Quay đầu lại nhìn Phó Dương, anh ta vẫn đang ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tư Vân đi lên lầu.
Hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện giúp mình.
Trong lòng của cô ta càng thêm ủy khuất khó chịu!Càng ngày càng ghét Tư Vân hơn.
Sư phụ Lý cũng không để ý đến cô ta, xoay người lên lầu.
Tư Vân lấy son môi từ trong túi xách bên người ra bôi lên, cả người lập tức có khí sắc.
Làn da của cô vốn dĩ rất trắng, các đường nét trên khuôn mặt đều xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện tô điểm cũng sẽ rất đẹp.
Cô chọn một chiếc váy cưới theo phong cách dân quốc, vào phòng thay đồ.
Chu Thuật Hoài ngồi ở một bên, cho dù ngồi thân hình cũng cao lớn khiến người khác khó có thể bỏ qua. Thợ trang điểm muốn anh chuyển qua một chút, thế nhưng người đàn ông này mặt mày thâm thúy, ngũ quan nổi bật, lông mày sắc sảo, ngay cả tóc cũng là đầu đinh, căn bản không cho cô ấy có cơ hội xuống tay.
Khi Tư Vân khoác sa mỏng trân châu đi ra, xung quanh không hẹn mà cùng vang lên tiếng hít thở kinh ngạc.
Mọi thứ xung quanh, đều bởi vì cô xuất hiện mà lu mờ, linh động kinh diễm, lụa trắng tóc xoăn, hơn nữa mượt mà trân châu phối sức, lộng lẫy quý phái!
Ngay cả một người đàn ông ít khi để ý đến vẻ ngoài của phụ nữ như Chu Thuật Hoài cũng không khỏi nhất thời xem thất thần.
Đầu ngón tay anh giật giật, rất kỳ quái, hiếm khi nghiện thuốc lá.
Lâm Tư Tư bên kia cố ý tăng giá lên lầu hai, khó được Phó Dương cư nhiên không có phản đối, hai người vừa mới lên lầu hai, đã bị một màn này chấn động tại chỗ!
Lâm Tư Tư hối hận.
Cô ta thật ngu ngốc, cho dù cô ta ăn mặc như thế nào thì những khuyết điểm trên khuôn mặt cũng không thể vượt qua Tư Vân.
Giờ phút này mình khoe khoang, ở trước mặt Tư Vân giống như một tên hề!
Voan ngọc trai và ren lụa dường như là những sản phẩm xa xỉ cao cấp được thiết kế riêng cho cô.
Cô thậm chí còn không trang điểm...
Những người xung quanh cũng sững sờ nhìn Tư Vân nghiễm nhiên một bộ bị sợ ngây người.
Tư Vân đối với phản ứng của mọi người rất hài lòng, dù sao lúc mình thay bộ quần áo này, đều bị mỹ nhân soi gương gãi đầu làm dáng nửa ngày.
Cô xách váy, đi về phía người đàn ông đang nhìn mình.
Chu Thuật Hoài cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rất sâu, mang theo móc câu, như là muốn hút cô vào.
Lông mi của cô rất dài, nhìn vào mắt anh.Bất ngờ không kịp đề phòng hô hấp căng thẳng.Tim đập nhanh hơn.
Đến gần, lời cô vừa định nói bỗng nhiên quên mất.Chu Thuật Hoài nhìn cô vài giây, bàn tay buông xuống bên cạnh đột nhiên sờ lên mặt cô: “Xấu hổ?”
Trong đầu Tư Vân ầm một cái, khuôn mặt vốn đã nóng lên trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hoảng hốt giống như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cánh tay rơi vào gò má kia ấm áp, cũng mang theo cảm giác xâm lược.
TM, anh nhìn chằm chằm em như vậy, em có thể không thẹn thùng sao!
Cô mạnh miệng: “Không, là nóng!”
Lòng tay anh dán vào mặt cô.84Chu Thuật Hoài nhìn vào mắt cô, cách cô rất gần.Mặt mày rất xinh đẹp, màu môi bố linh bố linh cũng đẹp mắt, làn da nhẵn nhụi như tuyết.
Chu Thuật Hoài thu tay về, nhìn chằm chằm cô vài giây, nói: “Tôi cần làm gì không?”
“Không cần, anh như vậy cũng rất đẹp trai rồi.” Tư Vân nhìn cách ăn mặc của anh, đừng nói, bộ quần áo màu đen cứng rắn này rất hợp với ren trân châu thuần trắng của mình.
Sư phụ Lý nhìn hai người nói chuyện, vô cùng thích thú nhìn chằm chằm, một người cao lớn đẹp trai, người kia xinh đẹp như tiên nữ, Tư Vân chiều cao lại vừa vặn, hình ảnh này thật sự đẹp mắt.
Chú ấy có linh cảm rằng nếu bộ ảnh cưới của hai người được chụp ra, sau này sẽ có rất nhiều người tìm đến ông ta để chụp bộ ảnh cưới giống như vậy.Nghĩ đến cái gì, sư phụ Lý cười: “Vân Vân, đây chính là vị hôn phu mà cháu từng nói tới sao?”
Tuy rằng nhìn lớn tuổi một chút, nhưng người ổn trọng khí chất thành thục, cũng không có gì không tốt.
Trước kia trong miệng Tư Vân thường nói tới vị hôn phu của mình.
Nụ cười của Tư Vân cứng đờ.
Chu Thuật Hoài ý vị không rõ nhìn cô.
Phó Dương bên kia cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Tư Vân.
Trước kia cô thường hay nói tới mình hay sao.
Cũng đúng, trước kia cô thích mình như vậy...
Tư Vân cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người đàn ông bên cạnh, căng da đầu mở miệng “Chú Lý, anh ấy không phải, vị hôn phu kia với cháu đã không còn quan hệ.”
Chú Lý sửng sốt một chút, chợt phát hiện mình nói sai, chợt cảm thấy ảo não xấu hổ: “Thật ngại quá Vân Vân, chú còn tưởng rằng, mẹ kiếp, nhìn cái miệng thối này của chú.”
Tư Vân lắc đầu: “Không sao, không biết cũng không phải lỗi của chú.”
Chú Lý vội gật đầu: “Được, được, chú chụp ảnh cho cháu trước.”
Chú ấy dẫn hai người đến địa điểm chụp ảnh, ở giữa có một chiếc ghế đẩu bằng sắt có hoa văn, phía sau là một số phông nền trang trí, rất cổ điển.Tư Vân len lén liếc nhìn Chu Thuật Hoài một cái.Nghĩ thầm, chắc anh sẽ không để ý đi, rốt cuộc anh cũng biết chuyện nguyên chủ chưa kết hôn.
Phó Dương ở một bên sắc mặt đã hoàn toàn đen.Không quan hệ?
Cho dù không có đính ước, cũng coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, không phải sao?Cô vậy mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng không có quan hệ?**
“Hai người các ngươi vừa mới quen nhau sao?” Sư phụ Lý nhìn hai người đứng xa xa, cười nói.
“Nhà trai nên chủ động một chút, đúng đúng, tới gần một chút, Vân Vân, đưa tay cho nhà trai nắm, lúc này mới ra dáng nha~” Sư phụ Lý chuyên nghiệp chỉ huy hai người.
Trên mặt đất lót thảm, Tư Vân mặc áo cưới đi có chút phí sức.
Mới vừa đi được hai bước đã bị vấp ngã, nhào về phía người đàn ông.
Chu Thuật Hoài theo bản năng giơ tay ôm cô.
Sư phụ Lý lập tức chụp ba lần liên tiếp.
Hiệu ứng chụp trông đẹp mắt hơn nhiều so với chuyển động cứng nhắc của hai người họ!Sư phụ Lý rất vừa lòng gật đầu.
Chụp trong chốc lát, Tư Vân lại đi thay quần áo.Bên kia hình như Lâm Tư Tư cùng Phó Dương đang cãi nhau.
Cô liếc mắt một cái, Phó Dương cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn qua, lập tức đưa tay đẩy Lâm Tư Tư ra.
Một giây sau, Tư Vân đã thu hồi ánh mắt, không nhìn nhiều.
Mới vừa thay quần áo, khóa kéo đã kẹt vào tóc, làm thế nào cũng không kéo xuống được.
Đang lúc Tư Vân đổ mồ hôi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên ngoài: “Tư Vân, làm sao vậy?”
Anh đứng bên ngoài, chỗ thay quần áo liền kéo một miếng vải.
Tiếng hít thở dồn dập của Tư Vân người đàn ông thoáng cái đã nghe thấy.
Giọng Tư Vân như ruồi muỗi từ bên trong truyền đến: “Chu Thuật Hoài, em bị kẹt, kẹt khóa rồi.”Chu Thuật Hoài dừng một chút.
Anh nhìn xung quanh, ngoại trừ Lâm Tư Tư, những người phụ nữ khác không quen biết.
Do dự một giây, anh đột nhiên đứng dậy.
Tư Vân chỉ cảm thấy sau lưng một chút đè xuống bóng ma thật lớn, cô hoảng hốt ngước mắt, từ trong gương nhìn thấy người đàn ông cao lớn như núi phía sau.
Phòng thử quần áo vốn chật chội, trong nháy mắt bởi vì anh mà trở nên chật chội.
Tư Vân cầm quần áo trong tay, trong mắt có vài phần luống cuống, kinh hoảng.
Chu Thuật Hoài rũ mắt, đối diện với ánh mắt cô, ánh đèn rơi vào trong mắt cô, ánh sao tinh tế vỡ vụn, mềm mại vô cùng.
Hầu kết của anh lăn lộn: “Đừng sợ, tôi giúp em.”Bàn tay to của anh vén đi sợi tóc sau lưng cô, vài sợi tóc bị dây kéo đứt ra, mắc kẹt trước xương bướm trên tấm lưng xinh đẹp.
Bộ váy này màu đỏ, màu đỏ tôn lên da thịt như tuyết.
Chu Thuật Hoài hai ba cái kéo khóa kéo của cô lên.Lâm Tư Tư và Phó Dương đang giận dỗi, cô ta vừa mới chọn quần áo, chọn vài bộ, hỏi ý kiến Phó Dương, Phó Dương đều rất có lệ.
Cô ta tức giận nói không chụp, anh ta cư nhiên nói được.
Tức chết cô ta mà!
Lúc này mình tức giận, anh ta cũng không có ý dỗ dành cô ta.
Lâm Tư Tư chịu không nổi, nhìn anh ta, lại thấy ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vị trí phòng thử đồ của Tư Vân.
Một giây sau, rèm kéo ra, Tư Vân và Chu Thuật Hoài từ trong đi ra.
Sắc mặt Lâm Tư Tư thoáng cái thay đổi!
Tư Vân ở bên trong thay quần áo, sao Chu Thuật Hoài lại đi vào?
Trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ còn muốn biết xấu hổ hay không!
Phó Dương lại có ý gì, ngày hôm nay đều nhìn chằm chằm Tư Vân, không phải anh ta không thích Tư Vân sao!
Một giờ sau.
Chu Thuật Hoài và Tư Vân đã chụp xong.
Lâm Tư Tư và Phó Dương chụp tượng trưng mấy tấm, hai người đều thối mặt, nhìn tiểu sư phụ chụp ảnh cho bọn họ vẻ mặt im lặng.
Rời khỏi tiệm chụp ảnh, Lâm Tư Tư rốt cuộc chịu không nổi nữa, xoay người khóc chạy.
Tư Vân bát quái trốn sau lưng Chu Thuật Hoài nhìn.
Nếu như cô nhớ không lầm, Chu Thuật Hoài và Lâm Tư Tư đã từng xem mắt, nhìn nhau cho nên Chu Thuật Hoài mới nguyện ý ra ba ngàn đồng lễ hỏi.
Nhưng bây giờ nhìn Chu Thuật Hoài và cô ta một chút cũng không quen, gặp người như vậy, lông mày cũng không nhúc nhích.
Phó Dương ở một bên càng vô tình hơn.
Cô nhíu mày, từ trí nhớ của nguyên chủ đối với anh ta mà suy đoán, hiển nhiên là rất không kiên nhẫn.Nhưng giống như nghĩ đến cái gì, anh ta vẫn đuổi theo.
Thế giới này rốt cục yên tĩnh.
Tư Vân cũng không hiểu nổi, Lâm Tư Tư này tìm mình đến tiệm chụp ảnh này, rốt cuộc là muốn làm gì.Cô lắc đầu, không hiểu lắm thao tác lẳng lơ của nữ chính, nhìn về phía Chu Thuật Hoài: “Chúng ta tự mình đi thôi.”Chu Thuật Hoài khẽ gật đầu.
Kế tiếp, hai người lại đi kéo vải vóc làm áo cưới, mua một ít trang sức vàng vòng ngọc.
Tư Vân nhìn thấy giá cả vẫn có chút không dám nói gì, nhưng những thứ cô nhìn nhiều một chút, Chu Thuật Hoài đều sẽ cho người ta cho cô thử xem.
Cô thích nhất là một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai, khí chất và làn da của cô trắng như sứ, khi kết hợp với ngọc trai càng toát ra khí chất quý phái và tao nhã khó hiểu.
Cô ấy thích vòng ngọc và trân trâu hơn vòng tay vàng.
Cuối cùng Tư Vân đeo vòng vàng, vòng ngọc, còn có dây chuyền trân châu, ánh mắt lấp lánh hỏi Chu Thuật Hoài, giọng nói mềm mại: “Anh xem~cái nào đẹp nhất?”
Cô nâng cổ tay trắng mịn lên.
Thật ra, da cô trắng nõn, đeo cái đó cũng đẹp.Nhưng nó quá đắt.
Rẻ nhất cái này cũng đều là mấy ngàn, thời buổi này ngọc cùng kim đều đắt.
Tư Vân chỉ muốn một cái.
Chu Thuật Hoài là một người đàn ông tốt, cô có thể tiêu dùng của anh, nhưng không thể vét sạch của anh.
Ăn uống no nê cô vẫn hiểu.
Chu Thuật Hoài nghiêm túc nhìn, lông mày đen nhíu chặt.
Như là gặp phải vấn đề khó khăn gì đó.