Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh

Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh - Chương 17




Khuôn mặt Lưu Ngọc Hiền tái nhợt, hắn cười thê lương: "Lưu mỗ đã sớm nhận mệnh, một cái mạng quèn của Lưu mỗ, nếu có thể báo được đại thù, bị Vũ Văn giáo chủ lấy đi cũng là đáng giá."

Vũ Văn Quyết chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn kẻ đã ôm lòng chờ chết này.

Y nói: "Ngươi thực ra rất thông minh, biết rõ Minh giáo bọn ta đang ngầm đối phó Đỗ Cảnh Thiên liền tới dâng nhược điểm của hắn, lại âm thầm theo bọn ta tới Quảng Nguyên, mượn lôi đài tỷ võ vạch trần tung tích Minh giáo, bức Chu Tước đường của ta không thể không hành động! Thực là hữu dũng hữu mưu."

Lồng ngực Lưu Ngọc Hiền kịch liệt phập phồng, vừa bất cam vừa phẫn nộ: "Nhưng ta không ngờ Minh giáo các ngươi lại càng lưu tâm tới sản nghiệp ngầm của Đỗ Cảnh Thiên, một cơ hội đủ khiến lão thân bại danh liệt các ngươi cư nhiên không nghe không hỏi."





Vũ Văn Quyết nhếch khóe môi, để lộ nét cười âm trầm lạnh giá, lúm đồng tiền bên má trái như có như không, lúc này lại lộ vẻ buốt lạnh vô ngần.

"Minh giáo bọn ta trước nay không cần thứ phẩm giá của bọn chính phái danh môn, suốt ngày hành hiệp trượng nghĩa thay trời hành đạo." – Vũ Văn Quyết nhạt giọng nói – "Muốn mượn sức Minh giáo báo thù là ngươi tính sai. Loại sự tình này ngươi phải tìm tới Võ Đang, Thiếu Lâm mới đúng."

"Lưu mỗ không có ý này!" – Lưu Ngọc Hiền cắn răng nói – "Ta biết sản nghiệp ngầm của Minh giáo có liên hệ tới phần sản nghiệp Đỗ Cảnh Thiên cướp đoạt của nhà ta, sớm muộn gì Minh giáo cũng sẽ đối phó Đỗ Cảnh Thiên, Lưu mỗ chẳng qua là muốn trợ giúp Minh giáo một phen."

"Ta thấy lời ngươi nhẹ như không, bọn nhân sĩ chính nghĩa căn bản không ai tin, ngươi mới không thể không đợi thời cơ." – Vũ Văn Quyết nghiễm nhiên nhìn thấu phần tâm tư của Lưu Ngọc Hiền.



Rõ ràng là thế, trước mặt một Đỗ Cảnh Thiên vẫn có thanh danh tốt đẹp, lời phiến diện của một tên tiểu tốt giang hồ chưa từng có chút tiếng tăm nào đáng giá cho người ta đắc tội đối phương?

Lưu Ngọc Hiền nghe Vũ văn Quyết nói xong thì buồn bã cúi đầu, lặng im không nói.

Ánh mắt Vũ Văn Quyết đảo qua trên thân hắn: "Ngươi mạo danh Minh giáo, gây ngại cho giáo vụ Minh giáo, bản tọa tự nhiên phải xử theo giáo quy. Mạng của ngươi, bản tọa thu. Đỗ Cảnh Thiên gây trở ngại cho sản nghiệp bản giáo, đương nhiên cũng không thể để lão mặc sức làm càn lâu..."

Lưu Ngọc Hiền mừng rỡ, không màng gì tới thanh kiếm đang để trên cổ hắn nữa: "Đa tạ Vũ Văn thiếu giáo chủ!"

Vũ Văn Quyết hừ lạnh một tiếng, trước lúc xoay người rời đi lại nói với Chu Tước đường đường chủ Phượng Thiên Vũ: "Tiễn hắn lên đường."



Vũ Văn Quyết rời gian nhà gỗ, vầng tịch dương phía tây đỏ rực đến chói mắt, Vũ Văn Quyết hạ rèm mi. Minh giáo cũng không phải không thu thù lao, chuyện ám sát một người, một mạng của Lưu Ngọc Hiền, cũng có thể coi là trả đủ.

Lúc này Phượng Thiên Vũ cũng bước ra, tra kiếm vào bao.

Vũ Văn Quyết nhìn hắn, hắn gật đầu.

Vũ Văn Quyết nói: "Là một hán tử. Đáng tiếc..."

Tiếng thở dài chưa dứt, Vũ Văn Quyết đã phi thân rời đi.

Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, còn thương hại một người mạo phạm Minh giáo đến mức này.

****

Tiêu Nhân hoàn toàn không biết biến cố xảy ra trong gian nhà gỗ nọ, lúc này, hắn đang được mấy người dùng cánh tay đan thành một cái cáng giản đơn, khiêng lên Bích Nguyên Tự trên núi Ô Long.

Dọc đường lắc lư không nhiều nhưng lần đầu cảm nhận được nỗi khổ bị trật eo Tiêu Nhân phải nghiến răng nghiến lợi cố lắm mới không rên thành tiếng.
Biểu tình hắn gian nan, gân máu lồi ra, thậm chí so với Mạc Vũ Hân vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt còn đáng sợ hơn mấy phần, khiến cho hai thiếu hiệp còn tưởng hắn bị nội thương, chỉ có thể nơm nớp lo sợ cẩn cẩn thận thận mà đối đãi.

Mấy vị hiệp sĩ trẻ tuổi rất nhanh đã tới Bích Nguyên Tự, giải thích rõ với tiểu tăng lý do tới nơi này rồi, tiểu tăng liền lập tức đưa bọn họ tới chỗ thiền viện dành cho khách.

Mạc Vũ Hân cùng Tiêu Nhân được an trí trong cùng một gian phòng.

Mạc Vũ Hân trán rịn mồ hôi lạnh được đặt nhẹ nhàng lên một trong hai chiếc giường trong phòng; hại vị thiếu hiệp còn lại như gặp đại địch mà chầm chậm đem Tiêu Nhân đỡ lên sát mép giường.

Dù hai người đã cẩn thận mười phần, Tiêu Nhân vẫn hét lên một tiếng thảm thiết thê lương cùng cực.
"Tiêu đệ! Tiêu đệ! Đệ có sao không?" – Đôi mắt đang khép của Mạc Vũ Hân bừng mở, nếu không phải có người đang giữ chặt y, thể nào y cũng vùng dậy.

"Ai ui... đệ không sao, không việc gì, à không, chỉ là có chút xíu..." – Tiêu Nhân cắn môi nhịn đau, bị trẹo cái eo, hắn còn chưa đủ mất mặt để đem cái lý do không chút thể diện nào bày ra cho mọi người cùng biết hay sao?

"Ta thấy tiểu huynh đệ suốt dọc đường toàn thân cứng ngắc, có phải phần eo ngươi bị thương?" – Vị thiếu hiệp đỡ hắn lúc nãy nói thẳng ruột ngựa – "Ta cùng La sư huynh lúc cáng ngươi đều cảm giác được."

Tiêu Nhân nghiến răng nghiến lợi vụиɠ ŧяộʍ khinh bỉ hắn, ngươi đang sỉ nhục người khác đó!

"Thật sao? Eo đệ bị thương? Vậy phải nằm yên trên giường mới..." – Mạc Vũ Hân còn chưa nói dứt, đã có hai vị hòa thượng lớn tuổi bước vào thiền phòng.
"Các vị thí chủ, bần tăng là phương trượng trụ trì của bản tự, Liễu Si."

"Bần tăng Kiến Ngộ."

Hai vị đại sư chắp tay, mấy vị thiếu hiệp cũng vội vàng hành lễ.

"... Chuyện là như vậy. Không biết Mạc thiếu hiệp có thể ở lại quý tự dưỡng thương ít lâu chăng?" – Mã Húc nói.

"Giúp người cũng là giúp chính mình, tự nhiên là được. Kiến Ngộ hòa thượng biết chút y thuật, không bằng để huynh ấy chẩn thương cho hai vị một phen?" – Giọng trụ trì hết sức ôn tồn.

"Vậy thì tốt quá!"

Kiến Ngộ đại sư bước tới bên giường Mạc Vũ Hân, bắt mạch cho y, lại tháo băng, gọi người mang nước tới rửa sạch chỗ bị thương, tỉ mỉ đắp thuốc rồi mới dùng băng vải sạch băng lại.

Xử lý xong xuôi, Kiến Ngộ đại sư lại viết đơn thuốc, nhờ chú tiểu đi lấy thuốc sắc.

"Mạc thí chủ mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng."
Tiêu Nhân nằm sấp một bên nhìn chằm chằm cả quá trình chữa trị, rõ ràng hắn một chút cũng không hiểu, lại vẫn cứ sợ cái vị đại phu cổ đại này làm ăn không xong.

Kiến Ngộ đại sư giải quyết xong một bệnh nhân, mới quay lưng bước qua cạnh Tiêu Nhân, bấy giờ Tiêu Nhân mới nhìn rõ bộ dạng của vị đại sư này.

Bộ dạng đại sư không tính là đẹp nhưng hàm râu rất dài, lại vì tuổi lớn mà bộ râu trắng bạc, không một chút tạp sắc, khiến Tiêu Nhân cứ liên tưởng tới bộ râu tuyệt đẹp của ông già Noel.

Khuôn mặt nhà sư hằn những nếp nhăn, đôi mắt lại không mờ đục như những người già cả khác mà trong sáng phi thường, lúc nhìn người, ánh mắt kia lại hiền từ hết mực.

Ông mặc một bộ áo tăng màu xám bình thường, dưới chân mang đôi hài cỏ.

Kiến Ngộ đại sư bắt mạch cho Tiêu Nhân, qua một lúc, ông nhìn nhìn Tiêu Nhân, nói: "Để bần tăng xem tay kia."
Tiêu Nhân vươn cánh tay kia ra.

Lại qua một hồi, Kiến Ngộ đại sư ngờ vực nói: "Theo mạch tượng mà xét thì tiểu thí chủ khí huyết tràn trề, lục phủ ngũ tạng đều khỏe mạnh, bần tăng thực sự không nhìn ra tiểu thí chủ bị nội thương chỗ nào. Lão nạp lấy làm hổ thẹn..."

Phụt—

Trong phòng vang tiếng cười của mấy vị thiếu hiệp.

Tiêu Nhân quẫn, xấu hổ nói: "Ta chưa từng luyện võ, lúc chiều trốn tránh sát thủ không cẩn thận ngửa người làm phần eo bị thương, hiện giờ đau đớn vô cùng."

"Ồ!" – Kiến Ngộ đại sư bừng tỉnh – "Ra là như vậy, phần ep thí chủ bị trẹo chưa lâu, khí huyết còn chưa ứ đọng, kinh mạch chưa rút cho nên bắt mạch không thấy được. Thí chủ đau đớn hẳn là do cơ nhục bên trong bị thương, để lão nạp xoa bóp một hồi, lại chườm nóng hai buổi sáng tối, sau mười ngày là khỏi hẳn."
Lời Kiến Ngộ đại sư hết sức nghiêm túc, Tiêu Nhân bấy giờ mới thoát khỏi tình trạch xấu hổ quẫn bách mới rồi.

"Cảm ơn đại sư."

Kiến Ngộ đại sư cởi y phục Tiêu Nhân, bắt đầu xoa bóp phần eo của hắn.

Thủ pháp của Kiến Ngộ đại sư tốt vô cùng, thậm chí Tiêu Nhân còn cảm nhận được cảm giác ấm áp từ nơi đó truyền ra, mà bên dưới lớp da cũng có một dòng nhiệt lưu động, thoải mái đến độ lộ chân lông trên khắp người hắn đều giãn ra.

"Đại sư?" – Tiêu Nhân ngạc nhiên quay đầu lại.

Tay bần tăng mang theo nội lực, như vậy thí chủ sẽ sớm khỏi." – Kiến Ngộ đại sư khẽ cười.

Lúc này, nhà sư với nét cười nhàn nhạt cùng hàm râu trắng muốt trong mắt Tiêu Nhân liền giống hệt một vị thiên sứ —- mặc dù là thiên sứ già.

Tiêu Nhân cảm kích Kiến Ngộ đại sư không thôi.
Dựa! Không hổ là đãi ngộ dành riêng cho dân xuyên việt! Bác sĩ xoa bóp thời hiện đại làm gì có được nội lực?

Tiêu Nhân thoải mái hừ hừ như một chú heo con, mặc kệ mấy tiếng cười nhạo của mấy thiếu hiệp trong phòng.

Cười thì cứ cười đi, nói thế nào cũng là lần đầu hắn hưởng thụ.

"Không tốt! Lưu Ngọc Hiền bị gϊếŧ rồi!" – Cánh cửa thiền phòng bị đạp mở, hai vị hiệp sĩ lên núi đón người ban nãy phóng vào trong.

"Hả?"

"Sao có thể?"

Mạc Vũ Hân cũng bị tiếng động làm cho tỉnh lại, y nói: "Lúc bọn ta rời đi y hãy còn sống!"

Mà với tình trạng khi đó, nhất thời nửa khắc y cũng không chết được.

"Hắn bị người đâm một kiếm xuyên tim, táng mạng đương trường." – Hoàng Hi đáp.

"Khi bọn ta tới thân thể hắn hãy còn ấm, rõ ràng là vừa chết chưa lâu, miệng vết thương rất phẳng, từ vệt máu trên miệng vết thương có thể thấy đó là thủ pháp của một cao thủ đã tu tập kiếm pháp nhiều năm." – Chu Bồi Đức nói thêm.
Hắn cùng Hoàng Hi tính tình đều thận trọng, lúc lên núi thấy thi thể Lưu Ngọc Hiền cũng không kích động mà xem xét cẩn thận một phen rồi mới trở về.

Thế quái nào mà đám nhân sĩ giang hồ này người nào người nấy đều học pháp y y chang cảnh sát hình sự vật? Tiêu Nhân thầm oán.

Nghe được Lưu Ngọc Hiền đã chết, trực giác của hắn nghĩ tới Vũ Văn Quyết, nhưng rồi lại bác bỏ suy nghĩ này, Vũ Văn Quyết dùng chưởng chứ không phải kiếm.

Rõ ràng Mạc Vũ Hân cũng nghĩ như hắn.

Y nÓi: "Hẳn là do đám người của Đỗ Cảnh Thiên làm, bọ họ vẫn truy tra người Minh giáo, nếu đã tới mai phục ta, họ cũng có thể gϊếŧ Lưu Ngọc Hiền diệt khẩu."

Mấy vị hiệp sĩ nghị luận một hồi rồi toàn bộ đều trầm mặc.

Người Minh giáo không lý nào lại gϊếŧ Lưu Ngọc Hiền ở đó, phải biết, cho dù Lưu Ngọc Hiền vi phạm giáo quy, cũng phải do Hình đường Minh giáo xử lý chứ không phải giải quyết tại chỗ, tới thi thể cũng vứt tại đó không quản.
Và thế là, hiểu lầm lại nảy sinh.

————–

LTG: Mỗ cũng muốn được Kiến Ngộ đại sư mát xa eo 1 lần QAQ