao?”
Sắc mặt hai người cứng đờ.
Sao lại không biết, nguyên bản chỉ là vì chuyện Tư Vân, thật ra là không nghiêm trọng như vậy.
Ai biết ngày hôm qua tên ngốc Lưu Xuân Hoa lại chạy tới gây sự, giờ thì tốt rồi, làm cho Chu Thuật Hoài bắt lấy nhược điểm, lại bắt trở lại.
Ban đầu Chu Đình Đình bên kia đều đáp ứng hỗ trợ, kết quả đồ chơi súc sinh này cư nhiên vài ngày cũng không an phận được, trộm ngọc bội của người ta.
Chu Đình Đình cũng mặc kệ.
Bọn họ không có biện pháp, cục cảnh sát gọi điện thoại tới, nói chuyện này đầu tiên phải đem tiền tham ô trả lại cho Chu gia, cuối cùng bên kia mới có thể phán nhẹ một chút.
Trừ phi hòa giải riêng, bằng không số tiền này, mặc kệ như thế nào, bọn họ đều phải trả, không trả Lưu Xuân Hoa còn thảm hại hơn.
Cả hai không còn cách nào khác ngoài việc mặt dày cầu xin sự tha thứ.
Mặc dù họ coi thường Lưu Xuân Hoa nhưng cháu trai và con trai của bà ta cần bfa ta chăm sóc, nếu bà ta ngồi tù việc này ai sẽ làm.
Hơn nữa ngồi tù, Lưu gia bọn họ cũng mất mặt theo.
Nếu không Lưu Xuân Hoa có chết trong tù cũng không ai quan tâm bà ta.
Tư Vân biết ngay mà, cười lạnh một tiếng: “Dù sao thì tôi cũng đã lấy lại được đồ của mình. Có tha thứ cho thím Lưu không, đó là chuyện của Chu Thuật Hoài và mấy đứa nhỏ bên kia, các người tìm tôi làm gì, tôi cũng không có năng lực quyết định thay bọn họ.”
Hai người hết cách, cắn răng một cái, từ trong túi móc ra hơn một trăm đồng đưa cho Tư Vân.
“Đây là một trăm hai mươi đồng, trước đó thím Lưu lấy đi tất cả đều ở đây, như vậy được chưa?”
Tư Vân nhìn vẻ mặt đau lòng của hai người, không chút khách khí cầm tiền, nụ cười sáng lạn hơn hai phần: “Tôi đương nhiên được, nhưng vốn không tha thứ, vẫn phải phiền hai người tự mình đi tìm Chu Thuật Hoài nha."
“Cái gì, tiền đều cho cô!” Hai người trừng mắt nhìn cô.
Tư Vân cười nhạo: “Đây vốn là tiền các người nợ, muốn mua chuộc tôi như thế nào, được, cho tôi thêm một trăm, tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
Hai người tức hộc máu, bỏ lại một câu cô nghĩ hay lắm! Nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Cho cô thêm một trăm, vậy không phải sẽ lấy mạng Lưu gia bọn họ sao!
Hơn một trăm này, đều là cảnh sát bên kia ép buộc cho, vốn định dùng số tiền này mua chuộc Tư Vân, muốn cô giúp đỡ, ai biết người phụ nữ này tinh như khỉ.
Tư Vân lại nhận tiền, tâm tình rất tốt.
Buổi tối khi Chu Thuật Hoài trở về, cô đặt tiền lên bàn, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Đây là tiền Lưu gia trả lại, cho anh.”
Chu Thuật Hoài lau mồ hôi trên đầu, tóc của anh là đầu đinh, rất ngắn, khuôn mặt sắc bén, ngũ quan thâm thúy.
Cho dù là đầu đinh cũng đẹp trai kinh người.
Lúc này tiện tay lau, quét mắt nhìn cô một cái, lại nhìn số tiền nhăn nhúm kia, liền trầm tĩnh nói: “Em nhận đi, không cần đưa cho tôi.”
Tư Vân cũng không khách khí, gật đầu.
Lập tức vào phòng, bưng thức ăn lên bàn.
“Em hầm canh cho anh, anh nếm thử hương vị.” Tư Vân đưa một bát canh củ từ cẩu kỷ trôi nổi cho Chu Thuật Hoài nói: “Mỗi ngày anh đều thức đêm, bổ sung nhiều một chút.”
Chu Thuật Hoài rũ mắt nhìn lướt qua, tay cầm đũa dừng lại.
Chu Việt Hàn tò mò nhìn chằm chằm cẩu kỷ màu đỏ trong bát của cha, không biết cái gì, nhưng mẹ kế múc cho cha nhiều như vậy, khẳng định uống rất ngon, cậu hóc cũng muốn uống.
Vì thế lúc Chu Việt Hàn vào bếp múc canh, đem cẩu kỷ màu đỏ bên trong từng chút từng chút bay vào trong bát của mình.64Chờ cậu nhóc vui vẻ bưng một chén canh cẩu kỷ ngồi xuống, Tư Vân liếc mắt một cái, thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh.
“Tiểu lão nhị, cậu đang làm gì vậy.”
Chu Việt Hàn đang cắn cẩu kỷ đỏ, mùi vị là lạ, cũng không ngon lắm.
Nghe được lời này, cậu nhóc mê mang chớp chớp mắt” “Ăn canh.”
Tư Vân: “Đó là hầm canh, không phải ăn.” Cũng không phải nói không thể ăn, nhưng cũng không thể ăn như cơm!
“Nhưng trong bát của cha cũng có rất nhiều...” Tiểu lão nhị nhìn về phía cha, giọng nói lại có chút chua xót.
Tư Vân: “...”
Tên ngốc này.
“Cậu nghe lời dì, ăn canh là được rồi.”
Khi đó, cô hầm canh vì nghĩ kỷ tử rất tốt cho sức khỏe nên cho thêm một ít vào.
Muốn bồi bổ cho Chu Thuật Hoài...
Không nghĩ tới cư nhiên cho tiểu lão nhị lầm tưởng là đồ ăn ngon.
Chu Việt Đông liếc em trai ngu ngốc của mình một cái, quả thực không có mắt nhìn.
Tiểu lão nhị cũng cảm thấy mùi vị không ngon lắm, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu.
Lại có chút lo lắng, có phải chính mình đều múc chính mình trong bát, cho nên mẹ kế trong lòng không vui, không cho cậu nhóc ăn.
Nghĩ đến khả năng này, tiểu lão nhị mày nhỏ nhíu lại.
Tư Vân Cảm nhận được ánh mắt có chút phức tạp của Chu Thuật Hoài vô cớ cảm thấy có chút chột dạ, vội ho một tiếng để chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, trại của anh bên kia mỗi ngày còn dư lại có hay không móng heo, eo heo, ruột già, hoặc là xương heo những thứ này?”
Chu Thuật Hoài hơi gật đầu: “Có, em muốn?”
Những thứ này đều nhiều, mỗi ngày bán tốt nhất đều là thịt ba chỉ cùng thịt mỡ, thịt nạc thứ hai, đại đa số hàng đều là làm thịt tốt trực tiếp đưa vào trong thành phố xuất hàng.
Người trong thôn cũng chỉ mua nó trong lễ hội làm răng.
Cho nên đều không giữ lại nhiều lắm.
Nhưng Tư Vân muốn những thứ này, thật đúng là mỗi ngày còn lại nhiều nhất.
Móng heo không có thịt, không dễ xử lý, tất cả mọi người không cần, ruột già làm không tốt có mùi vị, bằng không mọi người vẫn rất thích ăn. BẢN DỊCH THUỘC NHÀ LYCHEE MẬN ĐỎ CHỈ UP WATT VỚI FB.
Đến nỗi thận heo...
Chu Thuật Hoài không biết tại sao lại nhíu mày.
Bởi vì này ngoạn ý, đều là một ít nam nhân sẽ ăn.
Tráng dương bổ khí...
Lại cụp mắt nhìn lướt qua chén canh cẩu kỷ.
Chu Thuật Hoài: “....”
Tư Vân vội gật đầu: “Đúng, em muốn, nếu có, cho em nhiều một chút cũng được.”
Móng heo kho tàu, ruột già kho, canh xương dày, eo heo...... Đồ chơi này cô còn chưa làm qua, nhưng nghe nói có thể tráng dương, đương nhiên chuẩn bị cho anh rồi!
Chu Thuật Hoài nhìn đôi mắt hạnh trong suốt của cô, vẻ mặt cổ quái thu hồi đôi mắt đen nhánh.“Ngày mai bảo người đưa tới cho em.”
Tư Vân gật đầu.**“Cái gì, đưa mấy thứ này đến Chu gia, lão đại, từ lúc nào anh lại keo kiệt như vậy, mấy thứ này khó xử lý a.”
Vu Đông nhìn móng heo và ruột già, xương heo trong túi, những thứ này đều là đồ bình thường không dễ xử lý, bán rẻ.
Ngày thường lão đại đều chọn sườn tốt nhất hoặc là thịt ba chỉ đưa về.
Hôm nay sao keo kiệt như vậy.
Chẳng lẽ cãi nhau với chị dâu?
Cố ý đưa những thứ không dễ xử lý này cho cô?
Nói như vậy, vậy cũng quá xấu xa đi!
Hắn như thế nào không biết lão đại là như vậy quá mức người.
“Bớt nói nhảm đi, mau đưa đi.” Chu Thuật Hoài châm điếu thuốc, cắn môi, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Vu Đông nhỏ giọng, mở ra nhìn thoáng qua, mới phát hiện đã rửa sạch sẽ, ngay cả lông móng heo cũng bị đốt sạch sẽ.
Mặc dù...những thứ này thực sự không tốt lắm, nhưng giọng của mình đối với lão đại có phải quá lớn rồi không.
Cậu ta xách túi lớn lên xe đạp, ra khỏi trại chăn nuôi.
Kết quả vừa đạp được một lát, bỗng nhiên bùm một tiếng, lốp xe nổ tung.
Xuống xe vừa thấy, không biết thằng nhóc ở đâu, dám ở trên đường ném đinh, lốp xe thủng thành sàng, quả thực tức chết cậu ta!
Vu Đông tức giận đến mức còn xách đồ trên tay, đang định bước tới thì một chiếc xe tải dừng lại bên cạnh.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy là Lý Minh Quân.
Cậu ta nhướng mày, người đàn ông này rất phong lưu, trời nóng mỗi ngày gã ta đều mặc đồ da, thật sự là để nhìn đẹp trai không sợ nóng.
“Lão Vu, cậu đi đâu vậy?” Thật ra Lý Minh Quân nghe thấy Chu Thuật Hoài làm bảo Vu Đông đưa đồ, cho nên vội vàng mượn cớ muốn về nhà, đi theo.
Không nghĩ tới vận may của gã ta tốt như vậy, đã nhìn thấy xe đạp Vu Đông bị đâm thủng!
Thật là trời cũng giúp ta!
Kể từ khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Lý Minh Quân cảm thấy mình như phát điên rồi, cả ngày đầu óc gã ta chỉ toàn là khuôn mặt tuyệt mỹ đó.
Cho dù là bị bóp méo, trong lòng cũng rất thèm.
Đúng là càng đánh càng hăng, mấy ngày nay gã ta chạy đến đây rất siêng năng, bình thường giao hàng xong đều về sớm.
Nhưng hiện tại, mỗi ngày đều ở chỗ này ngồi xổm, liền muốn gặp nhiều chị dâu kia nhiều một cái, xem quá nghiện.
Cô càng ghét gã ta, trong lòng Lý Minh Quân lại càng khó chịu.
“Đưa thịt cho nhà của lão đại, sao anh lại tới bên này?” Vu Đông có chút nghi hoặc, bên này cũng không phải đường ra ngoài, Lý Minh Quân sao lại tới đây.
“Tôi đây không nhàm chán sao, lại đây đi dạo, xe cậu hỏng rồi? Bằng không tôi giúp cậu đưa qua nhé?”
Vu Đông nghĩ xe yêu của mình bị vỡ lốp xe, tức giận trong lòng.
“Cũng không biết tên tiểu tử mất đạo đức ném đinh xuống đường, tôi tới lốp xe đã bị đâm, tức chết, anh muốn qua đó à, vậy tiện kéo tôi một đoạn đi.”
“Vậy anh mau đưa đi đổi lốp xe đi! Chuyện đưa chút đồ, tôi giúp anh giải quyết là được.” Sao có thể để cậu ta đi cùng mình, Lý Minh Quân đảo tròng mắt.
Vu Đông cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao Lý Minh Quân tuy rằng không đáng tin cậy lắm, nhưng gã ta giao hàng thực sự rất tốt.
Chính là người nọ luôn thích ra vẻ kiêu ngạo.
Nhưng người ta trong thành phố, khó tránh khỏi, cũng bình thường.
Vì thế đưa qua: “Được, vậy anh giúp tôi mang đến Chu gia, nói với chị dâu là lão đại bảo tôi đưa.”
Những thứ đồ rách nát này, anh cũng không biết xấu hổ nói là mình tặng.
Dù sao ai tặng lễ, tặng những thứ đồ thừa này.Tuy rằng cũng không rõ, lão đại bảo mình đưa những thứ này qua làm gì.
Lý Minh Quân lập tức sảng khoái cười nói: “Được, cam đoan đưa đến cho anh.”
Vu Đông cũng không nghĩ nhiều, đem đồ vật cho gã ta.
Rất nhanh, xe vận tải lắc lư đi tới cửa Chu gia.
Hai ngày nay, vì chuyện của Chu Đình Đình và thím Lưu, mọi người đều có chút thành kiến với Tư Vân.