Xuyên Việt Chi Thần Húc

Xuyên Việt Chi Thần Húc - Chương 65: Kết thúc




EDIT + BETA: JeongHơn nửa tháng sau trận tuyết rơi kia, cách ngày Tết đã không còn mấy ngày nữa, lúc này, Sở Thịnh Thần thân là Hoàng đế cũng khó có dịp nhàn nhã.

Ngoại trừ phải tiếp kiến một ít thân nhân hoàng thất, Sở Thịnh Thần liền bắt đầu những ngày ở cạnh người trong lòng.

Có hắn làm bạn, vốn tâm tình bởi vì muốn ăn Tết đang rất tốt Ôn Thần Húc lại càng thêm vui vẻ.

Tuy rằng không cần thượng triều, nhưng Sở Thịnh Thần vẫn theo thói quen trời vừa sáng đã tỉnh, chỉ là ôm lấy người trong ngực ấm hô hô cả người hắn cũng không khỏi lười biếng không muốn thức dậy.

Có người bồi, Ôn Thần Húc bình thường thức dậy không tính là sớm thì lại càng thêm bám giường, người bên cạnh còn ngủ cùng cậu, vì thế hai người mỗi ngày đều ngủ đến mặt trời lên ba sào.

Toàn bộ cung nhân trong hoàng cung đều huy động lên, đem toàn bộ ngóc ngách trong cung quét dọn sạch sẽ rồi bắt đầu trang trí.

Trong Tử Thần cung, một lớn một nhỏ buổi sáng trộm đi chơi tuyết đang ngồi ở trên giường, rũ đầu xuống.

Rõ ràng mình một câu còn chưa nói, nhìn bộ dáng của hai người, trong lòng Sở Thịnh Thần bất đắc dĩ thở dài.

– Không có lần sau.

– Tuyệt đối không có lần sao!

Sợ hắn cứ lẳng lặng nhìn mình như vậy, Ôn Thần Húc nghe hắn nói, lập tức ngẩng đầu nói.

– Bảo đảm không có lần sau!

Sở Duệ cũng có nhãn lực mà nói theo.

– Sở Duệ trở về chép luận ngữ hai mươi lần.

Sở Thịnh Thần đặt tách trà trên tay vẫn chưa uống một ngụm xuống.

– Vâng! Vậy chất nhi xin cáo lui trước.

Phát hiện Hoàng thúc chỉ nói chép hai mươi lần cũng chưa nói chừng nào thì giao, Sở Duệ nhìn người bên cạnh chớp chớp mắt sau đó xuống giường chạy đi.

– Huyên Nghiêu ~

Không muốn chép sách Ôn Thần Húc hướng hắn vươn tay, lúc hắn ôm mình vào lòng ngực, tìm một đề tài nói:

– Ngày Tết em ban ngày đi bồi cữu cữu dùng cơm trưa, chờ buổi chiều thì cùng người tiến cung được không?

– Được, nhưng mà…..

Nghe chưa hết phần phía sau(?), cho rằng hắn là muốn mình chép sách, Ôn Thần Húc liền trực tiếp vòng tay qua cổ hắn lấp kín môi hắn.

Đè lại gáy cậu trao đổi một cái hôn sâu, Sở Thịnh Thần bật cười dùng ngón cái vuốt vẻ đôi môi bị hắn hôn đến đỏ bừng.

- Ta chỉ muốn hỏi em có muốn lễ vật gì không, em nghĩ đi đâu thế?

– Em vừa lúc chỉ muốn hôn anh liền hôn thôi, không được sao?

Ôn Thần Húc nhấp môi, mặt ửng đỏ nói.

Nghe được hai tiếng cười khẽ của hắn, Ôn Thần Húc có chút xấu hổ, buồn bực mà duỗi tay che miệng hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói:

– Lễ vật cho anh em đã sớm chuẩn bị tốt, giờ anh mới hỏi em sao?

Hôn hôn lòng bàn tay cậu, làm cho cậu cảm thấy có chút ngứa buông tay ra, Sở Thịnh Thần xoa xoa đỉnh đầu cậu nói:

– Ta tất nhiên cũng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là hỏi một chút em còn muốn thứ gì nữa không thôi.

Đôi mắt xoay xoay chuyển chuyển, Ôn Thần Húc cái gì cũng không thiếu lắc lắc đầu.

– Không muốn gì nữa. Đúng rồi chúng ta buồi tối ăn lẩu được không?

– Được, nhưng không thể ăn cay.

Nghĩ đến trận tuyết thứ hai sau khi biết có lẩu cậu một hai ba phải ăn cay, kết quả buổi tối bị nóng bụng đến ngủ không được, Sở Thịnh Thần nói trước điều kiện.

Lần trước vừa mới biết thì ra cổ đại cũng có lẩu, hơn nữa trước kia thân thể không tốt nên không thể ăn, lúc này mới ăn nhiều hơn chút, hơn nữa tại vì ăn quá cay nên mới như vậy. Ôn Thần Húc kì thật còn muốn ăn cay, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, lại nghĩ cậu thật vất vả mới làm cho hắn cho phép mình ăn lần thứ hai, vì thế gật đầu đáp ứng.

– Vậy đồ ăn trong nồi lẩu để em tự chọn.

Ôn Thần Húc lui một bước mà tiếp tục xin.

– Đều tùy em, em muốn ăn gì?

Sở Thịnh Thần xoa xoa mặt cậu nói.

– Thịt viên, nấm, rau kim châm, ngó sen thái sợi, cải thìa, cánh gà, thịt dê cuốn, cá lát, thịt lưng…..

Buổi tối ăn một nồi nước lẩu nóng hổi Ôn Thần Húc rất thỏa mãn, chờ đến tối lúc rúc vào ngực Sở Thịnh Thần trên mặt còn mang theo tươi cười.

– Ăn một nồi lẩu đã thỏa mãn đến vậy sao? Cũng thật dễ nuôi.

Sở Thịnh Thần xoa xoa mặt cậu.

– Ăn đến cả người ấm dào dạt, hai ngày nữa chúng ta ăn tiếp có được không?

Ôn Thần Húc ở trong lòng ngực hắn cọ cọ.

– Được, nhưng không cho phép ra ngoài chơi tuyết, trước Tết bị bệnh không tốt…..

– Huyên Nghiêu nói gì cũng đúng hết.

Ôn Thần Húc ngẩng đầu hôn mạnh một cái chụt trên môi hắn.

Khóe môi Sở Thịnh Thần cong lên, duỗi tay nhéo nhéo eo cậu, cảm giác được trong khoảng thời gian này cậu được nuôi béo hơn không ít mới vừa lòng xoa xoa đầu cậu nói:

– Được rồi, nghỉ ngơi đi…..

Trong Tết khó có được một ngày nắng đẹp, buổi sáng Ôn Thần Húc cùng Sở Thịnh Thần và Sở Duệ ăn sáng sau đó không bao lâu thì ngồi xe ngựa đi đến phủ tướng quân.

Ở trong phủ tướng quân, cùng với cữu cữu dùng xong một bữa trưa hết sức phong phú, Ôn Thần Húc lại cùng cữu cữu đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày giao thừa, từng nhà đều đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, bởi vậy trên đường ngoại trừ có hơi nhiều tiểu hài tử thì chỉ có hai, ba sạp nhỏ bán thức ăn.

Từ Kinh Thương không biết ở đâu lấy ra cái rổ, vừa đẩy cậu đi dạo trên phố vừa nhìn thấy thứ gì nhỏ nhỏ trên quán thì mua một ít, đặc biệt là khi nhìn thấy đường hồ lô cát lợi y mua tận sáu xâu.

Đây xem như là tâm ý của y, bởi vậy mặc kệ y mua cái gì Ôn Thần Húc đều cười gật đầu nói được.

Hôm này đường thật sự rất quạnh quẽ, xem đội múa lân biểu diễn xong, hai người liền hồi phủ.

Chờ đến buổi triều, mặt trời mới vừa ngã lệch xuống một chút thì Từ Kinh Thương đã cùng cháu trai vào cung.

Tuy rằng cung yến buổi tối mới bắt đầu, nhưng mấy đại thần được dự đều muốn đến trước đang đứng ở ngoài điện chờ.

Ngày này đã là thời điểm bắt đầu nổi gió, Từ Kinh Thương nào dám để cháu trai trúng gió chứ, vừa tiến cung đã sớm đưa cậu cho một vị công công.

– Duệ Duệ, xem ta mang cái gì về…… Huyên Nghiêu anh cũng ở đây sao!

Đi vào trong điện, nhìn thấy bên trong không chỉ có Sở Duệ, Ôn Thần Húc nói.

– Mang cái gì về?

Nhìn thấy cậu cao hứng như vậy, Sở Thịnh Thần tiến lên nhận lấy xe lăn.

– Ở trên phố mua chút đồ ăn và một ít món đồ chơi nhỏ nhỏ.

Ôn Thần Húc đưa cái rổ ở trên đùi cho hắn nhìn, chờ đến bên cạnh giường liền trực tiếp đưa cho Sở Duệ.

Nhìn một rổ đầy đồ vật, Sở Duệ cười cầm một xâu hồ lô đường ra.

– Trên đường vui lắm sao?

Sờ sờ tay và mặt cậu cảm thấy có chút ấm, Sở Thịnh Thần mới từ trong tay Phúc An lấy một chén canh nóng cho cậu.

Uống lên ngụm canh ấm, lại cắn một miếng điểm tâm nóng hầm hập, Ôn Thần Húc cảm thấy bụng mình thật ấm áp.

Sở Thịnh Thần vừa đút cho cậu vừa nói:

– Em ăn chút điểm tâm lót dạ đi, cung yến ta sẽ nhanh chóng kết thúc, chờ sau khi ta trở về chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.

– Ừm.

Nhấp môi lên tiếng, Ôn Thần Húc đưa chén canh đến trước mặt hắn.

– Cữu cữu nói đồ ăn trên cung yến căn bản ăn không ngon, anh cũng ăn một chút để lót bụng đi.

Uống hai ngụm canh, Sở Thịnh Thần lại đút cho cậu chút điểm tâm, rồi bảo Phúc An cũng đưa cho Sở Duệ một ít.

Cung yến quả nhiên rất nhanh đã kết thúc như Sở Thịnh Thần nói, như vậy những ngày còn lại là ngày toàn gia đoàn viên, những đại thần đó còn ước gì về sớm một chút, bởi vậy lúc Hoàng thượng lên tiếng đều cao hứng trong lòng mà rời đi.

Bởi vì Ôn Thần Húc không muốn đến, Sở Thịnh Thần cảm thấy cung yến năm này ăn không ngon, uống không tốt lại không bằng lòng làm cho cậu đi ra ngoài chịu những ánh mắt của người khác, vì thế liền lưu lại cậu ở trong điện đọc sách.

– Các anh trở lại rồi!

Ôn Thần Húc thường thường nhìn ra cửa nay nhìn thấy người đang đi đến, lập tức đặt sách qua một bên.

Trong điện ấm áp còn có một người đang đợi mình về, biểu tình Sở Thịnh Thần nhu hòa xuống, bước chân nhanh lên.

– Có nhàm chán không?

Tuy rằng cậu không muốn đi, nhưng để cậu một mình trong điện, Sở Thịnh Thần vẫn có chút đau lòng.

– Cũng được, hơn nữa hai người trở về so với em nghĩ còn sớm hơn.

Ôn Thần Húc mỉm cười nói.

– Vậy dùng bữa tối thôi.

Sở Thịnh Thần đẩy cậu đến trước bàn bên kia.

Bọn họ trong lúc đang nói chuyện đã có cung nhân mang đồ ăn đặt lên bàn, chờ đến lúc ba người họ ngồi xuống, Phúc An phất phất tay, mang theo cung nhân rời đi.

Trước khi bọn họ ra ngoài, Sở Thịnh Thần mở miệng thưởng toàn bộ cung nhân trong Tử Thần cung mỗi người trên dưới đều ba lượng bạc.

Chúng cung nhân quỳ xuống tạ ơn xong đều mang tâm tình sung sướng mà lui xuống.

– Được rồi, ăn đi.

Sở Thịnh Thần giơ tay gắp cho Ôn Thần Húc một đũa thịt vịt rồi gắp cho cháu trai một cái đùi gà.

– Vâng.

Ôn Thần Húc gắp lại cho hắn một đũa thịt cá, rồi gắp cho Sở Duệ chút tôm bóc vỏ.

Ngày Tết trước kia đều ngốc ở cung yến cho đến hết ngày rồi sau đó trực tiếp trở về nghỉ ngơi, hôm nay có thể trải qua như vậy, Sở Duệ cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Khó có lúc bé không chú ý đến lễ nghi mà đứng lên, duỗi tay gắp cho hai người chút đồ ăn.

– Cảm ơn Duệ Duệ!

Ôn Thần Húc duỗi chén nhận lấy cao hứng nói.

Những ngày thế này, Sở Thịnh Thần sẽ không nói gì bé, nhận đồ ăn bé gắp cho sau đó cười đáp lại.

Sở Duệ lần nữa ngồi xuống đặc biệt vui vẻ mà nở nụ cười, bộ dáng lúc này mới có vài phần phù hợp với tuổi tác.

Bởi vì có một người còn nhỏ một người không được cho phép uống rượu, cho nên Sở Thịnh Thần dứt khoát bảo không cần chuẩn bị rượu, bất quá có bảo người bưng canh ra cho bọn họ uống một chút.

Chỉ có ba người ăn một bữa cơm tuy rằng không náo nhiệt nhưng đặc biệt ấm áp.

Sau khi dùng cơm xong, nghe bên ngoài có tiếng pháo trúc, Ôn Thần Húc đề nghị:

– Chúng ta cũng đi ra ngoài bắn pháo trúc đi!

– Được!

Sở Duệ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoàng thúc nhà mình. 

– Vậy đi thôi.

Sở Thịnh Thần đẩy xe lăn ra bên ngoài điện, kêu người chuẩn bị không ít pháo hoa, pháo trúc nhỏ lại đây.

– Cẩn thận chút.

Đưa hai nén hương cho một lớn một nhỏ, Sở Thịnh Thần bế Ôn Thần Húc lên cho cậu tự mình chăm một cái pháo hoa.

– Huyên Nghiêu chạy mau…..

Duỗi tay lay hắn nửa ngày, nhìn thấy lửa đã bắt đầu dẫn lên một chút Ôn Thần Húc vỗ vai hắn nói.

Sở Thịnh Thần quét mắt nhìn mồi lửa còn một chút nữa mới hết, cố ý ngừng một chút, chờ nghe cậu hô hai tiếng mới nhanh chóng chạy lui về, lúc cậu đang trừng mắt nhìn mình thì chỉ tay lên trời nói:

– Nhìn.

Ôn Thần Húc theo phản xạ ngẩng đầu lên liền nghe được một tiếng “Bụp”, pháo hoa đủ loại màu sắc nở rộ trên bầu trời.

Bụp bụp bụp.

Khóe môi mới vừa giơ lên một chút, bỗng nhiên cảm thấy nơi đó nóng lên, Ôn Thần Húc nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đầy ý cười của hắn, cũng không khỏi nhìn hắn lộ ra nụ cười tươi rói.

– Thật tốt!

Dựa đầu vào vai hắn, cùng hắn ngắm pháo hoa Ôn Thần Húc mỉm cười nói.

Nghe được âm thanh của cậu, Sở Thịnh Thần đặt cằm lên trán cậu rũ mắt nhìn cậu.

– Đúng vậy, thật tốt.