Xuyên Việt Chi Thị Tẩm Ba, Thái Thượng Hoàng!

Chương 10




Hắn lăn qua lộn lại trên giường, mãi vẫn không ngủ được. Nơi bị ma sát quá độ vẫn còn đau rát cho tới giờ, cảm giác khi bị y lật qua lật lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn.

Hắn không phải người của thời đại này, bản thân ở giữa vòng xoáy tranh giành quyền thế tối thượng, việc duy nhất hắn có thể làm chính là rời bỏ, an toàn bỏ đi thật xa. Sự xuất hiện của Hoàng Phủ Lạc là điều ngoài ý muốn, y tựa như một cánh cửa nhìn không thấy khoá, không những giam cầm thân thể mà còn nắm giữ cả linh hồn hắn.

“Nói không chừng lão tử sẽ chết luôn trên giường.” Hắn lầm bầm tự nói, “Bị y đè đến độ tinh tẫn nhân vong.” Chỉ là, hứng thú của Hoàng Phủ Lạc đối với hắn sẽ kéo dài đến ngày đó sao? Nếu một ngày nào đó chán ghét hắn, y sẽ xử trí với hắn như thế nào?

Sai người bí mật giết chết hắn, hay biến hắn thành đồ chơi cho thuộc hạ dùng chung? Hơi lạnh thấu xương dâng lên, Yến Lâm Tích bị một đoạn trong cuốn tiểu thuyết hắn từng đọc dọa sợ.

Thân thể hắn lạnh lẽo run rẩy, trong đầu hiện lên trăm phương ngàn kế dằn vặt con người. Với mỗi loại phương pháp, hắn đều giả tưởng kiểu tra tấn đó được áp dụng trên người mình, do đó không khống chế được mà khóc nấc lên.

Tới ban đêm, hắn lén lút mở hòm xiểng trước bàn trang điểm ra, sau đó khiêng rương y phục đặt lên giường mình. Mượn ánh sáng mờ tối của nến, hắn dùng trâm cài tóc cẩn thận xé rách tơ sợi trên y phục, tháo từng viên bảo thạch trên quần áo xuống. Hủy đi hủy đi, nước mắt lại rơi xuống, hắn hung hăng xoa xoa mặt, mẹ nó, lão tử là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể mít ướt giống nữ nhân được? Chỉ là bị bẻ cong, không phải thay đổi giới tính!

Sau khi vất vả hủy đi một đống châu bảo, hắn kéo tay áo, đem những bảo ngọc trân châu gói kỹ lưỡng, tinh tế bọc lại, thử đeo lên thắt lưng. Hắn mặc áo choàng rộng thùng thình bên ngoài, chắc sẽ không bị phát hiện đâu. Yến Lâm Tích thở ra, thấy theo lòng nhẹ nhõm ít nhiều.

Hắn cuộn một đống y phục thất linh bát lạc trả lại vào trong rương, nguỵ trang phía trên tạo cảm giác đầy đủ như cũ, không để lại chút sơ hở nào, rồi mới khép rương lại. Hắn đến trước bàn trang điểm tìm kiếm chốc lát, cư nhiên tìm được một hộp trang sức nhỏ, bên trong chứa đầy kim điền ngọc châu, bảo quang lưu động, thoạt nhìn cực kỳ đáng giá.

Yến Lâm Tích đưa tay ra, rồi lại có chút do dự. Những thứ này chắc là di vật của mẫu thân Hoàng Phủ Lạc, có thể y nhớ mẫu thân nên mới lấy ra hoài niệm, nếu hắn mang tất cả đi, không phải quá đỗi vô nhân tính hay sao?

Yến Lâm Tích nhìn hộp bảo bối, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cuộc tự an ủi rằng những thứ này tuy rằng quý giá, nhưng vẫn không bằng mấy hạt trân châu bảo thạch rải rác kia. Thứ nhất không có cách mang theo trên người, thứ hai cũng không dễ bán lấy tiền mặt.

Hắn tiếp tục lượm lặt, kiếm được một miếng ngọc bài nho nhỏ, ngọc bài một mặt có khắc “Phúc Thọ hằng xương”, mặt kia khắc chữ “Lạc”, chắc là vật Hoàng Phủ Lạc đeo khi còn nhỏ. Ngọc trong suốt long lanh, cả miếng ngọc trắng noãn thuần khiết, ở bên trong có hai đường vân kim tuyến, nếu tinh tế ngắm nhìn sẽ cảm thấy kim tuyến hơi rung động như vật thể sống. Ngọc bài này không biết Hoàng Phủ Lạc đeo được bao lâu, sờ tay vào thấy trơn trượt nhuận hoạt, ấm áp thấu xương. Yến Lâm Tích cầm ngọc trong tay, làm cách nào cũng không buông được.

Hắn chỉ lấy món này, nhất định sẽ không bán, coi như bồi thường cho những ngày bị y đàn áp… Hoàng Phủ Lạc, chắc y không dễ giận như vậy đâu. Yến Lâm Tích nuốt nước miếng, đeo miếng ngọc bài lên cổ.

Lúc này trời đã hửng sáng, hắn bận rộn suốt đêm, cũng thấy thấm mệt. Vì vậy liền buộc gói châu ngọc vào thắt lưng, mang ngọc bài bên mình, bò lên giường đi ngủ.

Hoàng Phủ Lạc không có trong phủ, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử thấy hắn ngủ ngon, cũng không tới quấy rầy. Hắn ngủ đến trưa mới tỉnh. Yến Lâm Tích xoa xoa bao tử kêu đói, không lâu sau đã ăn sạch trơn cả bàn thức ăn. Hai tiểu nội thị phát hoảng, vội vàng gọi người mang tiêu thực thang (thuốc tiêu hoá) tới, thúc giục hắn ra ngoài sân vận động thân thể để tránh tổn thương tính khí.

Đến lúc lên đèn, Hoàng Phủ Lạc quả nhiên đem theo xe ngựa tới đón hắn. Lúc này trong kinh thành đã treo đầy đèn ***g đỏ, bách tính trong thành đều diện quần áo mới ra đường. Yến Lâm Tích ngồi trong xe cố gắng bảo đảm cho báu vật an toàn, nghe bên tai tiếng ồn ào huyên náo và tiếng kỵ sĩ hộ giá hò hét dẹp đường, nhịp tim tăng lên, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi.

Ký Mặc đã vạch sẵn kế hoạch, hắn thấy rất cẩn thận chu toàn, không chút sơ hở, nếu vậy, cảm giác tột cùng bất an trong lòng là từ đâu mà đến? Xe ngựa dừng lại, Hoàng Phủ Lạc từ ngoài xe vươn tay ra: “Cung nghênh Thái thượng hoàng!”

“Cung nghênh Thái thượng hoàng!” Đội vệ binh hộ giá bên cạnh và người hầu kẻ hạ nhất nhất hô muôn năm, giáp trụ âm hưởng, một mảnh quỳ xuống. Bách tính tung hô như sấm rền, tất cả đều quỳ, một số người to gan lặng lẽ ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh tinh tế nhưng không hề nhu nhược ở phía xa.

Hoàng Phủ Lạc đỡ tay Yến Lâm Tích, dẫn hắn từng bước leo lên Chu Tước môn thành lâu cao ngất. Tân hoàng đế Yến Tử Sưởng cùng Hoàng hậu quý phi chờ đã lâu. Nhìn thấy Yến Lâm Tích, Yến Tử Sưởng mỉm cười, khom người hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, kính chúc phụ hoàng phúc thọ an khang.”

Yến Lâm Tích biểu tình cứng ngắc, hắn chịu không nổi cái lễ nghĩa nhi tử này, con hắn còn đang ngủ trong bụng mẹ kia. Nhìn các quan tam phẩm trong triều đều quỳ xuống hành lễ phía sau tân hoàng đế, không biết hắn lấy đâu ra dũng khí, cong khóe miệng mỉm cười, phất ống tay áo nói: “Các khanh bình thân.”

Thanh âm kia trong trẻo dễ nghe, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng độc ác trước đây. Sau khi Yến Lâm Tích hôn mê, đây là lần đầu bọn họ được nghe hắn mở miệng nói. Lần trước tại lễ thoái vị, hắn từ đầu đến cuối cũng không mở miệng. Thanh âm kia vẫn vậy, thế nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Bọn họ đứng lên, ngẩng đầu, rốt cục thấy được vị đế vương thiếu niên từng khiến họ kinh hãi, run sợ, căm ghét, thậm chí thống hận.

Hắn mặc lễ phục rất nặng và phiền phức, mái tóc dài cột bằng dây tử kim quan, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ mọng. Hắn khẽ vuốt cằm nhìn bọn họ, trên mặt nở nụ cười thân thiện ấm áp, ánh sáng đèn khiến làn da trắng nõn gần như trong suốt biến thành sắc đỏ ửng.

Chưa từng thấy biểu tình khoan dung của hắn, cũng chưa từng thấy nụ cười ôn nhu đến vậy. Vẻ diễm lệ của Yến Lâm Tích vào giờ khắc này hấp dẫn thị giác tất cả mọi người. Đó là thần thái toát ra từ bên trong, một loại khí chất siêu việt ít người có được.

Yến Tử Sưởng nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn chuyển tầm mắt sang Yến Lâm Tích đang đứng bên cạnh Hoàng Phủ Lạc. Hắn một thân vương bào hắc kim sắc, khí chất đàn ông sơ đạm lạnh lùng, lúc này nhìn Yến Lâm Tích mỉm cười, ánh mắt liền xen lẫn tâm tình chưa từng thấy qua trước đây.

Yến Tử Sưởng ngực giật giật, trong khoảnh khắc đó, hắn tựa hồ vừa hiểu ra điều gì…

Yến Lâm Tích hướng các đại thần phất phất tay, đang định nói vài câu xã giao, lập tức bị Hoàng Phủ Lạc kéo lại. Y thấp giọng ngăn cản: “Không nên nói nhiều!”

Yến Lâm Tích bĩu môi, có chút không cam tâm quay đầu sang chỗ khác, cũng rất nhỏ giọng đáp: “Ta chỉ muốn chào hỏi bọn họ!”

Hoàng Phủ Lạc hừ một tiếng: “Chú ý thân phận của ngươi bây giờ.”

“Biết rồi, ta không còn là Hoàng đế nữa chứ gì!” Yến Lâm Tích cũng hừ một tiếng, không cho là đúng.

“Ý ta muốn nói, Thái thượng hoàng chỉ là thượng vị giả,” Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn, đột nhiên thấp giọng, “Đừng tưởng gà mái cắm lông chim lên thân là có thể biến thành phượng hoàng. Tiểu tử kia, đừng để bọn họ nhìn ra sơ hở của ngươi, nếu bị kẻ khác phát hiện ngươi không phải hắn, dù là ta đi chăng nữa, cũng không thể cứu được ngươi!”

Yến Lâm Tích bỗng dưng mở to mắt, hắn hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Lạc —— y đã biết? Y làm sao có thể biết?

Nhìn hắn sợ đến mức thần sắc tái nhợt, tay chân lạnh như băng, trên mặt Hoàng Phủ Lạc dần dần hiện lên một tia cười xấu xa, thậm chí còn nháy mắt với hắn.

“Đùa ngươi chút thôi a.” Y hời hợt phun ra một câu, nhưng vẫn cầm tay hắn. Sự lạnh lẽo ở đầu ngón tay khi truyền sang hắn lại biến thành lửa nóng ôn độ, Yến Lâm Tích run rẩy một lát mới hồi phục tinh thần: “Ngươi, ngươi đang gạt ta?”

Hoàng Phủ Lạc kéo hắn tới gần, đứng trên thành lâu thật cao, cùng Yến Tử Sưởng tiếp nhận lời triều bái và tung hô của vạn dân dưới chân thành. Trong tiếng hô rung trời, y nắm chặt tay Yến Lâm Tích, vừa như trả lời hắn, lại vừa như tự nói với bản thân: “Ta biết ngươi không phải hắn, cũng không biết ngươi từ đâu mà đến, vì sao lại đến. Tuy rằng ngươi chiếm hữu thân thể hắn, nhưng ngươi là ngươi, ngươi hoàn toàn khác hắn.”

Tuy tiếng động rầm rĩ khiến người ta đinh tai nhức óc, nhưng Yến Lâm Tích vẫn có thể nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Lạc, từng từ trong miệng y nói ra đều hóa thành mũi tên nhọn, từng lời chuẩn xác đâm sâu vào trái tim hắn.

“Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi từ đâu mà đến.” Hoàng Phủ Lạc nắm chặt bàn tay muốn rụt lại của Yến Lâm Tích, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Ta sẽ chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi, không cho ngươi rời bỏ ta.”

“Hưu…” Một tiếng vang sắc bén, đám khói lửa được bắn lên bầu trời đêm, vỡ ra trên nền trời huyền ảo, lung linh lấp lánh, thắp sáng cả màn trời.

Yến Lâm Tích ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, phát ra minh quang loá mắt trong đêm tối, rồi sau đó tan ra, vô ảnh vô tung biến mất. Vô vàn chùm pháo được bắn lên, tuy chỉ sáng rực trong nháy mắt, nhưng vẫn khiến bọn họ mê mẩn ngắm nhìn. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Thật đẹp!”

Hoàng Phủ Lạc quay đầu, trong lúc ánh sáng thay thế màn đêm, y thấy đôi mắt thuần khiết sáng trong kia như xen lẫn thủy quang cùng hỏa quang, xinh đẹp rạng rỡ gấp vạn lần pháo hoa.

Y cười cười, lên tiếng trả lời: “Ừ, thật đẹp!”

Yến Lâm Tích vẫn nhìn lên bầu trời, người dân dưới thành lâu không còn chi phối sự quan tâm của hắn, tiếng cười nói vui mừng cũng bị bỏ ngoài tai. Hắn lặng lẽ buông lỏng tay của Hoàng Phủ Lạc, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Nếu… nếu một ngày nào đó ta bỏ đi, ngươi có thấy buồn khổ chút nào không?”

Hoàng Phủ Lạc đáp: “Không được, ngươi sẽ không đi đâu hết.”

Yến Lâm Tích ừ một tiếng, lát sau lại nói: “Ta chỉ thiết tưởng một chút thôi mà, giả sử có một ngày, ta đột nhiên biến mất thì sao?”

Hoàng Phủ Lạc không nói gì.

Yến Lâm Tích nói tiếp: “Dù sao ta nghĩ ngươi cũng sẽ có chút khổ sở. Không hẳn, thực ra ta muốn ngươi phải đau đớn vì ta. Nhưng nỗi buồn sẽ kéo dài bao lâu? Ba tháng, nửa năm, một năm, hay là năm năm? Năm năm hơi dài, ngươi chỉ cần nhớ tiếc ta trong ba năm, ta cũng cảm thấy buôn bán rất lời rồi. Ta biết mình lớn lên quá đỗi xinh đẹp, muốn tìm một nam nhân giống ta cũng không dễ, bất quá, nếu là mỹ nữ thì có thể. Tất nhiên người đó không thể giống mười trên mười, nhưng cũng có thể tìm người mũi giống, miệng giống, mắt giống… Người đó sẽ thay ta bên ngươi, cũng không sai biệt lắm.”

Hắn cay sống mũi, nghẹn ngào, “Ngươi đối xử với ta như vậy, đáng lẽ ta phải hận ngươi, thế nhưng vì sao, ta lại không hận nổi? Hoàng Phủ Lạc, từ lúc tới nơi này, dường như ta không còn là chính mình nữa rồi. Đúng vậy, lão tử là một nam nhân thuần khiết, tại sao có thể động chút là sướt mướt như nữ nhân được? Thật con mẹ nó buồn nôn.”

Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Yến Lâm Tích mơ hồ không giống thường ngày, vẫn ngửa đầu, phần cổ trắng bạch cực kỳ chói mắt trong đêm tối. Hắn vẫn ngước lên như thế, phảng phất như có thể gãy cổ bất cứ lúc nào. Hoàng Phủ Lạc có điểm lo lắng, nhịn không được, thân thủ đè đầu hắn xuống: “Đừng xem nữa, chẳng có gì đẹp mắt!”

Yến Lâm Tích chuyển ánh nhìn về phía y, khóe mắt ửng đỏ. Môi hắn giật giật, cười khổ một tiếng: “Ngươi nói ta không phải hắn, thật sự rất đúng. Ta đích xác không phải hắn, ta chỉ là một du hồn đang chiếm hữu thân xác này. Nói ra chắc chẳng ai tin. Nhưng Hoàng Phủ Lạc, xin ngươi đừng oán hận ta.”

Hoàng Phủ Lạc lắc đầu: “Oán cái gì mà oán?”

Yến Lâm Tích hít một hơi: “Không phải ngươi vẫn luôn thích hắn sao?”

Hoàng Phủ Lạc nhướng mày: “Nói bậy bạ gì đó, tên kia tính tình kỳ quặc, kiểu người khiến kẻ khác chán ghét.”

Lời đáp của y có chút ngoài dự đoán, Yến Lâm Tích ngạc nhiên hỏi tiếp: “Vậy sao ngươi còn có thể… Làm chuyện đó với hắn?”

“Khiến người chán ghét là một chuyện, nhưng bề ngoài không tệ lại là chuyện khác.” Hoàng Phủ Lạc nâng cằm, chân thật tự vấn.

“Hạ lưu!” Yến Lâm Tích trừng mắt, không nhịn được lại mắng, “Lưu manh!”

“Tư vị rất tốt,” Hoàng Phủ Lạc gật đầu nở nụ cười, “Ta cũng không muốn làm thế đâu, nhưng ngươi mỹ vị như vậy, ta ăn một lần lại muốn ăn nữa.”

“Ngươi đi chết đi!” Yến Lâm Tích liếc mắt.

“Tốt,” Hoàng Phủ Lạc tiến đến bên tai hắn, cúi đầu nói nhỏ, “Đến lúc hồi cung, nằm trên giường, ngươi muốn căm ghét ta thế nào cũng được. Một ngày không bị ăn chắc ngươi chặt lắm, chỉ sợ sau đêm nay, ngươi liệt giường ba ngày mất. Đáng mừng đáng mừng?”

Lại một chùm pháo bay được bắn lên trời, hoả quang đỏ rực chiếu xuống, khiến tai Yến Lâm Tích bị nhuộm đỏ bừng. Hoàng Phủ Lạc nhìn dáng dấp buồn bực của hắn, tâm tình tốt lên trông thấy, vui vẻ bật cười.

Tiếng cười chưa dứt, đột nhiên có một chùm pháo chẳng biết tại sao, bất ngờ rớt xuống từ trên không trung, rơi thẳng xuống mái cong của thành lâu, lại theo sống ngói lăn xuống. Pháo đốt đập vỡ mấy khối ngói lưu ly, những mảnh vỡ sắc bén và dây pháo dài gần bốn thước lại cùng nhau đập vào mái che rồi bật nảy. Mọi người nghe tiếng nổ trên đỉnh đầu, cùng ngẩng lên coi. Pháo cư nhiên nổ đúng vào lúc đó.

Vật liệu phủ trên mái che là mấy tầng vải bố ngâm dầu thầu dầu chồng lên nhau, vừa nặng vừa rắn chắc, không sợ mưa gió, nhưng điểm yếu là dễ bắt lửa, nhất là khi có gió to. Trong nháy mắt, lửa mượn uy gió, từng đám lửa đỏ ngầu bừng bừng bốc lên cao. Những mảnh vụn của miếng vải dầu mang theo tàn lửa bay lượn chung quanh, đáp xuống nơi nào, nơi đó liền bắt lửa cháy rụi. Không bao lâu sau, hoả quang đã nhuộm đỏ cả tòa thành lâu.

Bách tính dưới thành sợ đến ngây người, lúc này lại có vụn pháo rơi xuống, nổ lên ngay giữa đám đông. Dù không tiếp xúc với chất liệu dễ bắt lửa, nhưng tàn đóm vẫn làm cháy y phục của không ít người và cả những cửa hàng ven đường.

Trong chốc lát, đoàn người đại loạn, chen lấn xô đẩy, khóc gào hãi sợ, tìm kiếm người thân, kêu lên đau đớn… Vốn là đại lễ tưng bừng rộn rã, nhưng lúc này khói lửa từ từ tụ lại như Tu La địa ngục khiến kẻ khác hãi hùng.

Hoàng Phủ Lạc che chở Yến Lâm Tích lùi về phía sau. Yến Tử Sưởng và hậu phi ở bên kia cũng được hộ tống rút lui.

Hộ vệ thối lui. Nhìn vẻ hỗn loạn của toàn thành, Hoàng Phủ Lạc nhanh chóng quyết định, chỉ huy người ngựa mang theo các trọng thần của hoàng thất ra ngoài thành lâu, lại phân phó kẻ khác cấp tốc điều động thuỷ long quân (lính cứu hoả) tới dập lửa.

Chu Tước môn thành lâu đồng loạt phát hoả. Thủy long quân từ trong kinh thành thúc ngựa phi như bay đến, nhưng ngoài thành chật ních bách tính đang chạy trốn tứ phía, thủy long quân bị đoàn người đương trong cơn kinh hoàng ngăn trở, làm sao có thể nhanh chóng tiếp cận thành lâu? Mặc dù đã đến rất gần, lại mượn nước sông đào chảy quanh Hoàng thành để chữa cháy, bất quá, chỉ sợ cũng không cứu được trận hỏa hoạn này.

Hoàng Phủ Lạc dẫn người rời khỏi thành lâu, nhìn lên trời mà đoán định phương hướng trở về nội cung, mắt thấy đám cháy ở Chu Tước môn nhuộm bầu trời thành sắc huyết hồng, lại không có cách nào dập tắt, chỉ có thể bực tức giậm giậm chân. Lúc này tứ phía hò hét loạn cào cào, thỉnh thoảng có những người dân hoảng sợ chạy ngang qua. Hoàng Phủ Lạc túm lấy một gã tướng lĩnh vệ quân, lớn tiếng chất vấn: “Bọn họ làm sao có thể qua cổng Chu Tước? Nơi này là hoàng thành trọng địa, mau đuổi những loạn dân này ra!”

Tên tướng lĩnh vẫn chưa tỉnh hồn, run giọng đáp: “Mạt tướng vừa nghe đồn có kẻ đã mở cổng Chu Tước, bách tính hoảng loạn nghe nói xung quanh thành có sông đào tránh được hoả hoạn, liền ùn ùn kéo tới, đều là trăm họ trong kinh thành ta, có rất nhiều phụ nữ và trẻ em, không thể dùng vũ lực, mạt tướng thực sự ngăn cản không được.”

Hoàng Phủ Lạc hung hăng đá hắn ngã lăn xuống đất, mắng: “Vậy mau giết vài người răn đe. Giả sử có thích khách trà trộn trong đám loạn dân, nếu các ngươi không tiêu trừ, nhất định sẽ tạo cơ hội cho bọn chúng tiếp cận Hoàng thượng. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta lập tức tru di cửu tộc các ngươi!”

Viên tướng lảo đảo lĩnh mệnh chạy đi, Hoàng Phủ Lạc quay qua quay lại một hồi, bỗng nhiên sắc mặt tái xanh, hô lớn một tiếng: “Thái thượng hoàng? Ngươi đang ở đâu?”

Một người theo hầu chỉ sang phía bên phải: “Vừa rồi Đoan phi nương nương đột ngột đến đây, nàng kéo Thái thượng hoàng chạy tới Hoằng Huy điện rồi.”

Đoan phi? Hoàng Phủ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, phi thân lên ngựa, phóng thẳng theo hướng người hầu vừa chỉ.

Không lâu sau khi Hoàng Phủ Lạc ly khai, Yến Lâm Tích vỗ ngực lăn từ chỗ nấp ra.

“Bệ hạ, người không sao chứ?” Một bàn tay thon thả nhỏ nhắn đỡ hắn đứng dậy, thiếu phụ đoan chính tú lệ ăn mặc cung trang thân thiết nhìn hắn.

“Không sao không sao, được rồi, nàng là…” Nhìn cô gái có vóc người đầy đặn và dung mạo giống hệt một người nào đó, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, “Nàng chính là… Đoan phi? Tỷ tỷ của Hải Vô Nhai?”

Đoan phi mỉm cười, duyên dáng cúi chào, hai tay chắp trước ngực: “Bệ hạ còn nhớ rõ thần thiếp, đó đã là niềm vinh hạnh cho thiếp rồi.”

“Ta cũng không nhớ kỹ lắm, tỷ đệ hai người dáng dấp thật giống nhau.” Nhìn mỹ nữ trước mặt, Yến Lâm Tích trong lòng thầm tung hô ca ngợi, nhưng không dám nói thêm điều gì.

Hắn nhìn đám thị vệ của Hoàng Phủ Lạc, do dự một chút. Nhưng sau khi nữ nhân này kéo hắn qua một bên, người hầu kia đã chỉ đường khác cho Hoàng Phủ Lạc, hắn liền nghĩ rằng bọn họ là người Ký Mặc phái ra tiếp ứng. Nhưng khi biết rõ thân phận của nữ nhân này, hắn lập tức kết luận không thể có chuyện đó. Ký Mặc là ám vệ thủ lĩnh, sao có thể chỉ huy sủng phi chốn hậu cung làm việc cho mình? Huống chi Hải Vô Nhai là người của Hoàng Phủ Lạc.

“Bệ hạ, người thật sự không nhớ chút gì sao?” Đoan phi chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong con ngươi thấp thoáng ngấn lệ. (thấy ớn =”=)

“Cái này, ta bị thương tổn đầu óc, nói chung sau khi tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện.” Bên ngoài hỗn loạn không gì sánh được, nhưng hết lần này tới lần khác đều không có ai chú ý đến nơi đây.

Hắn đường đường là Thái thượng hoàng, ăn mặc cực kỳ bắt mắt, tại sao lúc này bóng dáng một thị vệ cũng không thấy, còn mình và cung phi lại cùng người hầu nói chuyện phiếm? Yến Lâm Tích túa mồ hôi lạnh, cảm giác kỳ quặc, trong lòng một trận bất an.

Đoan phi xoa xoa khóe mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói: “Quên đi cũng tốt, sau khi quên hết, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn bị những phiền não đau khổ dày vò nữa.”

Nói xong, nàng liền lật tay, rút ra một con dao găm, nụ cười trên mặt vẫn cực kỳ ôn nhu đoan trang, “Bệ hạ, sao người lại ham chơi như vậy? Thậm chí còn hết lần này tới lần khác quên đường về. Chơi đã nhiều ngày, cũng nên mệt mỏi, để thần thiếp giúp người tiễn đưa quá khứ, sang bên kia rồi, nhớ phải hảo hảo chăm sóc bản thân, đừng sống phóng khoáng buông thả nữa a.”

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Yến Lâm Tích không ngờ Đoan phi dám xuất ra hung khí trước mặt nhiều người như vậy, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Hắn liên tục thối lui, nhưng áo bào quá dài, vướng tay vướng chân, hắn vừa chạy vài bước đã té nhào xuống đất.

“Người đừng chạy,” Đoan phi ngồi xổm xuống, dùng dao găm lướt nhẹ trên mặt hắn, “Chỉ tiếc gương mặt này quá đỗi hoàn hảo.” Sau tiếng thở dài, dao găm lóe ánh hàn quang, không chút lưu tình đâm thẳng xuống phía dưới.

“A!” Yến Lâm Tích kinh hô một tiếng, nghĩ thầm: “Kết thúc rồi, chân không thể chạy, mạng sẽ bỏ lại nơi này”. Nhìn ánh đao đã tới trước mắt, hắn sợ đến độ nhắm chặt hai mắt, cao giọng cầu cứu theo bản năng: “Hoàng Phủ Lạc!” Tiếng kêu của hắn thê lương bén nhọn, truyền đi rất xa trong màn đêm yên tĩnh.

Đoan phi nhất thời không đề phòng, hai lỗ tai bị tiếng kêu của hắn làm cho tê dại, hoa mắt chóng mặt, mũi dao đang đâm xuống đột ngột dừng lại. Bỗng nhiên, một vật cắt không khí, xé gió lao đến, nện vào sống dao. Đoan phi chỉ cảm thấy một luồng mãnh lực vọt tới, lập tức cổ tay tê rần, dao găm đã bay ra ngoài.

“Là kẻ nào?” Nàng kinh ngạc xoay người lại nhìn quanh, trong bóng tối chỉ có bách tính khóc gào trốn chạy và những quân cận vệ mặc giáp, tay cầm binh khí. Người của Hoàng Phủ Lạc sớm đã đi theo chủ nhân, xung quanh toàn bộ đều là quân hầu của nàng.

“Hoàng Phủ Lạc!” Yến Lâm Tích không thấy lưỡi dao sắc bén đâm xuống như dự đoán, lập tức mở mắt ra, liền thấy Đoan phi sợ xanh cả mặt, hung khí trong tay đã văng ra xa, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là Hoàng Phủ Lạc đã tới. Yến Lâm Tích cùng đường chật vật đứng lên, liều mạng nhấc đuôi áo bào chạy trốn.

“Đứng lại!” Đoan phi không kịp nhặt đao, chỉ hất cằm ra lệnh cho tên thị vệ bên cạnh, người nọ rút đao khỏi vỏ, lập tức đuổi theo. Đám thị vệ canh giữ xung quanh thấy vậy cũng rút đao ra, nhanh chóng bao vây Yến Lâm Tích.

“Hoàng Phủ Lạc! Ta ở đây!” Yến Lâm Tích bị bao vây, sợ Hoàng Phủ Lạc không tìm thấy mình, hoảng loạn kêu to, nhưng hắn vẫn không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Lạc, chỉ có thể nhận thấy càng lúc càng nhiều binh sĩ con ngươi lộ ra hung quang đang tiến đến gần.

Yến Lâm Tích đôi chân mềm nhũn, hắn hoảng sợ nhìn những kẻ xung quanh, một rừng đao kiếm hỏa quang lẫn hàn quang lẫm lẫm đang hướng về phía mình. Hắn tuyệt không hoài nghi, nếu Hoàng Phủ Lạc không xuất hiện, sau một khắc nữa hắn sẽ bị đâm thành con nhím.

Đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xông tới như vũ bão, trong tay bạch quang chớp động. Trong khoảnh khắc, bọn thị vệ chỉ kịp kêu rên, sau đó lập tức bị y ném xác xuống đất.

“Đi theo ta.” Người nọ tuy cải trang thành thị vệ, nhưng y dùng mảnh vải che mặt nên không thể nhìn ra tướng mạo. Trường kiếm trong tay y vừa lật, bàn tay đã thủ sẵn vô số phi tiêu, y ném ra xung quanh, tiếng xé gió nổi lên tứ phía, mấy nữ tì bê đồ trang sức lập tức đau đớn ngã xuống. Những người còn lại bị thủ đoạn của y hù dọa, chỉ dùng binh khí trong tay vây bắt bọn họ, nhưng không ai dám tiến lên nữa.

“Là ngươi?” Yến Lâm Tích được y đỡ dậy, thanh âm quen thuộc này chỉ có thể thuộc về Ký Mặc.

“Đi thôi.” Ký Mực đưa tay lên miệng huýt sáo, một con hắc mã tung bờm chạy tới. Đến trước đám người, nó tung vó hí vang một tiếng, chân trước đạp lên một tên, lại đá hậu trúng một tên khác. Hai kẻ kia sặc sụa ho ra máu, đoán chừng bị ngựa điên đá gãy xương sườn, suy nhược đến độ không bò dậy nổi.

Ký Mặc nâng Yến Lâm Tích lên hắc mã, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa hơi nghiêng mình chạy đi.

“Chết tiệt!” Đoan phi giận dữ chạy đến, hung hăng cắn môi nhìn con hắc mã tuyệt hảo đương chạy xa dần, “Dù ngươi là ai, tối nay nhất định sẽ bị tru diệt. Còn các ngươi, nếu để hắn đào tẩu, cứ việc đưa đầu tới gặp ta!”

“Đi đâu vậy?” Yến Lâm Tích ngồi trên lưng ngựa ôm chặt hông Ký Mặc, “Ngươi kêu ta chờ ở Triêu Thiên môn, tại sao lại tới chỗ này?”

Ký Mặc thúc ngựa đáp: “Thuộc hạ đợi lâu không thấy người tới, sợ có biến nguy, dù sao cũng đã nhiều lần âm thầm che chở người trong quá khứ.”

“Nếu không có ngươi, chắc ta đã chết trong tay nữ nhân kia rồi.” Yến Lâm Tích nhớ lại chuyện khi nãy, lòng vẫn còn sợ hãi, “Nữ nhân kia nhất định là điên rồi, ta là chồng nàng, lại là phụ thân của con gái nàng, nàng giết ta thì được lợi gì chứ?”

Ký Mặc không trả lời. Triêu Thiên môn cũng không xa, hắc mã cước trình cực nhanh, chỉ trong khoảng nửa khắc đã đến trước cửa cung. Trước cửa có không ít bách tính đang chen lấn xô đẩy, hầu hết tránh né những nơi có thị vệ. Cửa cung đóng kín, trước cửa một mảnh kêu loạn.

“Làm sao bây giờ?” Yến Lâm Tích xuống ngựa, theo sát phía sau Ký Mặc, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn, rất sợ truy binh đuổi kịp.

“Đừng lo lắng, thuộc hạ sắp xếp xong xuôi rồi.” Ký Mặc đưa hắn tới cổng phía đông của Triêu Thiên môn, nơi đó có một cánh cửa nhỏ khá khuất tầm mắt, chuyên để tôi tớ ra vào. Y giơ tay lên gõ ba tiếng, tiểu môn lập tức mở, thả hai người đi vào. Yến Lâm Tích nhìn mọi nơi sau khi vào cửa, cư nhiên không thấy một bóng người. Ký Mặc trở tay đóng cửa lại, dẫn hắn đi vào phía trong Triêu Thiên môn.

“Đây là đâu?” Yến Lâm Tích nhìn tòa tiểu viện trơ trọi trước mắt hỏi Ký Mặc, không gian nơi này hiu quạnh thê lương, cỏ hoang rậm rạp, hiển nhiên đã rất lâu không có người ở.

“Một vị phi tần của Tiên hoàng [1] phạm sai lầm, bị giam ở chỗ này chờ chết.”

“Chờ chết?” Yến Lâm Tích ngừng cước bộ.

“Nàng ta chết lâu rồi. Nhanh lên một chút!” Ký Mặc kéo hắn đi vào chính điện. Trong điện tối tăm âm lãnh, ẩm mốc hôi hám, hiển nhiên không có người lau chùi quét tước.

Ký Mặc đánh đá lấy lửa, thắp lên một ngọn đèn nhỏ. Nhờ ánh đèn yếu ớt, hắn đẩy khối bồ đoàn [2] cũ nát ở giữa chánh điện ra, sau đó nhấc tảng đá lớn lên, để lộ một địa đạo sâu thẳm. “Người ở chỗ này chờ, sẽ có người dẫn Hoài vương và Hoàng đế tới, đến lúc đó, hoả dược chôn ở đây sẽ khai hoả và… Oành!”

“Bọn họ sẽ bị nổ chết?” Yến Lâm Tích thân thể run lên, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, “Không được, không thể làm như vậy!”

“Sẽ không chết!” Ký Mặc nhìn hắn một cái, “Chỉ là đốt phòng này thôi. Nơi này có địa đạo kín đáo, lửa thiêu không tới. Người chỉ cần lộ mặt ra ngoài cửa sổ, để bọn họ đều nhìn thấy người đang ở trong đám cháy. Chờ lửa lan rộng, người sẽ theo thuộc hạ xuống địa đạo. Sau khi thiêu xong, bọn họ thấy thi thể cháy đen sẽ tưởng người đã chết. Xong xuôi mọi chuyện, không để lại manh mối.”

“Bọn họ thực sự sẽ đến?” Yến Lâm Tích đến lúc này mới phát hiện ra điểm khác thường, khắp gian chính điện đều có mùi dầu hỏa, xem ra người của Ký Mặc đã sớm đem dầu chôn ở đây. Lửa mượn uy dầu, thần tiên cũng khó dập.

“Yên tâm…” Ký Mặc nghiêng tai lắng nghe, khóe môi lộ ra một nụ cười, “Bọn họ đến sớm hơn dự đoán.”

“Yến Lâm Tích! Ngươi đang ở đâu?” Trong gió đêm, mơ hồ truyền đến tiếng gọi lo lắng, đó là thanh âm của Hoàng Phủ Lạc. Yến Lâm Tích nghe tiếng y, muốn đi ra phía ngoài, liền bị Ký Mặc kéo lại.

“Hắn đang gọi ta!” Yến Lâm Tích vừa quay đầu lại đã nhìn thấy con ngươi đen láy và đáy mắt ẩn giấu sự kiên trì của Ký Mặc.

“Đã đi được tới đây, lẽ nào người lại muốn bỏ cuộc?” Ký Mặc chậm rãi buông lỏng tay ra, “Thuộc hạ nhắc nhở người lần cuối, nếu ra khỏi cánh cửa kia, người tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai. Qua đêm nay, dù lựa chọn sống hay chết, người cũng sẽ không còn là bệ hạ của ta nữa!”

Yến Lâm Tích không quay đầu lại, hắn đứng yên đó, song quyền nắm chặt. Tự do, tự do! Hai chữ này luôn ấp ủ trong lòng hắn. Chỉ cần qua thời khắc này, hắn có thể hít thở bầu không khí tự do, có thể ly khai vòng xoáy phức tạp nguy hiểm của quyền lực, có thể khoái ý làm chủ cuộc sống của mình.

Tiếng la hét ầm ĩ tiến đến gần, tiếng bước chân và tiếng vó ngựa rầm rầm kéo tới, đó là thanh âm của gần một ngàn quân cận vệ và kỵ binh. Ký Mặc mỉm cười, ngọn đèn trong tay lượn một đường vòng cung duyên dáng trong bóng đêm.

“Oành!” Ngọn lửa đỏ ngầu bốc lên từ một góc trong điện, phút chốc liền lan ra toàn bộ gian phòng.

“Đừng lo lắng, dầu hỏa chỉ cháy xung quanh, người bên ngoài sẽ cảm thấy lửa này cháy rất mạnh, nhưng muốn lan tới bên trong thì cần thêm một khoảng thời gian nữa, đó chính là cơ hội của chúng ta.” Ký Mặc an ủi hắn, yên lặng ngồi trước lối vào mật đạo, “Bây giờ người ra trước cửa sổ đứng, bọn họ sẽ xông vào ngay lập tức.”

Yến Lâm Tích ra trước cửa sổ, ngọn lửa tán loạn, phản chiếu ánh sáng huyết hồng khắp lãnh cung bỏ hoang.

Hoàng Phủ Lạc cưỡi ngựa vọt vào. Ngọn lửa mang theo sóng nhiệt ập vào mặt y, con ngựa sợ lửa, hí lên theo bản năng, không chịu tiến lên phía trước.

“Yến Lâm Tích! Ngươi đang ở đâu? Mau thoát ra đi!” Hoàng Phủ Lạc tóc tai rối bời, gương mặt kinh hoàng nôn nóng. Y nhảy xuống ngựa, một mình xông thẳng vào đám cháy, lập tức bị người hầu chạy tới ôm eo ngăn lại.

“Điện hạ, hỏa thế quá lớn, người không thể liều mạng!”

“Cút ngay!” Hoàng Phủ Lạc giận dữ, đấm đá loạn xạ.

“Hoài vương, không thể được!” Yến Tử Sưởng sai người ngăn Hoàng Phủ Lạc lại, hắn nhìn hỏa quang bốc lên tận trời, ánh mắt phức tạp, “Thái thượng hoàng chưa chắc đã ở chỗ này, ngươi đừng manh động.”

“Hắn ở đây, nhất định ở đây!” Hoàng Phủ Lạc khóe mắt đỏ lên, đá văng tên thị vệ đang vất vả cản ngăn, quan sát xung quanh. Tại y nhất thời sơ sẩy nên mới mất đi Yến Lâm Tích.

Khi chạy tới Hoằng Huy điện trống không, y mới biết mình mắc bẫy. Vòng vèo nhiều đường theo chỉ dẫn của tên hầu giả mạo mà vẫn không kết quả, lại thấy vết máu đầy đất và con dao găm trơ trọi, làm sao Hoàng Phủ Lạc có thể không phát cuồng?

Y bắt mấy người dân chạy loạn trên đường, mới biết Yến Lâm Tích đã được một nam nhân dẫn tới Triêu Thiên môn, lập tức ra lệnh cho thị vệ phóng ngựa đuổi theo. Đuổi tới nơi đây, chỉ thấy lãnh cung bỏ hoang đột nhiên hỏa quang tận trời… Hoàng Phủ Lạc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, huyết dịch toàn thân phút chốc ngưng kết thành đá băng.

“Yến Lâm Tích!” Y như con thú bị nhốt, tuyệt vọng gào thét, theo tiếng hô của y, một cây cột gỗ của chính điện đổ rầm xuống.

Trong ánh lửa, y nhìn thấy áo bào của Yến Lâm Tích bị sóng nhiệt thổi bay phần phật, thân ảnh của hắn mềm dẻo mà mảnh mai, hỏa quang hắt lên hai gò má tái nhợt, phô ra nhan sắc diễm lệ. Hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm của Hoàng Phủ Lạc, hai người yên lặng nhìn nhau qua song sắt rực lửa.

“Gặp lại sau!” Hoàng Phủ Lạc thấy đôi mắt hồng nhuận kiều diễm của Yến Lâm Tích hướng đến mình. Sau khi nói mấy chữ này, hắn mỉm cười giơ tay lên, vẫy vẫy tạm biệt y.

Mái tóc đen dài của hắn bị sóng nhiệt thổi tung, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần thiên hạ, dáng vẻ tươi cười khiến kẻ khác say mê. Hoàng Phủ Lạc kinh ngạc nhìn hắn… nhìn hắn chậm rãi xoay người, lại một cây cột gỗ rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn kia hoàn toàn biến mất trong ánh lửa rực trời.

“Không!” Hoàng Phủ Lạc ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, đột nhiên phi thân nhảy lên, liều mình vọt vào biển lửa.

Yến Tử Sưởng biến sắc vì không ngăn kịp, tiến lên phía trước một bước, liền bị người hầu bên cạnh níu lại.

“Ngăn y lại!” Hắn tuyệt vọng nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Lạc trên không trung, lửa lớn như vậy, một khi đã tiến vào là tuyệt đường trở ra.

“Hoàng Phủ Lạc, ngươi điên rồi!” Nhìn người bạn thân đồng thời là lý tưởng của cuộc đời mình biến mất, Yến Tử Sưởng thần trí hốt hoảng, thống khổ nhắm hai mắt lại.

Yến Lâm Tích bị trận sóng nhiệt hấp hơi, cả người toát mồ hôi, mùi dầu hoả gay mũi khiến hắn ho khan liên tục. Hắn xoa mắt đau đớn, vừa rơi lệ vừa bước đến chỗ Ký Mặc. Hoàng Phủ Lạc, kiếp này sau khi biệt ly, mong rằng ngươi có thể nhớ kỹ ta… Không, nếu sớm quên được cũng tốt. Hắn khóc té quỵ dưới đất, không thể ngừng đau, không muốn từ bỏ, nhưng bọn họ vốn là thủy hỏa bất dung, căn bản không thể hoà hợp.

“Làm sao bây giờ, hình như ta thực sự thích ngươi.” Yến Lâm Tích cắn răng, dùng hết khí lực bò về phía trước, “Không thể chết được, ta còn rất nhiều mỹ nhân đang chờ đợi. Ta muốn lấy một mỹ nữ đệ nhất thiên hạ làm lão bà, để nàng sinh cho ta những hài tử khả ái.” Hắn vừa dứt câu, nước mắt lại lăn ra.

“Hoàng Phủ Lạc, tên hỗn đản nhà ngươi!” Hắn dùng lực đấm mạnh xuống mặt đất, lại chật vật đứng lên lần thứ hai.

“Bệ hạ? Bệ hạ?” Thanh âm của Ký Mặc đã ở rất gần, hắn chỉ cần tiến lên mấy bước là có thể ly khai cái hoả ngục này. “Mau theo ta, căn phòng sắp sụp rồi!” Giọng Ký Mặc rõ ràng mang theo chút khẩn trương cùng âu lo, Yến Lâm Tích dụi mắt một cái, đáp: “Ta đến rồi! Chúng ta…”

“Đừng!” Trong biển lửa, một cánh tay đột nhiên vươn ra, nắm thật chặt tay hắn. Yến Lâm Tích chưa kịp kinh ngạc, cả người đã rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

“Hoàng Phủ Lạc?” Gương mặt tuấn tú vô song của y tràn đầy bụi mù lẫn tàn tro, mái tóc đen dài xác xơ vì hơi nóng, bờ môi y khô nứt, vài nơi bị bỏng và y phục rách nát, hoàn toàn mất hết tư thái ung dung tuấn lãng trước kia, chỉ duy nhất đôi mắt đen láy chớp động vẫn kiên cường quang mang, sáng hơn ánh lửa.

“Đừng đi!” Hoàng Phủ Lạc ôm chặt Yến Lâm Tích, thanh âm khàn khàn, cả người nóng ran, “Ngươi còn sống, còn sống…”

“Ngươi điên rồi sao?” Yến Lâm Tích tỉnh táo lại sau cơn kinh hãi, hắn túm áo Hoàng Phủ Lạc mắng to, “Sẽ chết người đấy, ngươi biết không? Sẽ bị chết cháy! Ngươi cứ như vậy xông vào… May mà không bị lửa thiêu…” Hắn càng nói càng không thốt ra lời, chỉ túm chặt vai Hoàng Phủ Lạc, đôi mắt ngấn lệ nhìn gương mặt lem luốc của y.

“Ông trời làm sao dám bắt ta!” Hoàng Phủ Lạc hừ lạnh một tiếng, tuy rằng trên người chật vật rách nát, nhưng biểu tình vẫn hết sức kiêu ngạo phách lối.

Yến Lâm Tích nhìn bộ dáng của y, phá lệ mỉm cười: “Vẫn ngông cuồng như thế.”

“Đi nào!” Hoàng Phủ Lạc kéo Yến Lâm Tích ra phía ngoài, nhưng hỏa diễm hừng hực đã bao vây tứ phía, khắp nơi là khói đặc cuồn cuộn, hỏa xà loạn vũ, khó mà phân biệt phải trái trước sau.

Nóc nhà kẽo kẹt kêu vang, thỉnh thoảng có những cột gỗ bị gãy ra rơi xuống, phát sinh âm thanh chói tai. Yến Lâm Tích kéo y lại, lắc đầu ngăn: “Không ra được.”

Hoàng Phủ Lạc hít sâu một hơi, sóng nhiệt làm cảnh vật xung quanh biến dạng, môi Yến Lâm Tích trong lòng y đã khô nứt ra, không khí cũng bị cô đặc lại. Y nhìn hắn, đưa tay vuốt ve hàng mi, đôi mắt của đối phương, cuối cùng sờ nhẹ lên môi hắn.

“Quên đi, không ra được là không ra được. Được hưởng trọn vẹn giây phút cuối bên ngươi, coi như ta cũng không thua thiệt.”

Thanh âm bạo liệt trên đỉnh đầu càng thêm rõ ràng vang dội, hai người chợt nghe thấy tiếng la giận dữ phía sau: “Rốt cuộc các người có đi hay không? Còn không mau lên, nơi này sắp sụp rồi!”

Hoàng Phủ Lạc ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị túm lấy cánh tay, kéo dài qua một bên.

“Ngươi là ai?” Bị kéo vào địa đạo đen như mực, y vừa hé mắt ra thì lập tức nhìn thấy một kẻ xa lạ, gương mặt anh tuấn và tràn đầy sát khí. Vài giây sau, Yến Lâm Tích ngã đè lên người y.

“Đi nhanh một chút!” Nam nhân kia nhảy xuống, không quên xoay tảng đá chắn cửa động trở lại vị trí cũ, sau đó lôi hai người còn đang lảo đảo chạy về phía trước.

“Hắn là Ký Mặc, chắc hẳn ngươi đã từng nghe qua cái tên này?” Yến Lâm Tích tâm tình vô cùng tốt, vuốt ve bọc trang sức giắt trên thắt lưng, vừa chạy vừa cười.

“Nguyên lai là hắn!” Hoàng Phủ Lạc cau mày một cái.

“Hoài vương có ý tứ gì vậy, chờ sau khi thoát ra sẽ lùng bắt tóm cổ hai chúng ta sao?” Ký Mặc đối Hoàng Phủ Lạc không có nửa điểm hứng thú, ngay cả đối với Yến Lâm Tích cũng mất dần kiên nhẫn, “Người xuống sớm một chút chẳng phải đã không có chuyện gì sao? Không nên để y tìm được! Ta chỉ chuẩn bị một cỗ thi thể, bây giờ lại biến mất hai người, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi! Sớm biết vậy ta đã bỏ người lại a.”

Nghe giọng điệu giận dữ của Ký Mặc, Yến Lâm Tích vẫn thoải mái vỗ vỗ vai y: “Không sao, lửa lớn như vậy, tất cả đã sớm bị đốt thành tro rồi, không ai phát hiện ra đâu.”

Ba người yên lặng đi tiếp, phía sau truyền đến tiếng vang ầm ầm.

“Chánh điện sụp sao?” Yến Lâm Tích nhịn không được quay lại xem, nhưng địa đạo tối đen như mực, nhìn không thấy gì.

“Sụp rồi.” Ký Mặc mặt không đổi sắc đáp, “Là ta phòng bị, chỉnh sửa lại bộ phận then chốt, bây giờ cái địa đạo kia cũng sập rồi.”

“Nga nga!” Yến Lâm Tích vẻ mặt kính phục nhìn y, “Ngươi quả thật lợi hại! Ta đây bái phục!”

Ký Mặc không nhịn được, mặt ửng hồng lên.

Đi tới đoạn đường cuối cùng, Ký Mặc giơ tay chỉ lên phía trên, ba người nối đuôi nhau thoát ra, ly khai địa đạo dài dằng dặc. Lối ra là một miệng giếng cạn, bên ngoài đặt một đôi thùng gỗ.

“Người thật sự muốn đưa y đi cùng?” Ký Mặc kéo Yến Lâm Tích qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Hoàng Phủ Lạc đương ngắm sao, “Kỳ thực ta có thể diệt trừ y, người không biết quỷ không hay!”

Yến Lâm Tích lắc đầu liên tục: “Không cần, không cần.”

“Nếu y dẫn truy binh đuổi theo thì sao?”

“Sẽ không, sẽ không!”

“Y quyết tâm rời bỏ tất cả để theo chúng ta sao?”

“…” Yến Lâm Tích không trả lời.

“Không phải ta đã bị thiêu chết rồi sao?” Hoàng Phủ Lạc chắp tay sau lưng, cước bộ thong thả, “Chết cháy trước mắt bao người, thậm chí tân hoàng đế cũng đã chứng kiến.” Y rốt cuộc thả lỏng tay, “Có thể thoát ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.”

Yến Lâm Tích hai tròng mắt sáng lên: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi nhanh một chút đi!”

“Sớm biết vậy ta đã mang theo nhiều tiền bạc.” Hoàng Phủ Lạc vẻ mặt ảo não.

“Không sao không sao!” Yến Lâm Tích vỗ vỗ cái bọc nhỏ nơi thắt lưng, nụ cười rạng rỡ gấp vạn lần tinh quang, “Sau này ta nuôi ngươi!”

Hoàng Phủ Lạc nhướng lông mày, khoé môi vẽ nên một nụ cười tuyệt mỹ.

“Vậy thì,” Yến Lâm Tích xoay người nhìn ra phía xa, hướng về phía hoàng thành đang được hồng quang bao phủ vẫy vẫy tay, “Tạm biệt nha ***g sắt!”

Hoàng Phủ Lạc ghé sát tai hắn, thấp giọng hỏi: “Mãn nguyện chưa?”

Yến Lâm Tích gật đầu cười: “Ừ, mãn nguyện!”

Hoàng Phủ Lạc nở nụ cười: “Biết bây giờ ta muốn nói câu gì không?”

“Ân?”

“Tới đây thị tẩm cho ta đi, Thái thượng hoàng!”

Chú thích:

[1] Tiên hoàng: hoàng đế đời trước

[2] Bồ đoàn: đệm cói, đệm hương bồ

Hoàn