Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 18




"Hoàng hậu a!" Hoàng thái hậu nâng chung trà lên.

"Có thần thiếp."

"Này tiểu Hiên nhi cũng có mười tám tuổi đi, có phải hay không nên tuyển phi cho hắn a?" Hoàng thái hậu đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, Hiên nhi đã muốn mười tám." Hoàng hậu sao lại không biết tâm tư Thái Hậu.

"Thời gian chính là quá mau, nhớ năm đó ai gia cũng chỉ là cái tiểu nha đầu vừa mới tiến cung, nhoáng một cái liền vài thập niên trôi qua a. Hoàng hậu ngươi thu xếp đi, ai gia còn muốn lúc sinh thời được ẵm cái tằng tôn đây! Nghe nói Hiên nhi cùng Hàm nha đầu đều nôn nóng a, đã ngủ lại trong phòng người ta đi, Hoàng hậu ngươi xem này..." Ý tứ Hoàng thái hậu chính là cho Vũ Văn Hiên cưới Thu Hàm.

"Thần thiếp hiểu được"

"Thu đại nhân sinh tiền cũng là đại trung thần vì nước vì dân. Tuy rằng Hàm nha đầu so với Hiên nhi chúng ta lớn hơn, nhưng ta thấy hai đứa này thật ra rất xứng." Hoàng thái hậu ngụ ý là làm cho Thu Hàm trở thành con dâu hoàng gia.

"Ân, Thái Hậu, thần thiếp lập tức bắt tay vào làm, bất quá Hàm nha đầu cũng phải đồng ý. Hàm nha đầu trước mắt còn dưỡng thương. Thần thiếp thấy trước hết không cần nói, đợi Hàm nha đầu thương thế tốt, thânw thiếp lại cùng Hàm nha đầu nói, người thấy được không?" Hoàng hậu cũng không nghĩ cùng Thu Hàm nhắc tới việc này trong lúc này có thể sẽ bị Thu Hàm cự tuyệt, vậy sẽ mất hết mặt mũi.

"Cũng tốt, liền theo ý tứ của ngươi làm đi!" Thái Hậu tuy là người lớn nhất hậu cung, nhưng dù sao quyền lực vẫn là ở trong tay Hoàng hậu.

Hoàng hậu từ chỗ Thái hậu trở lại tẩm cung chính mình, rồi sai người kêu Vũ Văn Hiên đến, hỏi một chút ý kiến của hài tử.

"Mẫu hậu, tìm ta có chuyện gì a?" Vũ Văn Hiên vừa bước vào phòng liền hỏi.

"Tiểu tử, hôm nay Thái Hậu theo ta nhắc tới hôn sự của ngươi. Ý tứ Thái Hậu là cho Thu Hàm làm chính phi của ngươi. Ý của ngươi thế nào?" Hoàng hậu một đánh nhẹ vào đầu nhi tử.

"Không thành vấn đề a, chỉ cần Hàm tỷ đáp ứng gả cho ta là được. Mẫu hậu không có việc gì đi, không có việc gì ta đã có thể đi rồi. Hàm tỷ còn cần ta chiếu cố đây!" Vũ Văn Hiên nói xong liền đứng lên đi.

"Đợi đã, ngươi đứa nhỏ này như thế nào hấp tấp như vậy? Ai gả cho ngươi ai mới thật là bất hạnh a!" Hoàng hậu giữ chặt đang muốn đi Vũ Văn Hiên,

"Lại làm sao vậy, mẫu hậu?"

"Ta nói còn không có nói xong đâu, chính là về thân phận của ngươi ngươi chuẩn bị... làm sao bây giờ?"

"Trên tông điệp không phải viết hoàng tử sao? Hơn nữa mẫu hậu, ngươi xem xem thân thể này của ta bị lão sư phụ chỉnh có điểm nào giống nữ nhi không? Ngươi xem ngươi này." Vũ Văn Hiên vén quần áo trước ngực lên cho mẫu thân xem bờ ngực bằng phẳng của mình.

"Sư huynh quả nhiên là đại trí tuệ a!" Hoàng hậu thật sự là bội phục y thuật sư huynh. Hắn lại có thể đem thân thể nữ hài tử của Hiên dùng thuốc làm thay đổi như nam nhi bình thường.

"Tê, mẫu hậu đau quá." Vũ Văn Hiên ôm ngực bị Hoàng hậu nhéo.

"Ách, nhi tử, thực xin lỗi! Mẫu hậu chỉ là tò mò liền nhịn không được nhéo một chút." Hoàng hậu mặt đầy vẻ xin lỗi nói, nàng nhìn thấy đến bờ ngực bằng phẳng của hài tử rất là tò mò, vì thế nàng liền vươn tay ở trước ngực Vũ Văn Hiên "ôn nhu" nhéo một chút. Quả nhiên là thật, tốt lắm cải tạo thực thành công, đây là hoàng hậu hạ kết luận cuối cùng.

"Tốt lắm, ngươi đi đi, nương muốn ngủ trưa." Xong việc liền đuổi nàng đi.

"Nga, ta thật đáng thương a, bị mẹ ruột của mình ăn đậu hủ xong lại bị đuổi đi. Còn không an ủi người ta một chút." Vũ Văn Hiên nói nhỏ.

"Tiểu tử, ngươi muốn nương như thế nào an ủi ngươi a?" Hoàng hậu thuở nhỏ có tập võ đương nhiên nghe được rõ ràng nàng nói cái gì.

"Nếu nương có lòng an ủi liền cấp một chút tiền đi. Hài nhi gần đây túi tiền có vẻ nhanh hết. Hắc hắc." Vũ Văn Hiên hé ra khuôn mặt tươi cười.

"Tiểu tử, cầm lấy! Tốt nhất đừng cho phụ hoàng ngươi biết ta lại cho ngươi tiền, bằng không ta sẽ bị phụ hoàng ngươi mắng sủng nịnh nhi tử." Hoàng hậu theo ống tay áo xuất ra một xấp ngân phiếu.

"Oa, hơn năm vạn hai ngàn ngân phiếu a. Nương, người thật sự là rất khả ái. Ta yêu người quá đi mất, thương thương." Vũ Văn Hiên đếm tiền còn cao hứng mặt đều nở hoa rồi. Chu miệng qua muốn hôn mẹ thân ái, xinh đẹp, hào phóng có tiền của nàng.

"Cầm tiền rồi đi nhanh. Đi mua gì đó hống hồng nhan tri kỷ của ngươi đi!" Hoàng hậu đẩy mặt Vũ Văn Hiên ra.

"Cảm tạ, nương người nhanh ngủ trưa đi, ta đi đây!" Vũ Văn Hiên đem ngân phiếu ôm vào trong lòng, hoa chân múa tay vui sướng chạy đi.

Lăng Nặc ngày đêm chạy đi, rốt cục ở ngày thứ mười chạy tới kinh thành. Nàng trước tiên đã thông tri sư đệ hôm nay sẽ tới kinh thành, cho nên vừa bước vào kinh thành cửa thành, nàng đã bị người Vũ Văn Hiên phái tới mời vào trong cung.

"Lăng cô nương chờ một chút, điện hạ rất nhanh sẽ tới." Cung nữ dâng trà.

"Ân" Đi một đường quả thật cũng khát, Lăng Nặc uống chút nước nhìn bài trí trong phòng. Hoàng cung đúng là hoàng cung kim bích huy hoàng, khí thế bất phàm a.

"Sư tỷ, nhìn thấy ngươi ta thật sự là rất vui." Vũ Văn Hiên hấp tấp vào cửa.

"Hiên nhi." Vũ Văn Hiên trước mắt cùng Vũ Văn Hiên trước kia khác biệt thật lớn. Một thân trường bào trắng có thêu ngũ trảo kim long, bên hông mang đai lưng tơ lụa được khảm ngọc, trên chân mang giày da song lộc, cả người tản ra quý khí.

"Ai nha, sư tỷ ta rất nhớ ngươi!" Vũ Văn Hiên cất bước đi qua, sau đó ôm chặt Lăng Nặc.

"Như thế nào tính tình vẫn là như vậy. Ai, mau buông ra để cho người ta thấy không tốt." Lăng Nặc vỗ vỗ lưng nàng.

"Nga. Đúng rồi, sư tỷ, ngươi mau cùng ta đến xem bệnh nhân." Vũ Văn Hiên lôi kéo Lăng Nặc đi đến phòng Thu Hàm xem bệnh.

"Chậm một chút, chậm một chút!" Lăng Nặc bị nàng kéo chạy thật sự là theo không kịp đành lên tiếng cho nàng chậm một chút.

"Nga." Vũ Văn Hiên thả chậm cước bộ.

"Sư tỷ, mau, mau đến xem độc trên người Hàm tỷ." Vũ Văn Hiên kéo Lăng Nặc vào phòng. Lăng Nặc tiến vào liền nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường.

"Hàm tỷ, Hàm tỷ, sư tỷ của ta đến rồi. Nàng nhất định có thể cứu ngươi." Vũ Văn Hiên đỡ Thu Hàm ngồi dậy. Thu Hàm dựa vào Vũ Văn Hiên đối Lăng Nặc gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.

"Hàm tỷ, đây là sư tỷ của ta Lăng Nặc, nàng nhất định có thể trị tốt cho ngươi. Sư tỷ, đây là Thu Hàm, hắc hắc" Vũ Văn Hiên giới thiệu.

"Ta đến xem." Lăng Nặc ngồi xuống, tay đặt lên mạch Thu Hàm.

"Hoàn hảo, sư đệ dùng các loại dược liệu quý báu mới trì hoãn được tốc độ độc phát tán trong máu, bằng không thật đúng là phiền toái." Lăng Nặc thu hồi tay nói.

"Sư tỷ, nhanh phối dược a." Vũ Văn Hiên nhìn Lăng Nặc,

"Không thể gấp, sư đệ ta còn thiếu mấy vị thuốc, không biết trong cung có không?"

"Thuốc gì a? Cho dù trong cung không có, đi khắp thiên hạ ta cũng phải tìm được."

Lăng Nặc bỗng nhiên trong lòng ê ẩm. Sư đệ vì nữ nhân này có thể bất chấp hết. Lúc trước trên núi còn nói thích ta, nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ sao? Lăng Nặc có cảm giác muốn khóc.

"Một hồi ta đem phương thuốc viết cho ngươi, về phần sắc thuốc để ta tự mình làm, thuốc này nấu có vẻ phức tạp."

"Nga, sư tỷ, ta đã an bài chỗ ở cho ngươi tốt rồi. Ngươi một đường bôn ba mệt nhọc, trước nghỉ ngơi đi. Người tới, mang ta sư tỷ đi sương phòng nghỉ ngơi, còn có phải tận tâm hầu hạ."

"Dạ, điện hạ. Lăng cô nương bên này, mời." Cung nữ đến lên tiếng.

"Hàm tỷ, ngươi yên tâm, sư tỷ của ta ở đây, ngươi nhất định không có việc gì." Vũ Văn Hiên ôn nhu nói.

"Ân, hỗn cầu lần này còn phải đa tạ ngươi," Thu Hàm thực sự cảm tạ nàng.

"Cảm tạ cái gì a! Ngươi đã đáp ứng điều kiện của ta, đừng quên nga. Chuyện ngươi muốn ta làm, trong khoảng thời gian này ta đã sai người đi thăm dò, đã có rất nhiều manh mối. Sau khi xong việc ngươi cần phải lấy thân báo đáp. Aha ha ha ha." Vũ Văn Hiên lại nhắc tới việc lấy thân báo đáp.

"Ngươi hỗn đản này... khụ khụ khụ."

"Cẩn thận một chút, đừng nóng giận a! Chờ ngươi thân thể tốt lên rồi mới nổi giận đi. Đến, uống chút nước." Vũ Văn Hiên vỗ sau lưng nàng.

Lăng Nặc ở ngoài cửa sổ nghe được Vũ Văn Hiên nói, trong lòng chua xót. Hiên nhi vì cái gì thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, sư phụ, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Hiên nhi thối này...