Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ - Chương 59: Phương pháp giải quyết




Lúc này thái giám thiếp thân bên hoàng thượng mang một khay vào bưng đến trước mặt Sẫm Hảo Nguyệt. Trên khay có một nhánh hoa mẫu đơn đạm phấn hồng sắc, hoa nở rộ nhiều cánh nhụy vàng cực bắt mắt.

“Sẫm tiểu thư, thỉnh nhận!”

Sẫm Hảo Nguyệt hồi qua thần mỉm cười ung dung cầm lấy trong khi đám tiểu bằng hữu khẩn trương đến quên cả hô hấp, “Tạ hoàng thượng.” Nhàn nhạt phun ra một câu rồi ánh mắt của nàng nhìn đến ba tên bằng hữu đang sắc mặt ngưng trọng như cầu mong nàng có một quyết định hoàn mỹ.

Mọi người trong đại điện đều ngưng thở cầu mong Sẫm Hảo Nguyệt không tặng cho Sất Duệ Kỳ a. Trong bốn người tặng hoa đăng chỉ có mỗi Sất Duệ Kỳ là ưu tú nhất, bọn họ không sợ làm sao được.

Sẫm Hảo Nguyệt khẽ đưa tay vuốt ve từng cánh hoa kiều diễm rồi đưa lên mũi ngữi cực thưởng thức. Hai ngón tay nhỏ nhắn thon dài bức xuống một cánh, chân nàng đồng thời hướng sang giữa đại điện đứng trước mặt hoàng thượng nói:

“Cánh hoa đầu tiền thần nữ dâng lên cho hoàng thượng, nguyện hoàng thượng tiên phúc vĩnh hưởng – thọ ngang đất trời.”

Thực ra nàng vốn muốn dùng câu nàng với soái gia gia cùng tặng hắn trước cơ nhưng ở cổ đại làm như thế là bất kính thế nên đành để hoàng thượng chiếm tiện nghi này. Kỳ thực chút nữa vẫn có thể len lén chúc soái gia gia câu này cơ mà.

Hoàng thượng cực kỳ bất ngờ bật cười to vang vọng cả đại điện: “Tốt tốt, mang lên đây cho Trẫm.” Nha đầu Sẫm gia này đúng là có nhiều trò quái lạ, hôm nào hắn cũng phải để người kể hắn nghe vài chuyện của nàng mới có thể vui vẻ a.

Tiếp tới nàng lần lượt tặng cho hoàng hậu, Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi mỗi người một cánh hoa cùng lời chúc sắc đẹp của bọn họ trường tồn. Nữ nhân đương nhiên là thích trẻ mãi không già rồi. Bọn họ cũng cười đến mắt chỉ còn có một đường chân trời cảm tạ nàng không ít.

Sau đó nàng chuyển thân hướng trước mặt soái gia gia bước: “Tặng cho gia gia một cánh nguyện gia gia thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ – xuân mãn càng khôn, phúc mãn đường’.”

Sẫm Minh Kiệt mãn diện hài lòng với phương pháp giải quyết của tôn nữ mình. Hắn đưa tay lên tiếp chận cánh hoa nàng đưa: “Nguyệt nhi có tâm rồi.”

Sẫm Hảo Nguyệt mỉm cười, chân lại sải ngang qua chuyển thân đến trước mặt soái cha mỹ nương bên cạnh: “Cánh này tặng cho cha, nguyện cha tiên tổ phương danh lưu quốc sử  -Tử tôn tích học hiển gia phong. Còn đây là của nương, chúc nương mỹ mạo tựa thiên tiên – lại sớm sinh quý tử”

Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh cũng là cười đến híp mắt. Nữ nhi này của bọn họ thật lắm chiêu trò a. Ngay cả hoàng thượng cũng đầu hàng với cách làm của nàng rồi. Xem ra sau yến hội này hoàng thượng còn phải suy nghĩ nhiều nha.

Sẫm Hảo Nguyệt lại đến trước mặt Cổ lão thái gia. Tuy Cổ lão thái gia đã từ quan nhưng hằng năm yến trọng cũng được mời đến tham dự. Nàng lại dâng một cánh hoa lên: “Đây là người ta tặng Cổ gia gia nha, chúc Cổ gia gia liên tọa đài tiền hoa hữu thực – Bồ đề thụ thượng quả thanh nhàn.”

Cổ lão thái gia rất thích Sẫm Hảo Nguyệt đến phủ chơi mỗi lần đến chính là lưu nàng lại rất lâu mới luyến tiếc thả trở về Sẫm phủ. Chỉ là nàng mới mười ba tuổi để nàng gánh cái trọng trách này thì thật là...Hắn cũng mỉm cười khách sáo vài câu.

Sẫm Hảo Nguyệt lại nói với Ân lão thái gia ở gần đó: “Ân gia gia an khang phú quý thái thái bình – Bách lão bá niên trường trường thọ, cánh hoa này người ta tặng cho Ân gia gia người ”

Ân lão thái gia tuy cũng là cao tuổi nhưng vẫn không từ quan vì cảm thấy ngày qua rất nhàm chán. Hiện hắn vẫn giữ chức vụ cao nhất trong Tư Thiên giám. Mỗi lần Sẫm Hảo Nguyệt đến Ân phủ đều rất chịu khó ở bên nghe hắn nói rất nhiều về các hiện tượng của chiêm tinh học khiến hắn rất cao hứng.

Thấy được nàng tặng cánh hoa cho mình hắn cũng nhận lấy khách sáo lại vai câu. Đây chính là tâm ý của nàng nha.

Sẫm Hảo Nguyệt lần lượt bứt những cánh hoa còn lại tặng cho Sất Duệ Kỳ, Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyện, Quân Tử Lan, Mạch Nhiễm Thuần. Đến cuối cùng chỉ còn một cái nhụy hoa vàng nàng đưa cho ba tiểu đệ đệ: “Phần này là của chúng ta, nhụy hoa luôn mọc cạnh nhau chứng tỏ tinh thần đoàn kết của Sẫm gia chúng ta.”

Cả ba tên tiểu đệ đệ đều cao hứng cười hì hì đáp tạ. Lúc đầu háo hứng chờ đến lượt mình, đến khi thấy cánh hoa bức sắp hết mà vẫn chưa có phần của mình thì trong lòng buồn vô hạn a. Không nghĩ đến đại tỷ chính là có chủ ý tặng nhụy hoa cho bọn hắn.

Ngay cả thái giám thiếp thân của hoàng thượng cũng được nàng tặng cho phần lá xung quanh. Miệng mang nụ cười đầy giả tạo, ánh mắt đầy ngoạn ý chân nàng dừng ở trước cổ kiệu của Sất Vưu Thần. Đem cành hoa lục sắc bị nàng bóp đến dị dạng trong tay đưa vào trong cổ kiệu: “Đây là của Kinh Lang vương gia nha, độc nhất vô nhị cùng mọi người không giống nha.”

Sất Vưu Thần nhìn thấy cái cành hoa đôi mắt run một cái. Sẫm nha đầu này cư nhiên lanh lẹ như vậy. Hắn vốn cũng là chuẩn bị tốt một vở kịch cùng nàng và Sất Duệ Kỳ chơi đến cùng không ngờ một chiêu bị nàng hóa giải.

Thấy hắn lâu như vậy không nhận ngoại trừ ho khan cũng không có nói gì âm thanh có chút trách móc của Sẫm Hảo Nguyệt lại vang lên: “Đây là đáp lễ nha, Kinh Lang vương gia sẽ không phải là không muốn nhận chứ, nếu vậy...cùng lắm ta trả lại hoa đăng cho ngươi.” Tặng rồi mà trả lại đây chính là không để hắn vào mắt.

“Ngươi mang cái cành độc nhất vô nhị này đưa cho bổn vương là có ý tứ gì?” Âm thanh hư nhược liên tục ngắt quãng vì tiếng ho khan kịch liệt của Sất Vưu Thần lại vang lên tựa như trách cứ lại tựa như Sẫm Hảo Nguyệt đối với hắn có thứ đặc biệt khác người. Lúc này để người nghĩ rằng hắn vì không nhận được cánh hoa trái lại là cái cành bị bóp đến biến dạng mà động nộ hại thân.

“Ai dô, là lúc nãy ta khẩn trương nên cái cành mới như vậy a.” Sẫm Hảo Nguyệt vờ thể hiện sự bất đắc dĩ định rút tay về: “Nếu đã như vậy, ta liền...”

Ngay khi tay nàng sắp rút ra khỏi trướng mạn, Sất Vưu Thần đưa tay nhận lấy cành hoa. Hắn ho khan liên tục rồi không nói gì nữa. Mắt nhìn vào cành hoa trong tay như muốn đốt cháy nó tuẩn táng cùng Sẫm Hảo Nguyệt một dạng.

Vạn quý phi nhìn thấy cảnh kia mắt mang tiếu ý nói nhỏ với hoàng hậu: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ta nói Sẫm tiểu thư đối với Kinh Lang vương quả thật rất đặc biệt a.” Nàng là cố ý khiêu khích hoàng hậu, trong hậu cung ai mà không biết hoàng hậu thất sủng chứ, có được một nhi tử bệnh hoạn lại phải do mình sinh như Sất Vưu Thần thì hoàng hậu chỉ có tức chết thôi.

Hoàng hậu giận đến hai tay nắm chặt gấu váy cứ run lên bần bật. Mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười hòa nhã nhẹ giọng nói: “Hoàng nhi cũng thật là, mấy năm nay hắn đều cô độc cuối cùng cũng nhìn trúng nữ nhân rồi. Cành hoa của Sẫm cô nương tuy là có chút đơn bạc nhưng tình ý trong đó cũng là cùng mọi người một dạng. Bổn cung nói vậy có đúng không?”

Nàng nói đây là một phần giúp bản thân lấy lại mặt mũi một phần chính là tỏ thái độ hoàng thượng đối với Sất Vưu Thần bất công. Bên cạnh đó còn ám chỉ bảo hoàng thượng tứ hôn Sẫm Hảo Nguyệt cho Sất Vưu Thần vi phi, một là củng cố địa vị của mẫu tử nàng, hai là để Sất Vưu Thần không cô độc, ba chính là để Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi phải nịnh bợ gót chân hắn, bốn là nàng cũng đoán được Sất Vưu Thần ủng hộ Sất Ngạo Lang nên để Vạn quý phi khôn được cạy thế hiếp người.

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được cũng mỉm cười đáp trả: “Hoàng hậu nương nương nói thật đúng tâm ý của thần nữ.” Chết ngươi chưa Sất Vưu Thần, dám hại bổn tiêu thư thê thảm như vậy, bổn tiểu thư cho người mất hết mặt mũi.

Nàng hừ một tiếng cực nhỏ rồi bước về chỗ của mình. Nếu không phải hoa mẫu đơn quá nhiều cánh nàng cùng không cần suy nghĩ tặng nhiều như vậy đâu.

Đám người Ân Mặc Nguyên cũng vui vẻ trở về chỗ ngồi. Trước khi đi còn tặng cho nàng một ngón cái cùng ánh mắt đầu tán thưởng. Thanh Đằng yến năm nay bọn họ là may mắn an toàn thông qua, năm sau lại tìm phương pháp khác a.

Mạch Nhiễm Thuần cầm hoa bước đến tặng cho Sẫm Hảo Nguyệt: “Sẫm tiểu thư, đây là cảm tạ ngươi giúp ta nhiều như vậy.”

“Là ta phải cảm tạ Mạch tiểu thư chịu mở miệng đáp ứng tham gia trò chơi mới đúng a.” Sẫm Hảo Nguyệt khách sáo nhưng tay cũng không quên nâng lên nhận hoa trong ánh mắt lại lần nữa trở nên ngỡ ngàng của mọi người.

Thanh Đằng yến năm nay tất cả đẹp đẽ đều bị Sẫm Hảo Nguyệt chiếm trọn rồi. Đám nữ quyến bọn họ không còn có chỗ nào để tỏa sáng nữa.