Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ - Chương 66: Trả quyền chưởng quản




Sau khi mọi chuyện êm đẹp, mọi người dùng xong bữa tối lại ngồi ở tiền thính cũng nhau nói chuyện phiến. Sẫm Hảo Nguyệt mang chìa khóa ra nói với soái cha: “Cha người ta trả cho ngươi.”

Sẫm Bí Uy cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?” Nữ nhi của hắn quản lý phủ tốt như vậy, lại nói đây chính là quyền hành mọi người đều mơ ước nha. Vì lý do gì nàng không giữ?

Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi đung đưa thân người nhỏ: “Cứ chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng quản ngươi ta đến thời gian lụa là cũng không có nữa rồi.”

Sẫm Minh Kiệt cùng Phí Khả Doanh và ba tên tiểu đệ đệ vẫn ngồi im lặng theo dõi nha. Sẫm Hảo Nguyệt quả là nói dối mặt không chút biến sắc a.

Khóe miệng của Sẫm Bí Uy giần giật không ngừng: “Vậy nói cho vi phụ biết, người nào vừa ở đệ nhất tửu lâu mua toàn bộ năm món chiêu bài của trù sư danh tiếng, là người nào bao trọn đệ nhất ca kỹ, vũ kỹ mang đến đệ nhất tửu lâu?” Đương nhiên chuyện không chỉ có bao nhiêu đây đâu.

Sẫm Hảo Nguyệt bị nắm trúng cả tám cái đuôi hồ ly mặt nhất thời đông cứng lại. Hết cách, nàng chạy đến bên soái gia gia nhờ tiếp sức: “Gia gia, ngươi nói gì đi.” Mắt không quên ra dấu chính là bảo soái gia gia mang chìa khóa đưa lại cho soái cha.

Sẫm Minh Kiệt nhíu đôi mày trắng lại nhìn xâu chìa khóa trên tay tôn nữ uy nghiêm nói: “Ngươi làm tốt như vậy liền giữ đi, phải biết có rất nhiều người tranh nó đến đổ máu a.”

“Đó là do đám người kia vô tri thôi.” Sẫm Hảo Nguyệt to giọng nói xong lại hạ giọng xuống ôm chân lớn: “Gia gia, cha nương đi lâu như vậy mọi chuyện đều đẩy hết cho chúng ta. Hiện tại không thể tha thứ được.”

Phí Khả Doanh nghe được cả kinh mở to mắt ra nhìn trượng phu cùng Sẫm Minh Kiệt. Rõ ràng là bị hoàng thượng điều ra biên quan, giờ đổi thành như bọn đi chơi vậy. Đúng lúc Sẫm Bí Uy cũng là thất thần không biết nói thế nào cho phải.

Sẫm Hảo Lân thấy vậy liền lên tiếng nói: “Nguyệt nhi, chúng ta rõ ràng là ở biên quan nên mới giao quyền cho ngươi a.” Hắn luôn nghe Quân Tử Lan hết mực ngưỡng mộ nàng có thể nắm được quyền gia chủ nha.

Sẫm Chi Dĩ không hiểu nhưng vẫn khuyên nhủ: “Đại tỷ đã giữ thì giữ luôn đi, trả lại làm gì.” Chìa khóa thôi mà cũng nhường tới nhường lui thật phức tạp a.

“Lỡ mất bổn tiểu thư lấy bạc đâu mà thường?” Sẫm Hảo Nguyệt phồng mang trợn má trừng tiểu đệ đệ vừa phát biểu ý kiến.

Sẫm Minh Kiệt thở dài một hơi nói: “Cho dù mất ngươi cũng nào có bị bắt thường, cứ giữ là được rồi.” Nguyên lai sợ lợi ích của mình bị tổn thất a.

Sẫm Hỉ Mộc cũng cảm thấy có thế nên vui vẻ mở miệng đề nghị: “Vậy để ta giữ đi.” Chí có một xâu chìa khóa có tốn bao nhiêu chỗ đâu mà đại tỷ cũng keo kiệt không chịu giữ. Vậy liền để hắn giữ, dù gì viện cũng to a.

Sẫm Hảo Nguyệt cau mày hô to: “Gia gia.” Không thể tiếp tục đôi co với đám tiểu đệ đệ này được, phải nhanh chóng xử trí thôi.

Phí Khả Doanh xem qua sổ sách của Lưu cố vấn mang tới liến nói: “Số sách tính không tệ, sau này gả đi cũng an tâm rồi. Vậy liền lấy cơ hội này thực tập đi.” Nói thật ở biên quân suốt ngày cơm áo gạo muối nàng cũng phiền chết được. Trở về đây bao lâu cũng không cần lo những thứ này rất thoái mái a.

“Vậy Nguyệt nhi gả đi liền không cần giữ chìa khóa nữa.” Sẫm Bí Uy bật cười thành tiếng trêu. Nhìn mặt thê tử chính là không muốn quản, còn nữ nhi lại ngại phiền phức a, Sẫm gia chính là toàn cực phẩm.

“Cha bảo nhị đệ mau thú thê liền đưa thê tử hắn quản đi.” Sẫm Hảo Nguyệt nhe nanh múa vuốt lườm soái cha. Còn lâu nàng mói gả, vậy liền giữ chìa khóa mãi sao. Lại nói nàng cũng sợ nhỡ như Hắc Bạch Vũ xông vào cướp khố, nàng nhất định tiếc nuối mà chết mất.

Sẫm Hảo Lân đang sặc nước bọt liên tục vuốt ngực ho khan. Lại liên quan gì đến chuyện của hắn a. Sao đột nhiên từ chuyện từ chức lại biến thành thú thê rồi.

“Nguyệt nhi nói linh tinh gì a.”

Sẫm Chi Dĩ cùng Sẫm Hỉ Mộc cũng cảm thấy có đạo lý. Để tẩu tử quản cũng tốt nha. Đại tỷ không cần suốt ngày than phiền, mỹ nương soái cha soái gia gia cũng không cần đau đầu nữa.

“Đại tỷ nói có đạo lý nha, nhị ca cũng nên mau chóng thú thê đi.”

Sẫm Minh Kiệt cũng bật cười: “Lân nhi vẫn còn nhỏ làm sao thú thê, vẫn là Nguyệt nhi tiếp tục giữ chìa khóa đi.”

Sẫm Hảo Nguyệt cắn cắn môi lườm hết mọi người có mặt ở tiền thính lại chạy về chỗ soái cha: “Cha, ngươi bảo nương quản đi, những thứ này thật phiền.” Đáng lý lúc bọn họ mới về nàng liền trao trả rồi a. Toàn là do nhiều chuyện phát sinh mà ra cả. Hiện nàng còn phải tầm bảo đâu có rảnh rỗi quản mấy chuyện linh tinh này a.

Thấy Sẫm Hảo Nguyệt không chịu quản mọi người cũng đầu hàng. Phí Khả Doanh lại phải tiếp nhận chưc vụ đương gia chủ mẫu.

Sau đó kỳ thi võ trạng nguyên cũng bắt đầu Sẫm Hảo Lân dùng Viễn Lai kích ra sân. Viễn Lai kích tính luôn hắn là ba đời đều được mang ra thi võ trạng nguyên a.

Thi võ trạng nguyên không có lâu như văn trạng nguyên, bởi đấu xong sẽ lập tức có kết quả nhưng lại chia ra làm rất nhiều vòng. Sẫm Hảo Lân cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hắn còn nhỏ hạng nhất hạng nhì thì lấy không được nhưng lại lọt ở hạng ba a.

Sẫm Minh Kiệt cao hứng hỏi hắn muốn vũ khí nào sẽ đặt làm tặng hắn. Nhưng Sẫm Hảo Lân lại nói muốn Viễn Lai kích thế là soái gia gia không chút do dự tặng cho hắn.

Sau đó Sẫm gia cũng mở tiệc rất to chức mừng. Mấy tên bằng hữu cũng đến chúc mừng không ngớt. Quân Tử Lan thấy hắn uy vũ như vậy càng là đối với hắn động tâm hơn. Kỳ thực nằm đó hắn theo binh tướng đến viện trợ nàng cũng là cũng hắn có hảo cảm a.

Kinh thành ai cũng ngạc nhiên không nghĩ đến mười ba tuổi lại võ công tốt như vậy. Sẫm Bí Uy mười bảy tuổi đương phong tướng. E là Sẫm Hảo Lân cũng không thua kém đâu. Mà giờ quốc gia chính là thái bình a, nên tướng không dễ mà phong được.

Chỉ là mọi người nghĩ mãi không ra Sẫm gia đời đời tốt đẹp vì sao lại xuất hiện một hoàn khố nữ như Sẫm Hảo Nguyệt a. Nhưng cũng không trách được ai bảo nàng chính là tôn nữ năm đời Sẫm gia mới có được cơ chứ, được phủng trên tay cũng là chuyện đương nhiên a.