Mọi người đều cho rằng, Tư Vân và Lý Minh Quân thật sự dan díu, bị Chu Thuật Hoài phát hiện, Lý Minh Quân mới bị đánh.
Các fangirl của Lý Minh Quân đều đau lòng muốn chết.
Nói không chừng là Tư Vân câu dẫn người ta, dựa vào cái gì cũng chỉ đánh Lý Minh Quân.
Hơn nữa Chu lão đại luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, lại vì Tư Vân động thủ.
Mọi người nghĩ, đều nháo thành như vậy, Chu Thuật Hoài khẳng định cũng chướng mắt Tư Vân, nói không chừng muốn đuổi cô ra khỏi cửa mới đúng.
Dù sao ruồi bọ không chích không kẽ hở trứng, nếu Tư Vân thật cùng người khác không có gì, Lý Minh Quân sẽ không đánh nhau với Chu Thuật Hoài?
Tất cả mọi người đều vui sướng khi người gặp họa chờ Tư Vân bị đuổi đi.
Nhưng mà bọn họ không đợi được Tư Vân rời đi, ngược lại đợi được tin tức hai người sắp đăng ký kết hôn...
Tin tức lan truyền rộng rãi đến nỗi ngay cả ngôi làng bên cạnh cũng phải hoảng hốt.
Mẹ Lâm lo lắng cho Tư Vân, sáng sớm đã mang theo một cái rổ tới thôn Hạnh Phúc.
Bà đã tới nhà của Chu Thuật Hoài rồi, lúc trước tới nói chuyện hôn lễ.
Lúc ấy nhìn thấy phòng lớn của người ta, mẹ Lâm liền vô cùng khiếp sợ, nhìn lại vẫn làm cho bà có loại cảm giác ảo giác.
Nhưng mà lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi tới gõ cửa.
Nhìn thoáng qua cũng không sao, có thể thấy cô con gái đang ôm khúc xương cho chú chó to cao hơn mình ăn.
Mẹ Lâm thiếu chút nữa chân mềm nhũn.Trước đây bà đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy con chó này nhưng không ngờ con gái mình lại táo tợn như vậy.Vội vàng gọi một tiếng Tư Vân: “Vân Vân.”
Tư Vân nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại.Lại thấy là mẹ mình.
Cô vội vàng đứng dậy, ném khúc xương cho Đại hoàng, bước tới mở cổng sắt.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
Mẹ Lâm vội vàng đi vào trong sân, nắm tay Tư Vân đi kiểm tra, xác định con gái không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nghe nói Tiểu Chu đánh nhau với người trong trại, vẫn là vì con, mẹ lo lắng cho con, lại đây xem, con không sao chứ.”
Bà vừa mới tới trên đường còn nghe được có người nghị luận chuyện này.
Có chút lời nói vẫn là nhằm vào chính mình con gái.
Mẹ Lâm nghe xong vô cùng tức giận, mặt khác lại lo lắng con gái mình sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời này.
Tư Vân cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của mẹ, trong lòng ấm áp: “Con không sao.”
“Không sao là được, Vân Vân, đừng quá coi trọng những lời đó, mẹ biết con là người như thế nào.” Mẹ Lâm vỗ vỗ mu bàn tay con gái.
Con gái bà nhìn thoáng qua đã biết cô là một cô gái tốt bụng.
Tư Vân biết, chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong thôn khẳng định cũng sẽ toát ra một ít âm thanh không dễ nghe.
Nghĩ thầm ngay cả cha mẹ ở thôn bên cạnh cũng biết chuyện này trong một đêm, chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Gật đầu nói: “Con hiểu rồi.”
“Trong nhà không có gì tốt, mẹ mang cho con một ít gạo và trứng gà, con bồi bổ thân thể cho mấy đứa nhỏ.”
Mẹ Lâm vội vàng đưa giỏ xách trong ngực cho cô.
Tư Vân có chút ngượng ngùng: “Cái này sao mà được.”
Phụ nữ trước mắt, là thật sự đơn giản, cho dù là mới nhận lại con gái ruột của mình, cũng là thật sự quan tâm bảo vệ cô.
Chuyện hôm qua mới xảy ra, sáng sớm hôm nay mang đồ tới cửa tìm cô.
Mẹ Lâm vội vàng đẩy nó cho cô: “Sao không được, mau nhận lấy, kể tỉ mỉ cho mẹ nghe chuyện này.”Tư Vân gật gật đầu, đem sự tình ngọn nguồn nói cho nàng.
Mẹ Lâm nghe xong, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: “Thật không phải đồ vật!”
Nghĩ đến những lời đồn đại và lời lẽ không hay dành cho con gái mình ở bên ngoài, mẹ Lâm đau lòng lại là lo lắng không thôi: “Vậy Tiểu Chu nói gì...”
Con gái đều dọn lại đây sống cùng Chu Thuật Hoài, nếu là bởi vì chuyện này, chia tay với Chu Thuật Hoài, vậy ngày sau phải làm như thế nào...
Mẹ Lâm mặc dù biết đây cũng không phải lỗi của con gái, nhưng đàn ông thời buổi này, phần lớn lấy mình làm trung tâm, chỉ cần truyền bá loại lời đồn này, đàn ông sẽ nhận định phụ nữ không sạch sẽ, sẽ có ý tưởng.
Đây mới là chuyện mẹ Lâm lo lắng nhất.
Tư Vân hơi hơi mỉm cười: “Mẹ, Chu Thuật Hoài không nghi ngờ con, còn nói vài ngày nữa dẫn con đi đăng ký kết hôn.”
Trong lời nói của cô mang theo vài phần ngượng ngùng cùng hạnh phúc mà chính mình cũng không phát hiện.
Mẹ Lâm kinh ngạc: “Thật sao?”
Tư Vân gật đầu: “Nhưng trước chuyện này, phải chuyển hộ khẩu về trước, mẹ tới vừa lúc, con đang định tìm cơ hội thông báo cho mẹ biết chuyện này.”
Mẹ Lâm gật đầu đồng ý: “Nói rất đúng, quay lại cũng tiện, mẹ về nhà nói với cha con, có thời gian, chúng ta cùng vào thành phố làm.”
Hôn kỳ sắp tới, chuyện này cũng không thể trì hoãn.
Tư Vân gật đầu.
Nghĩ tới cái gì còn nói: “Đúng rồi, con nghe Chu Thuật Hoài đại ca ở thị trấn giúp người lái xe?”
Mẹ Lâm kinh ngạc: “Tiểu Chu làm sao biết? Mẹ nghe anh con nói ông chủ thấy nó trẻ tuổi coi trọng nên mới dạy nó lái xe.”
Tư Vân gật đầu: “Chuyện của Chu Thuật Hoài và Lý Minh Quân, mẹ cũng biết, đại ca làm việc bên ngoài rất vất vả, Chu Thuật Hoài cố ý để anh ấy đến trại chăn nuôi hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, mẹ thấy thế nào?”
Mẹ Lâm được sủng mà lo sợ: “Thật sao? Nhưng anh của con là một tay mơ mới ra đời, có thể giúp được gì?”
Lúc trước bà đã nghe nói làm việc ở trại của Chu Thuật có thể kiếm tiền, không ít người tìm quan hệ cũng không vào được.
Không ngờ con rể còn chưa kết hôn, đã bắt đầu giúp đỡ nhà mẹ đẻ con gái.
Cái này gọi là sao bà không cảm động.
“Nếu Chu Thuật Hoài nhắc tới, khẳng định là có biện pháp mang anh ấy, con cảm thấy là một cơ hội tốt, nhưng mẹ có thể thương lượng trước với đại ca, lại đưa ra quyết định.”
Mẹ Lâm vội vàng gật đầu, mặt ủ mày chau tới, mặt đầy cảnh xuân rời đi.
*Qua vài ngày, người Lâm gia và Tư Vân, Chu Thuật Hoài cùng lên trấn, chuẩn bị bàn bạc chuyện chuyển nhượng hộ khẩu.
Nhưng mà đến đại viện quân khu, chỉ có Tư Vân có thể đi vào.
Phó gia cách Tư gia rất gần, trên đường trở về, là cùng một con đường.
Lúc Phó Dương nhìn thấy Tư Vân, cho là mình nhìn lầm rồi.
Theo thấy cô đi về phía Tư gia, híp híp mắt, trong khoảng thời gian này bởi vì lúc trước ở cửa trung tâm thương mại tâm tình tích tụ khi nhìn thấy Tư Vân, trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp: “Chú Lưu, chú xem đi, cô ấy quả nhiên đã trở lại, vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”
Chú Lưu: “?”
70“Muốn đi qua chào hỏi?” Chú Lưu không thể trả lời câu hỏi trước của thiếu gia nhà mình, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Dù sao xe của bọn họ cũng phải đi qua bên cạnh Tư Vân.
Nếu không chào hỏi thì có vẻ vô tình.
Lần trước có thể làm bộ như không nhìn thấy, nhưng lần này sợ là tránh không khỏi.
Nhưng chú Lưu cũng hơi ngạc nhiên vì sao Tư Vân sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Phó Dương thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Chú muốn chào thì chào, hỏi tôi làm chi.”
Khóe miệng chú Lưu giật giật.
Nhưng cũng rõ ràng, thiếu gia đây là đồng ý.
Nếu không chú ta nên giống như là lần trước như vậy, vẻ mặt khinh thường nói giả bộ không phát hiện.
Chú Lưu vừa định lái xe qua, bởi vì ở trong đại viện có yêu cầu, tốc độ xe chạy rất chậm.
Vừa định tiến lại gần, chú ấy nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang sải bước về phía Tư Vân, bắt chuyện với cô, quan hệ giữa hai người dường như rất không bình thường.
Các cô gái trong đại đều rất quan tâm đến thanh danh của mình, cho dù trước đó đã đính hôn, nhưng Tư Vân tiểu thư ít có cơ hội ở một mình với Phó Dương thiếu gia.
Giữ một khoảng cách đáng kể với những người đàn ông khác, vì sợ lỡ lời.
Nhưng bây giờ, người đàn ông đó lại nắm lấy vai cô...
Chú ấy Lưu giật mình, người đàn ông đó là ai?
Đại viện?
Chú ấy theo bản năng từ kính chiếu hậu nhìn về phía thiếu gia nhà mình.
Lại thấy anh ta cũng gắt gao nhìn chằm chằm hai người phía trước, ánh mắt trầm kinh người.
“Sao anh lại tới đây?” Tư Vân thấy Chu Thuật đi theo, cũng rất kinh ngạc.,Quân khu đại viện không cho người vào, trừ phi có người ở bên trong mang theo, cho nên trước đây Lâm gia người đến tìm cô, cô không thể vào mà không nhìn thấy bọn họ.
Nếu không phải cô lớn lên ở đây, Tư gia không ép cô trở về, có lẽ cô cũng không vào được.
Lúc này đây, cô vốn định đi thuyết phục Tư gia chuyển hộ khẩu.
Không nghĩ tới Chu Thuật Hoài cũng đi vào.
Cô ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông trước mắt, lo lắng hỏi: “Không phải anh lén trèo tường vào chứ?”
Một nụ cười yếu ớt thoáng qua đôi mắt đen của Chu Thuật Hoài.
“Ở đây cũng có người tôi quen, vừa mới mượn điện thoại gọi một chút đã tới, không yên lòng để em đi qua một mình.” Giọng anh trầm thấp.
Tư Vân sửng sốt một chút, lập tức lại hiểu, dù sao Chu Thuật Hoài nói qua mình trước kia cũng là tham gia quân ngũ.
Quen biết mấy người quân khu đại viện, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Hơi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, chúng ta cùng đi thôi.”
Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu, đưa tay ôm lấy vai cô dẫn về phía mình một chút.
Xe phía sau chậm rãi chạy tới.
Tư Vân không nghĩ nhiều, cũng không chú ý tới trong xe, ánh mắt đen kịt của Phó Dương.
Đừng nói, tuy rằng Phó Dương không thích Tư Vân.
Nhưng bất kỳ một người đàn ông nào, đều không thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ mà khoảng thời gian trước mình vẫn là vị hôn thê của mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, liền lôi kéo kéo kéo với người đàn ông khác, dây dưa không rõ!Lúc trước còn làm bộ thâm tình, quả nhiên là giả bộ!
Còn thiếu chút nữa ngay cả anh ta cũng lừa được!Thật ghê tởm!
Nghĩ tới vừa rồi mình còn tưởng rằng cô tới tìm mình, thoáng mềm lòng một chút, không nghĩ tới giây tiếp theo liền cùng nam nhân khác ôm cùng một chỗ!
“Chú Lưu, lái qua đi!” Anh ta thấp giọng gầm lên.Chú Lưu xấu hổ thu hồi ánh mắt, vội vàng gật đầu.Trong lòng lại nghĩ, ai bảo cậu tự kỷ như vậy, lần này được rồi, vả mặt đi.
Chú Lưu cảm thấy, thiếu gia bọn họ các phương diện đều rất tốt.
Chính là đối với chuyện Tư Vân tiểu thư, không hiểu sao lại luôn tự tin khó hiểu.
Cho rằng Tư Vân tiểu thư, không phải anh ta thì không thể.
Nhưng anh ta không biết, thế giới này, không có ai không phải ai không thể...
Chỉ là bây giờ thiếu gia tựa hồ còn chưa hiểu.
Cũng đúng.... Tư Vân tiểu thư từ nhỏ đã yêu thích anh ta , cho tới bây giờ.
Việc anh ta không thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột là điều bình thường.
Tư Vân và Chu Thuật Hoài đi tới Tư gia.
Tư gia cũng chỉ phân phối một căn nhà cư dân mà thôi.
Phòng đã quá cũ.
Tuy nhiên, bọn họ mấy đời đều là con cháu của đại viện, nên không được coi là giàu có quyền thế, nhưng có thể coi là vô tư lự, cơm ăn áo mặc không lo nghĩ.
Tư Vân gia ở tại lầu 5, tầng lầu này còn ở không ít người.
Tư Vân đi ở phía trước Chu Thuật Hoài, sau đó đứng yên ở trước một cửa phòng, gõ vang.
Rất nhanh, nghe được tiếng bước chân.
Lập tức, cửa bị người mở ra.
Trương Thúy Mai mở cửa, nhìn thấy là Tư Vân trong nháy mắt, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, thanh âm cũng lớn mấy phần: “Làm sao cô lại trở về đây!”
Tư Vân nhìn thấy bà ta một thời gian không gặp, vẻ mặt địch ý, liền biết trong khoảng thời gian này, Lâm Tư Tư khẳng định đã nói gì đó, hoặc là đã làm chuyện gì đó khiến hai vợ chồng có suy nghĩ xấu về cô.
Lần trước trước khi rời đi, hai người còn vẻ mặt áy náy.
Nhưng mà một đoạn thời gian không gặp, lại đối với cô tránh như rắn rết.
Một bộ dáng sợ bị quấn lấy...
Có cha mẹ nuôi như vậy, nguyên chủ cũng rất đáng buồn, khó trách kiếp trước sẽ rơi xuống kết cục như vậy.
Cô lựa chọn rời đi, quả nhiên là quyết định chính xác.
Vẻ mặt Tư Vân nhạt đi hai phần, nhưng thái độ coi như không tệ: “Mẹ, con về chuyển hộ khẩu đây.”
Trương Thúy Mai làm ra mặt lạnh: “Dời hộ khẩu để cho người nhà cô đến không phải tốt rồi sao, cô nhất định phải chính mình đi một chuyến?”
Khó trách con gái nói bà ta bảo Phó Dương vào trong thôn đón cô! Thật đúng là dám nghĩ!
Quả nhiên vẫn muốn cướp Phó Dương với con gái, cho nên mới ba lần bảy lượt chạy sang bên này?
Công việc trước đây của cô cũng vậy, bán cho ai cũng không được, lại bị bán cho Phó Thiên Thiên, người đã đối xử tệ với cô từ khi còn nhỏ!!
Sau đó lại len lén đi tìm con gái để bà ta nhờ con gái bảo Phó Dương vào trong thôn đón cô!
Thật lớn mặt!
Bây giờ lại còn dám chính mình chạy tới!
Trương Thúy Mai nghĩ Phó Dương lúc ấy còn đáp ứng, trong lòng lo lắng Phó Dương thật sự có tình cảm với Tư Vân, mấy ngày nay trong lòng lửa cháy hừng hực, ngủ cũng ngủ không ngon.
Liền lo lắng con rể rùa vàng của mình bị người câu đi!
Lúc này nhìn thấy Tư Vân có thể có mặt tốt mới có quỷ.
Tư Vân nhìn về phía Trương Thúy Mai vẻ mặt cảnh giác, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Người nhà con đến rồi, nhưng bọn họ muốn vào tìm hai người cũng không dễ dàng, chỉ có thể để con và Chu Thuật Hoài đi vào, mẹ yên tâm, dời hộ khẩu xong, chúng con sẽ rời đi, sẽ không cướp người với con gái của mẹ, con còn chưa lưu lạc đến mức cướp đàn ông với người khác.”
“Chuyển hộ khẩu cũng là bởi vì con và Chu Thuật Hoài sắp kết hôn, con không thể mang danh nghĩa Tư gia các người đăng ký kết hôn với anh ấy, không khỏi các người cho rằng con sống chết không muốn rời khỏi Tư gia, cho nên mới dùng danh nghĩa con gái nhà các người kết hôn với anh ấy, cho nên chúng con mới chủ động tới đây đưa ra việc này...”
Giọng nói của cô bình tĩnh, từng câu từng chữ nói ra.
Ngược lại có vẻ Trương Thúy Mai không phóng khoáng.
Người ta còn chưa nói nguyên do, bà ta đã ở chỗ này miên man suy nghĩ.
Lúc này mới kịp phản ứng, nếu Tư Vân thật sự là tới mượn cơ hội kề sát Phó Dương, vậy làm sao có thể mang theo Chu Thuật Hoài chứ?