Khói từ môi hai người tràn ra, Chu Thuật Hoài sợ cô bị sặc, bảo cô nếm thử mùi khói liền buông lỏng ra.
Thuốc lá thời buổi này đều là nhà nông tự mình trồng, cũng không rẻ, ngửi cũng không cảm thấy khó ngửi.
Khó trách rõ ràng cô chưa từng thấy Chu Thuật Hoài hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhạt nhẽo.
Tư Vân mở đôi mắt tràn đầy hơi nước, hai tay chống lên ngực anh, giương mắt, dưới ánh sáng lờ mờ này.
Đáy mắt anh tràn đầy dục niệm, như là muốn ăn cô.
Cô chớp chớp mắt, theo bản năng nhìn xuống.
Người đàn ông lập tức thu hồi.
Tư Vân: “...”
Cho nên đây rốt cuộc là có phản ứng hay không.
Hôm nay bởi vì người Chu gia đều tới, mẹ Lâm xuất ra bản lĩnh giữ nhà, làm không ít đồ ăn ngon.
Chỉ riêng thịt đã xào hai đĩa lớn.
Một phần thịt khô, một phần là thịt tươi Chu Thuật Hoài đưa tới lúc trước.
Thịt khô dùng xào với hành lá, tùy tiện xào xào hương vị đều ăn rất ngon.
Lâm gia còn hấp cơm mà đứa nhỏ thích ăn nhất.
Mặc dù nó không ngon bằng của Tư Vân làm, nhưng đối với món ăn gia đình mà nói đã rất tốt.
Tiểu lão đại tiểu lão nhị ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, vai lưng thẳng thắn, có nề nếp.
Xem hai anh em Lâm gia mắt to trừng mắt nhỏ.
Chờ hai người lên bàn, mẹ Lâm mới ăn cơm.
Hai đứa nhỏ lần đầu tiên tới nhà người khác, còn có chút ngại ngùng.
Mẹ Lâm sợ bọn họ thẹn thùng, rất là nhiệt tình gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ.
Thịt đều chỉ chọn miếng béo.
Chu Việt Hàn đầy cõi lòng chờ mong cắn một miếng, thoáng chốc vẻ mặt chờ mong liền ngây ngẩn cả người.
Cậu nhóc không xác định lại cắn một miếng, cảm giác dầu mỡ ngấy, còn không có mùi vị.
Theo bản năng nhìn anh trai một cái.
Chu Việt Đông mặt không chút thay đổi ăn thịt trong bát.
Lại nhìn hai anh em Lâm gia ở một bên.
Biểu tình hai người thấy nhưng không thể trách.
Chu Việt Hàn không dám nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chỉ là lông mày nhỏ nhăn lại.
Cũng không phải nói bà ngoại làm khó ăn.
Chỉ là không giống như cậu nhóc tưởng tượng.
Hơn nữa bà ngoại vẫn gắp thịt cho cậu nhóc, cậu nhóc lại không dám từ chối.
Tiểu lão nhị đáng thương lại đi xem Tư Vân đút em gái ăn cơm.
Tư Vân liếc cậu nhóc một cái, lại nhìn thấy đống thịt cao cao trong bát cậu nhóc.
Im lặng.
“Mẹ, mẹ ăn của mình đi, không cần lo cho hai đứa nhỏ, bọn chúng bình thường đều ăn mà.”
Mẹ Lâm nghĩ cũng đúng, Chu gia chính là mở trại nuôi heo, còn lo không có thịt ăn sao.
Tiểu lão nhị thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong xong, mưa cũng ngừng.
Chu Thuật Hoài đưa hai đứa bé về trước, lại tới đón Tư Vân.
Mẹ Lâm vốn dĩ muốn giữ ngủ lại, nhưng thời gian con gái ở nhà đúng là quá dài, vì thế cũng không tiện nói gì.
Khi Tư Vân và Chu Thuật Hoài về đến nhà, trời cũng đã tối.
Tư Vân thấy hai đứa nhỏ còn chưa về phòng ngủ, có chút ngạc nhiên.
Bình thường hai đứa nhỏ đều ngủ rất sớm.
Chu Việt Hàn đứng ở phía sau Chu Việt Đông, muốn nói lại thôi.
Tư Vân đang nghi hoặc, Chu Việt Đông đi tới trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Dì, dì có thể đi tham gia họp phụ huynh của Tiểu Hàn không?”
Tư Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta, cố gắng học bộ dáng bình tĩnh của Chu Thuật Hoài, thật ra đáy mắt tràn đầy bất an.
Tư Vân sửng sốt một chút, thì cảm thấy buồn cười, một đứa nhỏ, còn muốn học người lớn, cô giơ tay xoa xoa đầu Chu Việt Đông.
Còn tưởng rằng cái gì, không phải là họp phụ huynh sao?
“Đương nhiên có thể.” Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Chu Việt Đông ngây người, người phụ nữ này lại xoa đầu cậu ta.
Phía sau Chu Việt Hàn không nghĩ tới sẽ như vậy, vội vàng đi tới, nhìn cô, lại nhìn tay cô.
Tư Vân lập tức hiểu được ý của cậu nhóc, cậu nhóc cũng muốn cho cô xoa đầu.
Tư Vân lập tức nở nụ cười, đây là bé đáng yêu gì vậy, cô đưa tay sờ sờ đầu Chu Việt Hàn: “Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Vâng vâng!” Chu Việt Hàn gặt đậu thật mạnh, lưu luyến mỗi bước đi trở về phòng.
Nửa đêm cậu nhóc ôm gối chạy vào phòng anh trai mình, vẻ mặt ưu sầu, đúng là mất ngủ.
“Anh, anh nói xem nếu để cho dì ấy biết em học không tốt, có thể sẽ không thích em không?”
Mọi người đều thích học tập tốt hài tử.
Lần đầu tiên Chu Việt Hàn hối hận vì sao mình không học hành chăm chỉ.
Chu Việt Đông rất buồn ngủ, không nghe rõ em trai nói gì.
Mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Chu Việt Hàn càng nghĩ càng lo lắng, thấy anh trai không để ý tới mình, nặng nề thở dài.
Thế cho nên sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Việt Đông rời giường, hiếm khi thấy em trai dậy trước mình, hơn nữa còn rất có tự giác ngồi trên sô pha đọc sách.
Chu Việt Đông bị khiếp sợ.
Mỗi lần mình bảo em trai học tập, cậu nhóc đều là vào tai này ra tai kia.
Sao bây giờ bỗng nhiên lại nghiêm túc học tập như vậy.
Cậu ta dụi dụi mắt, có chút hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
Sáng sớm Chu Thuật Hoài đã đi trại chăn nuôi.
Cho nên khi Tư Vân rời giường, hai đứa nhỏ đều ngồi ở phòng khách làm bài tập.
Cô không quấy rầy, mà vào bếp nấu cơm.
Hôm qua xách về một túi lớn củ tỏi còn chưa xử lý, hôm nay cô phải xử lý nó.
Củ tỏi nhỏ không dễ xử lý, dù sao nó cũng nhỏ và cần được làm sạch nhiều lần.
Trước đó Tư Vân đã rửa mấy lọ nhựa trong suốt, củ cải chua bên trong đã rất ngon miệng.
Ướp lên có thể phóng đã lâu.
Tiểu tỏi quả cũng là giống nhau.
Hái tỏi nhỏ rửa sạch mất hơn nửa giờ, ngâm muối một lát là có thể bắt đầu nghiên cứu cách làm.
Cách làm tỏi có nhiều cách, cũng tương đối đơn giản, dựa theo 10% tổng lượng tỏi dùng muối, sau đó nêm xì dầu và giấm, thêm chút đường, ướp qua đêm là có thể ăn.
Tư Vân đem một bình tỏi nhỏ đầy ắp của mình đặt lên tủ bát, một bên là một bình củ cải, bình trong suốt lau rất sạch sẽ, củ cải đỏ ớt trắng cùng tỏi nhỏ màu xì dầu, chỉ nhìn thôi trông đã rất ngon.
Tư Vân nhìn căn bếp đầy ắp đồ đạc, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
Củ cải phơi khô ở bên cạnh đã được phơi khô, trước khi ăn chỉ cần rửa sạch, sau đó tẩm ướp gia vị là có thể ăn được.
Tư Vân cảm thấy ở nhà nhàm chán, vừa vặn tối hôm qua trời mưa có thể lên núi nhặt chút nấm.
Cô là người Vân Nam, khi còn bé người bên kia thích lên núi nhặt nấm.
Thời đại này, khắp nơi trên núi đều là bảo bối.
Là một trong những đại quân xuyên qua niên đại cô không vào núi đều không tôn trọng văn niên đại.
Chỉ là Tư Vân thật sự không quen với hoàn cảnh ở đây, vì thế thay đổi áo dài quần dài, buộc tóc đuôi ngựa, tìm được Chu Việt Đông Chu Việt Hàn.