Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 2




Thiếu gia.” Tề Tứ ngoan ngoãn đi đến, gọi một tiếng.

Mộ Thần híp mắt, ánh mắt không tốt liếc nhìn Tề Tứ, không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói là ngươi không được làm phiền ta sao?

Mộ Thần rũ mắt xuống, dựa theo trong nguyên tác thì mẫu thân của Mộ Thần chết sớm, còn người phụ thân Mộ Viễn Phong là một vị luyện đan sư, thường xuyên bế quan luyện đan. Tuy yêu thương Mộ Thần, nhưng thời gian Mộ Viễn Phong có thể chiếu cố Mộ Thần quá ít. Mỗi lần nguyên chủ gây hoạ, cuối cùng Mộ Viễn Phong sẽ đi ra thu thập cục diện rối rắm cho nguyên chủ.

Tề Tứ lộ ra biểu tình xấu hổ, thật cẩn thận nói: “Lời thiếu gia nói, nô tài đương nhiên nhớ rõ, chỉ là, Trang Du thiếu gia đã đến đây ạ.

Mộ Thần quan sát Tề Tứ, hỏi: “Hắn ta đến? Hắn đến làm gì?

Mộ Thần híp mắt, tuy rằng Tề Tứ có biểu hiện rất cung kính, nhưng Mộ Thần lại biết gã ta đối với mình cũng không như mặt ngoài, bởi vì gã là gián điệp do đại bá Mộ Viễn Hàng giấu bên cạnh Mộ Thần.

Theo ký ức, khi Mộ Thần còn bé thì vẫn còn rất ngoan ngoãn, thiên phú luyện đan cũng không tồi, nhưng từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, gã Tề Tứ này liền giấu giấu diếm diếm mang về đủ loại đồ chơi cho Mộ Thần, dù sao lúc đó tuổi Mộ Thần còn nhỏ, suy nghĩ không chín chắn, rất nhanh liền trầm mê chơi bời, cứ thế hoang phí rất nhiều thời gian.

Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong có chút kính sợ, mà Mộ Viễn Hàng lại nguyện ý yểm trợ Mộ Thần, bởi vậy, sinh hoạt phóng túng của Mộ Thần quả thật như cá gặp nước.

Mộ Viễn Phong tuy phát hiện Mộ Thần có chút mê muội mất ý chí, nhưng sau khi quản giáo vài lần mà Mộ Thần vẫn như trước thì dần dà cũng chỉ có thể mặc kệ.

Tề Tứ liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái rồi nhanh chóng cúi đầu nói: “Trang Du thiếu gia tới trả lại Bích Thuỷ Kiếm, hắn nói không có công không nhận lộc.

Hắn đâu rồi?” Mộ Thần hỏi.

Đã đi rồi ạ.” Tề Tứ trả lời.

Vậy kiếm đâu?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Thần ở trong lòng liếc mắt xem thường, dựa theo trong truyện đặt ra, Trang Du là một người không ăn khói lửa nhân gian, một mỹ nam tử phẩm hạnh cao quý, không có đạo lý sẽ thu đồ vật của tên nhị thế tổ Mộ Thần này.

Mộ Thần đối với chuyện này cười nhạt, phải biết là, thiên phú của bản thân Trang Du có hạn, Trang Du có thể thuận lợi đủ đường đó là bởi vì có một đám hộ hoa sứ giả có thể vì hắn liều lĩnh hết thảy. Người này tuy rằng không thu Bích Thuỷ Kiếm của Mộ Thần, nhưng đồ vật của những người khác, hắn thế mà thu không ít.

Mộ Thần cảm thấy lý do Trang Du không thu lễ vật của Mộ Thần chính là: thứ nhất, đó là giả vờ; thứ hai, đó là chướng mắt. Mộ Thần vì mua thanh Bích Thuỷ Kiếm này đã tốn năm trăm nguyên thạch, nhưng trên thực tế là Mộ Thần bị lừa, thanh kiếm này nhiều nhất chỉ đáng giá năm mươi nguyên thạch.

Mộ Thần cảm thấy nếu trực tiếp lấy năm trăm nguyên thạch ra đưa cho Trang Du, có lẽ Trang Du sẽ dễ dàng nhận lấy hơn.

Đáy lòng Tề Tứ run lên, đưa mắt nhìn Mộ Thần một cái rồi do dự nói: “…Ở chỗ nô tài ạ.

Tính cách “Mộ Thần” hơi bất thường, đồ vật đã đưa ra, thà ném đi chứ không lấy về, cho nên Tề Tứ liền tự chủ trương giấu thanh kiếm kia đi, nghĩ là dù sao Trang Du cũng không nhận, mà Mộ Thần sợ mất mặt cũng sẽ không đề cập tới, vậy gã có thể mang đi bán rồi.

Ở chỗ ngươi? Ngươi muốn làm gì? Muốn chiếm làm của riêng sao?” Ngữ khí Mộ Thần có chút không tốt.

Tề Tứ ngay lập tức quỳ xuống, run run nói: “Thiếu gia, nô tài làm sao dám, nô tài là sợ ngài nhìn thấy thanh kiếm kia lòng sẽ khó chịu.

Mộ Thần nhẹ “xùy” một tiếng, “Khó chịu? Ta sao phải khó chịu? Mang thanh kiếm kia lại đây!

Tề Tứ liền vâng dạ gật đầu rồi rời đi.

Mộ Thần hít sâu một hơi, dựa theo nguyên văn, Mộ Thần sẽ bởi vì Trang Du trả lại thanh Bích Thuỷ Kiếm mà giận dữ, rồi cãi nhau với hộ hoa sứ giả của Trang Du là nhị thế tổ Trần Mạc Nhiên, tiếp đó hai người bắt đầu sống mái với nhau. Sau đó Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên đều bị thương không nhẹ, phụ thân hắn cũng bởi vì vậy mà xảy ra hiềm khích với Trần gia.