Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 380




Mộ Thần và Diệp Thạch đi ra từ trong Linh Tháp, phát hiện trong cung điện Bạch Tế Tuyết chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm Lý.



“Các ngươi đi ra rồi à,nghỉ ngơi tốt chưa?” Bạch Cẩm Lý nhìn thấy hai người thì trêu chọc.



“Tổ tông, những người khác đâu rồi?Sao chỉcònmình ngài?” Diệp Thạch hỏi.



“Những người khác đều đi đối phó thú triều rồi.” Bạch Cẩm Lý cười bảo.



Diệp Thạch sửng sốt hỏi: “Thú triều?Hiện tại đã bắt đầu rồi sao?”



Bạch Cẩm Lý lắc đầu: “Vẫn chưa, hiện nay chỉ là quy mô nhỏ mà thôi, chỉ là… trong đám yêu thú xuất hiện đặc thù của ma thú, hung hãn hơn lúc trước gấp mấy lần.”



Mấy vạn năm trước kia không đi trêu chọc yêu thú, có thể bo bo giữ mình, nhưng mà hiện tại nguyền rủa sắp phun trào, giữa người và yêu thú không thể tránh khỏi một trận chiến.



Diệp Thạch và Mộ Thần không khỏi hai mặt nhìn nhau.



“Vậy hẳn là không sao đâu.” Diệp Thạch nói.



“Tạm thời sẽ không xảy ra chuyện, thứ cần lo lắng cũng không phải đám yêu thú đó.” Bạch Cẩm Lý sầu lo nói.



“Vậy cần cẩn thận với loại yêu thú nào?” Diệp Thạch tò mò.



“Nguyền rủa từ mấy vạn năm trước từng phun trào, lúc trước có không ít yêu thúbiến mấttại chỗ nguyền rủa khởi nguyên. Lúc trước mọi người cho rằng, hoặc nênnói là lừa mình dối người, hy vọng những yêu thú đó đều chết, nhưng trên thực tế…” Bạch Cẩm Lý cười khổ.



“Trên thực tế, những yêu thú đó có khả năng còn sống?” Mộ Thần hỏi.



Bạch Cẩm Lý gật đầu, nói: “Đúng vậy. Nếu những yêu thú đó còn sống, mà còn thích ứng với nguyền rủa, ta cũng không biết chúng nó hiện tại đã lợi hại cỡ nào rồi.”



Diệp Thạch hơi buồn bực: “Chuyện này sao càng ngày càng phiền toái vậy!”



Mộ Thần vuốt tóc Diệp Thạch, nói: “Đừng lo lắng, trời sập xuống cònthứ cao chống.”



Bạch Cẩm Lý nhìn Mộ Thần Diệp Thạch, thầm nghĩ Mộ Thần thật ra không cần an ủi Diệp Thạch. Những người khác đều khoái vội muốn chết, còn Diệp Thạch thật sự là không có một chút bộ dáng sốt ruột, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Quả thật là một bộ lợn chết không sợ nước sôi.



“Yêu thú thật đáng ghét, giết rồi vẫn không thể làm thịt ăn.” Diệp Thạch buồn rầu nói.



Bạch Cẩm Lý âm thầm ở trong lòng liếc mắt xem thường, đã lúc nào rồi mà Diệp Thạch này còn chỉ biết nhớ thương ăn.



Mộ Thần gật đầu nói: “Đúng vậy. Nơi này trong thịt yêu thú cóhàm lượng nguyền rủa rất cao, hương vị cũng không tốt, các lão tổ tông ở trong bí cảnh lâu như vậy, thật sự rất không dễ dàng!”



Diệp Thạch: “Phải đó,tới mức không có thịt ăn luôn, rất đáng thương.”



Bạch Cẩm Lý: “…” Bây giờ là lúc thảo luận loại chuyện này sao?



Mộ Thần cười bảo: “Nhịn thêm chút đi, chờ đi ra ngoài rồi là có thể ăn được.”





Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.”



Bạch Cẩm Lý không khỏi híp mắt, chờ đi ra ngoài? Còn có hi vọng đi ra ngoài sao?



… …



Mộ Thần đi theo Bạch Cẩm Lý lên trên tường thành.



Một con yêu thú cả người mọc vô số đôi mắt, rất dễ thấy trong đàn thú.



Trên mình yêu thú có cỡ ngàn đôi mắt, khi thì mở, khi thì nhắm chặt, mỗi lần yêu thú kia mở mắt, Diệp Thạch đều cảm giác một trận choáng váng.



“Thiên NhãnThú.” Mộ Thần nói nhỏ.




Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Hình như ngươi đang tìm loại yêu thú này?”



Mộ Thần gật đầu trả lời: “Đúng vậy, lấy đôi mắt của nó làm thuốc rất có íchđốivới linh hồn lực.”



Hắn đã từng thu mua loại yêu thú này ở Trung Châu. Nhưng Thiên Nhãn Thú rất là hiếm thấy, ở bên ngoài, hắn mua được một con yêu thú mới lên bát cấp, còn con này chỉ sợ đã là cửu cấp hậu kỳ.



Thường thì linh hồn lực của yêu thú so với tu luyện giả ngang cấp thì yếu hơn rất nhiều, nhưng Thiên Nhãn Thú thì không phải. Linh hồn lực của Thiên Nhãn Thú vô cùng mạnh mẽ. Đôi mắt của Thiên Nhãn Thú còn có thể phóng ra xạ tuyến tử vong.



Chỉ mới bị Thiên Nhãn Thú phát ra vài đạo xạ tuyến tử vong mà Diệp Thạch đã cảm thấy đầu cháng váng, có thể thấy yêu thú này đáng sợ cỡ nào.



“Hình như nó rất khó giải quyết.” Diệp Thạch nói.



Mộ Thần cau mày. Thiên Nhãn Thú am hiểu nhất là công kích linh hồn, cũng may có tường thành ngăn cản, chứ nếu như gặp phải ở dã ngoại đối diện với mấy ngàn đôi mắt của Thiên Nhãn Thú, dù là bát tinh võ thánh thì cũng là một con đường chết. Võ tôn thì căn bản không chịu nổi “ánh mắt” sắc bén của yêu thú này, giống như ở đây một đám võ tôn té xỉu đang bị nâng qua một bên.



“Các ngươi tới rồi.” Bạch Hùng Đào đi tới.



Diệp Thạch nói: “Tổ tông, con Thiên Nhãn Thú kia có phải là có chút khó giải quyết không?”



Bạch Hùng Đào gật đầu: “Đúng vậy, không nghĩ tới ngay từ đầu thú triều đãxuất hiện loại yêu thú này. Thiên Nhãn Thú này có linh hồn lực mạnh, lực phòng ngự cũng rất mạnh, vừa rồi có người dùng một tờ phù chú cửu cấpcũng không đánh vỡ được lớp ngoài của nó.”



Mộ Thần híp mắt suy nghĩ. Thiên Nhãn Thú chẳng những lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa dù bị thương thì cũng có lực tái sinh rất mạnh.



“Hành động của nó khá chậm, nhưngnhững xạ tuyến tử vong trên người nó cũng không phải ăn chay, mấytu luyện giả bình thường căn bản không tới gần nó được.” Bạch Hùng Đào bất đắc dĩ nói.



“Giao cho ta đi.” Mộ Thần bỗng nói.



Bạch Hùng Đào ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần, “Giao cho ngươi?Ngươi có cách?”



Mộ Thần cười thần bí: “Đương nhiên.”




Trên đời này có thứ gọi là ‘khắc tinh’. Lúc trước hắn ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh từng hấp thu linh hồn lực của luyện dược sư cửu cấp. Trong mảnh nhỏ linh hồn của luyện dược sư kia nói cho hắn biết, lực phòng ngự của Thiên Nhãn Thú kinh người, lực khôi phục kinh người, linh hồn lực cũng kinh người, nhưng nó lại có một nhược điểm, nó sợ hỏa, hơn nữa là sợ dị hỏa.



Mộ Thần thả ra tiểu hỏa long cùng lão hổ, một long một hổ đồng thời nhào qua Thiên Nhãn Thú.



Vẫn luôn thản nhiên bình tĩnh, nhưng vừa tiếp xúc với một rồng một hổ, Thiên Nhãn Thú tức khắc kêu lên một tiếng bén nhọn, mấy ngàn ánh mắt lung tung lóe lên.



Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, Thiên Nhãn Thú lập tức phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.



Linh hồn công kích mà Thiên Nhãn Thú kiêu ngạo, đối với dị hỏa lại không hề có một chút tác dụng. Thiên Nhãn Thú hành động chậm chạp, hoàn toàn tránh không khỏi dị hỏa công kích.



Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần, nhịn không được mà nói: “Vẫn là Thần nhi có cách.”



Mộ Thần cười cười không nói gì, từng đạo linh hồn lực hồn ti bị dẫn dắt dẫn vào trong thức hải Mộ Thần. Thiên Nhãn Thú cửu cấp hoặc hơn cửa cấp mới có thể ngưng tụ thành hồn ti, đây chính là vật báu vô giá.



Đống hồn ti bị Mộ Thần thu lấy, dung nhập vào trong thức hải, linh hồn lực của Mộ Thần cũng nhanh chóng tăng lên.



Dưới sự thiêu đốt của dị hỏa, rất nhanh Thiên Nhãn Thú cũng chỉ còn lại một đống tròng mắt.



Mộ Thần tung Linh Tháp, thu hết tròng mắt của Thiên Nhãn Thú vào.



Sóng thú triều này không lớn không nhỏ, mấy võ thánh cửu tinh đều không ra tay.



Khó giải quyết nhất là Thiên Nhãn Thú, nhưng cũng đã bị Mộ Thần dùng dị hỏa giải quyết, những yêu thú khác căn bản không đáng để lo.



… …



Sau khi thú triều chấm dứt, Mộ Thần đã bị Bạch Tế Tuyết gọi đi.




“Ta nhìn thấy ngươi hấp thu hồn ti của Thiên Nhãn Thú?” Bạch Tế Tuyết đi thẳng vào vấn đề hỏi Mộ Thần.



Mộ Thần gật đầu: “Không sai.”



“Ngươi hấp thu hồn ti của Thiên Nhãn Thú, vậy có phải đã đạt được một ít ký ức của Thiên Nhãn Thú?” Bạch Tế Tuyết tiếp tục hỏi.



Mộ Thần nâng mắt, thản nhiên nhìn Bạch Tế Tuyết, gật đầu nói: “Đúng vậy, lão tổ tông.”



Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần, siết chặt tay, sắc mặt có chút khẩn trương: “Ngươi thấy gì?”



Mộ Thần trầm mặc một hồi, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Trong nơi nguyền rủa khởi nguyên có rất nhiều yêu thú đã hoàn toàn thích ứng nguyền rủa.Thiên Nhãn Thú cũng có thể hấp thu nguyền rủa tu luyện, chỉ là còn chưa hoàn toàn chuyển hóa.Bên kia trong đám yêu thú có khí tức mạnh giống lão tổ tông, chỉ sợ có không dưới hai mươi con.”



Bạch Tế Tuyết từ từ nhắm hai mắt, hồi lâu mới thở ra một hơi, mở miệng nói: “Tin tức này tạm thời ngươi đừng để lộ ra.”



Mộ Thần gật đầu: “Ta hiểu.” Tin tức này mà truyền ra bây giờ, chỉ sợ nhân tâm sẽ bất ổn.




Bạch Tế Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mộ Thần, hỏi: “Thần nhi, ngươi thấy lần này có thể qua được không?”



Mộ Thần cười nói: “Sự tại nhân vi, lão tổ tông hà tất ủ rũ.”



Bạch Tế Tuyết nhìn Mộ Thần, cười cười: “Thần nhi, Vùng Cấm lần này có thể tránh thoát một kiếp hay không, hy vọng tất cả đều ở trên người ngươi rồi.”



Mộ Thần: “Lão tổ tông đánh giáquá cao về ta rồi…”



Bạch Tế Tuyết kể với Mộ Thần: “Lão quỷ Mệnh Tộc kia suy tính được lần này người trong Vùng Cấm sẽ gặp phải ngập đầu tai ương, không một người may mắn thoát khỏi, mà ngươi chính là đường sống duy nhất.”



Mộ Thần: “…” Lão quỷ Mệnh Tộc kia thật coi trọng hắn!



Cung điện Lăng Thương.



“Tồn vong của mọi người trong bí cảnh là nhờ cả vào Mộ Thần?Lão quỷMệnh Tộckia không phải là muốn nhàn hạ nên liền đẩy qua Mộ Thần đấy chứ?” Lăng Khởi nói nhỏ.



Lăng Thương lắc đầu: “Trang Nghĩa Thiên sẽ không lấy loại chuyện này ra nói giỡn.”



“Với lại, Mộ Thần đích thật rất lợi hại, nếu không phải nhờ hắn có biện pháp xóanguyền rủa, một khi nguyền rủa bùng nổ, tu luyện giả chịu không nổi tự bạo trong thành, như vậy không cần yêu thú đến công thành, tự chúng ta đã tạch hết cả rồi.”



“Thú triều lần này quálạ, lúc này mới vừa bắt đầu đã có yêu thú khó giải quyết xuất hiện.”



“Con Thiên Nhãn Thú đã là cửu cấp hậu kỳ, nếu không nhờ có dị hỏa của Mộ Thần vừa vặn khắc chế được nó, nếu không thì thật khó đối phó.”



“Mộ Thần tuy rằng chỉ là võ thánhngũ tinh, nhưng có dị hỏa, linh hồn lực lại cao cường, phát huy ra tác dụng chỉ sợ cũng đã gần với lão tổ tông.”



Lăng Thương lắc lắc đầu: “Mộ Thần tuy chỉ là võ thánhngũ tinh, nhưng linh hồn lực lại hùng hậu hơn ta nhiều.Chiêu Hóa Vật Quy Nhất của hắn hoàn mỹ dung hợp năm môn học thuật cùng uy lực của các loại Nguyên Thủy Thuật Văn, dù là ta đối đầu cũng không cảm thấy có thể chiếm được thượng phong.Hắn còn có được dị hỏa nữa.Thực lực của Mộ Thần chỉ sợ đã ờ trên ta.”



“Lão tổ tông, không đến mức đó chứ?” Lăng Khởi nói thầm, Mộ Thần mới hai mươi hai tuổi thôi! Lăng Thương lại đã tu hành mấy vạn năm rồi.



“Tu vi Mộ Thần tiến triển rất nhanh, ta thấy hắn còn có không gian bay lên, cho dù bây giờ còn thiếu chút nữa, nhưng cũng không qua bao lâu sẽ đuổi kịp ta.” Lăng Thương nói.



“Thôi, không nói về Mộ Thần nữa. Mộ Thần đúng là lợi hại, nhưng đám lão nhân chúng ta cũng không thể mang tất cả trách nhiệm áp đến trên đầu một đứa bé.”



Lăng Ly Trần động động tay, cười khổ nói: “Thật là xấu hổ, mấy năm nay vì kiêng kị nguyền rủa nên đại bộ phận thời gian đều ở trong thành, ta đã sắp quên giết yêu thú như thế nào rồi.”



Lăng Khởi cười: “Đúng là vậy.”



Lăng Thương híp mắt nói: “Mấy ngày nay nếu có thú triều loại nhỏ, các ngươi nên đi thích ứng một chút, đừng chờ tới lúc thú triều loại lớn bùng nổ thì lại trở tay không kịp.”



“Lão tổ tông yên tâm.” Đám người Lăng Khởi sôi nổi nói.