Làm sao hai người này làm cho người ta có cảm giác không giống nhau đâu.
Cậu bé nhìn Chu Việt Đông một chút, hơi sửng sốt rõ ràng bằng tuổi nhau nhưng Chu Việt Đông làm cho người ta cảm giác rất kỳ lạ… Quá trưởng thành.
Hiếm khi Lâm Phong nhíu mày, cậu cũng không ngu ngốc như em trai, còn chưa hiểu rõ mối quan hệ, nếu chị gái gả cho cha của Chu Việt Đông thì là mẹ kế của Chu Việt Đông.
Mẹ kế của Chu Việt Đông là chị gái của mình, vậy nói trắng ra mình trở thành người lớn của Chu Việt Đông?
Chu Việt Đông còn cao hơn mình một khóa, bây giờ phải gọi mình năm hai là cậu?
Vậy cậu nên hay không nên đây?
Lâm Phong trưởng thành đã bắt đầu lo cho tương lai của mình.
Mấy đứa nhỏ đều mang theo ý xấu, mẹ Lâm dẫn Chu Thuật Hoài vào phòng, để hai đứa nhỏ chăm sóc hai anh em Chu Việt Đông Chu Việt Hàn.
“Không được bắt nạt tiểu lão đại lão nhị biết không?” Trước khi đi mẹ Lâm còn cảnh cáo bỏ lại một câu.
Người vừa đi, Lâm Vũ bướng bỉnh đứng lên, chống nạnh nhìn hai tên nhóc không cao bằng chính mình, hất cằm hỏi: “Này? Tại sao mẹ tôi kêu các cậu là tiểu lão đại tiểu lão nhị?”
Chu Việt Hàn mờ mịt nhìn cậu, lại liếc mắt nhìn anh trai nhà mình một cái, thấy cậu ta không nói lời nào, mới ngơ ngác nói: “Bởi vì người khác đều nói cha tôi là lão đại của bọn họ, chúng ta là con của ông ấy, cho nên gọi chúng ta là tiểu lão đại lão nhị.”Lâm Phong rất ghen tị với hai người này có người cha rất cao lớn hiên ngang mạnh mẽ.
Lại nhìn chằm chằm em gái đáng yêu hai người đang ôm, hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn cha mẹ sinh cho tôi một em gái đáng yêu!”
Chu Việt Hàn ôm em gái nhà mình nói: “Cha mẹ em không cần sinh, em cũng có em gái, anh xem.”
Cậu nhóc kiêu ngạo nâng em gái của mình lên.
Lâm Vũ tức đến lỗ mũi thổi hơi: “Không phải là em gái sao, tôi sẽ để mẹ tôi sinh.”
Nói xong đạp đạp đạp chạy vào nhà, lớn giọng hô: “Mẹ, mẹ!”
Mẹ Lâm đang nói chuyện với con gái và con rể, bị con trai lớn giọng cắt đứt, giơ tay tát cậu một cái: “Tiểu tử thối, ồn ào làm gì đâu!”
“Mẹ, mẹ mau sinh cho con một em gái, con cũng muốn em gái!” Lâm Vũ ủy khuất nói.
Mẹ Lâm nghe xong lời này, mặt già đỏ lên, hận không thể nhét con trai vào trong bụng làm lại.
“Ngu ngốc, con cho rằng em gái muốn sinh là sinh sao! Đi qua một bên chơi.”
Hai đứa con trai của bà đều sinh ở tuổi già, bây giờ lại sinh ra nữa, chỉ sợ sẽ bị chê cười!
Lâm Vũ mất mát bị đuổi ra khỏi nhà, cảm thấy càng thêm tan nát cõi lòng.
Người khác có xe máy còn có em gái, mình cái gì cũng không có.
Trên thế giới này làm sao có thể có người bi thảm như cậu.
Lâm Vũ đang thương tâm, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe.
Cậu nghi hoặc nhìn thoáng qua, nhìn thấy người chị gái đã vứt bỏ bọn họ, Lâm Tư Tư đi xuống từ trên chiếc xe nhỏ xinh đẹp!
Lâm Tư Tư không giống trước kia, cô ta mặc váy tây, giày da nhỏ, trên đầu còn đội mũ hoa, trên mặt bôi lên thứ gì đó kỳ quái, giống như hoa cô nương.Một bên khác còn đi xuống một người đàn ông mặc quân trang khác, mặt mày nhìn rất dọa người.Cậu run rẩy, quên mất thương tâm, vội vàng lại hắng giọng vào nhà hô to: “Mẹ, mẹ!”
Hết lần này đến lần khác bị cắt đứt, mẹ Lâm bị con trai mình ầm ĩ đến nổi trận lôi đình, đang muốn giơ tay giáo huấn hắn một chút, chợt nghe được âm thanh quen thuộc.
“Mẹ, con tới thăm mẹ.”
Mẹ Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy là con gái nuôi ăn mặc xinh đẹp.
Hôm nay nàng rõ cô ta ăn mặc chỉnh tề, từ đầu xinh đẹp đến chân!
Bà nuông chiều con gái từ nhỏ, cho nên Lâm Tư Tư bị phơi nắng đen một chút, nhưng vẫn xinh đẹp hơn so với những cô gái khác trong thôn rất nhiều.Mọi người cũng luôn khen ngợi cô ta.
Lúc này cộng thêm trang phục lộng lẫy, miễm bàn có bao nhiêu phong cách tây.
Đổi lại là bình thường, mẹ Lâm chắc chắn sẽ bị bộ dạng của con gái nuôi làm cho kinh ngạc.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế của con gái mình, Lâm Tư Tư liền có vẻ khoa trương không ít.
Nói như thế nào nhỉ, chính là một loại cảm giác xấu xí xinh đẹp.
Ăn mặc có cảm giác không phù hợp với bản thân cô ta nha.
Mẹ Lâm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy phía sau Lâm Tư Tư lại có một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đi tới.
Đối phương còn mặc quân phục, tướng mạo cùng phong thái như vậy, nhìn thoáng qua liền có thể biết không phải người bình thường!
Bà nghĩ đến điều gì, sắc mặt vừa thay đổi, chợt nghe Lâm Tư Tư mở miệng: “A, thật trùng hợp a, chị Tư Vân hai người cũng ở, chúng ta đến đón chị!”
Tư Vân mới vừa đặt bát mình xuống cho Chu Thuật Hoài, ngồi đối diện anh, thì nhìn thấy hai người đi vào.
Lúc trước Lâm Tư Tư ra oai phủ đầu cô, nói là muốn dẫn Phó Dương tới tìm bọn họ cùng đi chụp ảnh cưới.
Cô vốn cho rằng, lấy mức độ chán ghét của Phó Dương đối với nguyên chủ mà nói, sẽ không đồng ý mới đúng.
Nhưng không nghĩ tới, Lâm Tư Tư lại thật sự làm được!
Không hổ là nữ chính, có thể làm cho nam chính đối đãi đặc biệt như thế.
Tư Vân cũng phải bội phục cô ta.
Không có sự ghen tị và kích động như Lâm Tư Tư dự liệu, Tư Vân thậm chí còn không đứng lên, mà gắp một quả trứng ốp la đã chiên xong trước đó vào trong bát của người đàn ông, mới chậm rãi nói: “Được, vừa lúc chúng ta cũng muốn vào thành một chuyến, hai vị mời ngồi."
Giọng điệu của cô như là nhà mình.
Chu Thuật Hoài một tay cầm đũa, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt bay tới khi cô đưa tay. Anh gắp một miếng mì bỏ vào miệng, lúc cắn đường nét hàm dưới rõ ràng.
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, nhìn cô cười.
Không giống như giả vờ.
Lâm Tư Tư cắn răng, thầm nghĩ nàng khẳng định là ngụy trang, nàng nhưng thật ra muốn nhìn nàng có thể cường chống được khi nào.
Phó Dương vừa vào cửa đã chú ý tới Tư Vân đang mỉm cười ngồi ở trước mặt Chu Thuật Hoài lông mày cùng ánh mắt ôn nhu như nước.
Anh ta cảm thấy mình nhất định điên rồi, nếu không sao lại thấy cảnh tượng này chói mắt như vậy.
Hơn nữa biểu hiện của Tư Vân hoàn toàn khác với những gì được mong đợi.
Một chút khiếp sợ cũng không có, phảng phất đã sớm dự đoán được!
Cảm giác chênh lệch cực lớn này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Nhìn lại người đàn ông kia, còn lớn tuổi hơn mình không ít.
Cô thật sự để mắt tới người đàn ông như vậy sao?Hay, tất cả những gì cô làm chỉ là cố ý kích động và trả thù việc anh ta đã phớt lờ cô?
Phó Dương nhíu chặt mày kiếm, khó có thể tiếp nhận bộ dáng cô chăm sóc người đàn ông khác trước mặt mình.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, khiến Chu Thuật Hoài nhướng mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt xẹt qua quân trang trên người anh ta, bình thản không gợn sóng.
Ánh mắt như vậy, khiến Phó Dương nháy mắt híp mắt!
Anh ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm xâm lược khiến người ta không vui.
Đó là điều mà người bình thường không có.
Hơi thở chỉ có ở những cựu chiến binh lâu năm trên chiến trường mới có, mà giờ phút này, anh ta cảm nhận được điều đó ở người đàn ông này.
Phó Dương đánh giá người đàn ông trước mắt, trong lòng càng không thoải mái.
“Nếu hai người còn phải ăn cơm, chúng ta đi trước đi, dù sao tôi rất bận, không có thời gian ở chỗ này chờ các người.”Hắn trước sau như một cao ngạo tư thái!
Anh ta chỉ muốn Tư Vân nhìn rõ khoảng cách giữa đối phương và mình mà thôi!
Mình muốn đi, cô nhất định sẽ giả bộ không nổi, lập tức theo sau.
Phó Dương rất tự tin trở lại xe của mình, Lâm Tư Tư vội vàng đuổi theo.
Còn chưa kịp hỏi, đã thấy Phó Dương nghiêng đầu nhìn về phía mình, cô ta vừa khẩn trương, đã thấy tầm mắt của anh ta bỏ qua cho mình nhìn ra bên ngoài.
Lại thấy Tư Vân đi ra.
Cô mặc quần jean đơn giản, giày da nhỏ, là loại cô thích nhất!
Lập tức Chu Thuật Hoài theo sau, trong tay xách túi xách của cô.
Một mặt trái ngược lại tương phản với trong trí nhớ như vậy rơi vào trong mắt cô ta, có chút chói mắt.Lúc này, Phó Dương giống như giận dỗi khởi động xe.
Lâm Tư Tư trên mặt làm bộ khẩn trương, nhưng trong lòng lại đắc ý.
Phó Dương không muốn đón bọn họ, vậy bọn họ liền đi bộ đi thôi.
Cô ta theo bản năng nhìn phản ứng của Tư Vân, đã thấy hai người đi về phía bên kia.
Lâm Tư Tư ngây ngẩn cả người, Phó Dương cũng đang nhìn kính chiếu hậu.
Giây tiếp theo, một chiếc xe máy sạch sẽ đỗ bên đường hiện ra trong gương chiếu hậu.Chu Thuật Hoài một tay ôm T ư Vân lên xe...