Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ - Chương 41: Những ngày sống trong rừng núi




Iallophil cố nén cảm giác ghê tởm ngồi xử lý nguyên liệu nấu ăn, hắn biết chính mình phải thích ứng cho bằng được, bởi vì về sau, hắn sẽ gặp càng nhiều máu và thi thể, mà, khiến cho tâm linh của Iallophil không nhận được an ủi chính là món thịt nướng vẫn phi thường khó nuốt.

Khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, Iallophil rốt cục nhịn không được nói, “Fei, cơm tối nay để ta làm đi.” Mặc dù cũng không biết nấu, nhưng vốn vô cùng tự tin, hắn cho rằng nấu cơm là một chuyện vô cùng đơn giản, tuyệt đối không làm khó được hắn.

Fei đương nhiên không phản đối. Hành trình của họ xem như vẫn an bình, không có biến cố gì đột ngột. Sau khi tìm thấy một nơi thích hợp để hạ trại, Iallophil liền bắt tay vào nấu bữa cơm đầu tiên. Thành quả cũng chẳng có điểm nào tốt hơn Fei đã đả kích sự tự tin của Iallophil một cách trầm trọng. Thấy Fei ăn hết thứ đó không chút phàn nàn, Iallophil cũng ép buộc bản thân nuốt xuống thành quả lao động của chính mình, trong lòng oán hận quyết định, về sau, hắn nhất định phải nấu ra thức ăn ngon cho bằng được.

Từ đó về sau, Iallophil không chỉ phải rèn luyện lực lượng, mà còn phải rèn luyện cả trù nghệ. Ở trong khu rừng núi này, mặc dù không có sấm sét tàn sát khắp nơi, nhưng vẫn có một số Hắc Ám chủng tộc gây cho bọn họ không ít nguy hiểm. Đôi khi,bọn họ phải chật vật chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm với vết thương chồng chất, lại không tìm được thức ăn, thi thể của Hắc Ám chủng tộc dự trữ trong trữ vật không gian liền phát huy công dụng. Chính là, cho dù biết đó là cần thiết, đối với việc đem số thi thể kia thu vào trữ vật, Iallophil vẫn cảm thấy không tình nguyện. Bất quá đã xảy ra một việc hoàn toàn cải biến suy nghĩ của Iallophil, hắn trở nên bắt đầu tích cực đem số nguyên liệu nấu ăn đầy máu đó cho vào trữ vật không gian.

Sau khi trải qua một thời gian ngắn không ngừng tập luyện, với quyết tâm cải thiện trù nghệ, Iallophil cuối cùng cũng không phụ lòng người, đã có thể làm ra thứ miễn cưỡng có thể nuốt vào bụng, không còn tình trạng nửa sống nửa chín. Hắn không khỏi xuất hiện biểu tình thỏa mãn, đây mới là thứ để người ăn, so với những gì Fei làm, thật sự là tốt hơn nhiều lắm. Cũng không biết có phải là Iallophil thể hiện bộ dạng ghét bỏ những gì Feinấu ra quá rõ ràng chọcgiận Fei hay không, Fei làm ra hành vi trả thù.

Fei lướt qua bốn phía, sau đó đi đến bên cạnh một cái cây vừa ngã xuống, nhìn một chút, tay giật giật, cầm một thứ gì đó lên rồi quay lại chỗ cũ, bảo Iallophil đưa cho hắn một tờ giấy. Iallophil không biết Fei muốn làm gì, bất quá vẫn đưa giấy qua.

Chỉ thấy Fei gói thứ đó lại thật kỹ, tiếp theo, ném vào trong đống lửa, tiếng lách tách phát ra từ đó tuyệt đối không phải tiếng giấy cháy. Sau đó, trước khi giấy bị thiêu hủy toàn bộ, Fei lấy nó ra khỏi đóng lửa, mở giấy gói, Iallophil rốt cục may mắn thấy được vật kia là cái gì.

Một đống đen tuyền. Fei trực tiếp cầm một con lên, bỏ vào miệng.

“Ngươi đang ăn cái gì?” Thanh âm của Iallophil đều run rẩy. Hình dạng của “thứ kia” vẫn còn nguyên vẹn, cho nên hắn có thể nhìn ra đó là cái gì, chính là, hắn tình nguyện không biết. Fei, sao có thể bỏ thứ này vào miệng?

Fei chìa tay đến trước mặt Iallophil, làm cho thứ nằm trong giấy phóng đại, trở nên càng thêm rõ ràng. Iallophil lập tức lui ra thật xa.

Đại khái là đã cùng trải qua hoạn nạn trong khoảng thời gian này, cũng có lẽ là để đến được đâyphải chịu quá nhiều áp lực, cho nên Fei đột nhiên cảm thấy phản ứng này của Iallophil rất thú vị, vì thế, hắn quyết định làm cho sự tình thú vị thêm một chút.

Cầm đống giấy gói kia, Fei tới gần Iallophil.

“Đừng đến đây.” Iallophil hô, bất quá hành động này thực đúng ý Fei, hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, thứ đen tuyền kia cứ như vậy mà bay thẳng vào miệng của Iallophil, theo sự vận động của khoang miệng trượt vào yết hầu.

Sắc mặt Iallophil lập tức trở nên xanh trắng, xoay người, dựa vào thân cây, nôn ra. Hắn không dám uống nước, chỉ sợ sẽ nuốt xuống thứ ghê tởm kia, không để ý đến cái gì gọi là tao nhã của quý tộc nữa, dùng ngón tay móc yết hầu, đem thứ đang nghẹn nơi cổ lấy ra bằng mọi giá.

Thấy Iallophil chật vật, Fei nở nụ cười.

Thanh âm của Fei lúc này là đã vượt qua thời kỳ đổi giọng, không còn khàn khàn khó nghe. Hiện tại, thanh âm của hắn không giống Iallophil, tao nhã êm tai như dương cầm hay tơ lụa, mà là trong trẻo không chút tạp âm, lúc nói chuyện bình thường luôn cho cảm giác đạm mạc lạnh lẽo.

Iallophil cuối cùng cũng lấy được thứ kia ra khỏi yết hầu, phẫn nộ quay đầu lại, con ngươi xinh đẹp màu xanh thẳm, bởi vì hành động mới vừa rồi, hàm chứa thủy quang trong suốt, lửa giận cùng ánh nước giao hòa, đẹp đến kinh tâm động phách (chấn động lòng người). Chính là người trước mắt không hề thưởng thức, ngược lại, Iallophil bởi vì nụ cười của người kia mà thất thần.

Người này không phải là chưa từng cười, cười lạnh, cười nhẹ mang theo ý nghĩa không rõ ràng, hắn đều đã từng nhìn thấy, thế nhưng, nụ cười thoải mái như lúc này là lần đầu tiên. Tại nơi âm u vì xung quanh đều là rừng cây rậm rạp này, nụ cười kia tựa như một ánh mặt trời chiếu sáng, rực rỡ đến mức khó lòng dời mắt, thậm chí, Iallophil còn có thể nghe được tim mình đập nhanh thêm một chút, bất quá, rất nhanh liền bình phục.

Mọi người đều nói mỹ mạo của hắn thiên hạ vô song, hoàn mỹ vô khuyết. Không phải hắn tự kỷ, nhưng thật sự chính hắn cũng cho là như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười này của Fei, Iallophil cảm thấy, so với hắn, Fei còn đẹp hơn.

Chết tiệt, hắn đang suy nghĩ cái gì, sự đau đớn từ cổ họng đánh thức Iallophil, hắn sao có thể bị nụ cười của người kia mê hoặc đến thất thần.

Bất luận hiện tại Iallophil nghĩ như thế nào, chính là về sau, vì có thể làm cho Fei lại nở nụ cười như lúc này, Iallophil dốc hết tâm lực của mình cũng không thành công, chỉ có thể thỉnh thoảng đem nụ cười này từ trong trí nhớ hồi tưởng lại.

“Ăn thứ đó ngươi không thấy ghê tởm sao?” Iallophil trợn mắt nhìn.

Fei cũng tắt đi nụ cười hiếm thấy, khôi phục biểu tình cứng nhắc không gợn sóng.

“Không thấy.” Fei trả lời.

“Đó là sâu.” Iallophil không thể bình tĩnh giống như vậy.

“Có thể ăn.” Sâu quả thật có thể ăn, chế biến tốt hương vị thật sự không tồi, hơn nữa, có giá trị dinh dưỡng cao.

“Sâu sao lại có thể ăn?” Iallophil quát lên.

“Vì cái gì không thể?” Fei không có ý định đùa với Iallophil, tại cái thế giới chuyện gì cũng có thể phát sinh như thế này, Iallophil phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, “Khi đói bụng, có cái gì không thể ăn?”

Nghe Fei nói như vậy, lửa giận của Iallophil hầu như không còn, trong đầu tự động bổ sung ra, Fei lúc ở trong tiểu viện không người quan tâm đó, đã có lúc đói bụng đến chịu không nổi, chỉ có thể tìm côn trùng trong bụi cỏ, trong góc tường để no bụng. Quá khứ cực khổ như vậy, thật sự đáng giá để đồng tình, thế nhưng Iallophil đã có cảm giác buồn nôn.

Về sau, khi đã hiểu rõ tình cảm của chính mình, Iallophil bởi vì đoạn quá khứ tưởng tượng này, chỉ ngại những gì hắn cho Fei vẫn chưa đủ nhiều, mà hiện tại, Iallophil quyết định, tuyệt đối phải mang đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, trong lòng một chút không thoải mái cũng đã biến mất sạch sẽ. Khiết phích, sau hành vi của Fei ngày hôm nay, Iallophil cho là về vấn đề khiết phích, hắn nên thỏa hiệp ở một số tình huống, tóm lại, tuyệt đối không thể để cho những thứ như sâu hiện lên trong thực đơn của bọn họ.

“Nếu như không có những thứ khác, ngay cả thi thể đồng loại cũng có thể ăn.” Fei không hề khoa trương, bởi vì ở mạt thế, hắn đã làm như vậy. Ở nơi không có bất cứ thứ gì ngoài thi thể của con người, ngoại trừ ăn bọn họ để sống sót, hắn không có lựa chọn nào khác.

Iallophil trợn to mắt, đồng loại, ngoại trừ nhân loại còn có cái gì? Hẳn là phải cảm thấy mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy, sởn gai ốc), nhưng khi nhìn đến đôi mắt bình thản đến cực điểm của Fei, hắn không thể nói được lời nào, cũng cảm nhận được trong sự bình tĩnh ấy là một loại bi thương, bi thương vì bất đắc dĩ, vì chìm sâu trong tuyệt vọng, rồi lại không thể buông tha một tia hy vọng nhỏ nhoi, là một con đường sinh tồn chấp nhất mà bi ai.

“Vì cái gì?” Là nguyên nhân gì khiến Fei có thể làm được đến bước này, Iallophil không hiểu.

“Vì sống sót.”

Chính là như vậy. Iallophil đột nhiên hiểu được, cái gọi là sống, không phải đơn giản như hắn đã từng nghĩ, mà là gian khổ, chua xót đến mức khiến cho lòng người đau đớn.

Khoảng thời gian ở trong núi, ngày qua ngày lặp lại một cách đơn điệu, rèn luyện, chiến đấu với Hắc Ám chủng tộc, mỗi ngày đều trải qua như vậy. Đụng tới Hắc Ám chủng tộc tương đối yếu, hai người sẽ thoải mái một chút, Fei sẽ để Iallophil xuất chiến, còn hắn thì đứng ở một bên chỉ điểm, bởi vì Iallophil thiếu kinh nghiệm thực chiến, Iallophil cũng biết nhược điểm của mình, chủ động bước ra. Gặp được Hắc Ám chủng tộc có tính uy hiếp lớn, hai người liền hợp tác, trong quá trình này, bọn họ bồi dưỡng được sự ăn ý tuyệt đối trong chiến đấu, cho dù đối thủ quá mức cường đại, khiến cho bọn họ bị trọng thương, bọn họ cũng có thể thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.

Iallophil có thể cảm giác được, hắn đang thay đổi. Rèn luyện nội lực làm cho tinh thần, thân thể cùng ma lực đều trở thành một thể thống nhất, hiện tại, nội lực của hắn đã vượt qua đấu khí trong quá khứ, hơn nữa không phải chỉ có thể sử dụng tách biệt như đấu khí trước kia, bởi vì tính đặc thù của nội lực, hắn vừa có thể vận chuyển đấu khí như lúc trước, lại không cần thêm giai đoạn chuyển hoán. Cứ như bản năng, nghĩ dùng thuộc tính nào sẽ hiện ra là thuộc tính đó, các loại chiêu thức dựa vào thuộc tính của đấu khí, trong khoảng thời gian này, cũng trở nên vô cùng thuần thục.

Ma pháp cũng có tiến bộ, hắn đã học được làm như thế nào để vừa sử dụng đấu khí vừa sử dụng ma pháp, hơn nữa Fei yêu cầu không lãng phí ma lực khi sử dụng, hắn cũng đã nhuần nhuyễn hoàn toàn khống chế ma pháp của mình.

Ở phương diện sử dụng tinh thần lực, Fei cũng mở cho hắn một thế giới mới, thế giới vi mô. Hắn bắt đầu đi theo phương hướng cướp đoạt quyền khống chế và dung hợp nguyên tố, tất cả bất quá chỉ đang ở mức bắt đầu, chính là dù sao cũng đã có phương hướng cụ thể, mà hắn, tự tin con đường này là phù hợp với hắn nhất.

Đồng thời tiến bộ, còn có trù nghệ của Iallophil. Nghĩ đến cái này, Iallophil không thể không thừa nhận, Fei mạnh như vậy cũng không phải không có lý do. Chẳng qua chỉ là nấu cơm, Fei cũng có thể kết hợp với các phương pháp rèn luyện, tỉ như không dùng chậu nước, khống chế Thủy nguyên tố để rửa sạch nguyên liệu nấu ắn, thời điểm xắt nguyên liệu thì vừa phải dùng Phong nguyên tố cầm giữ vừa phải dùng nó để cắt, khi nấu cũng không dựa vào những công cụ phụ trợ khác, trực tiếp dùng Hỏa nguyên tố. Sau một thời gian không ngừng thất bại, trù nghệ của Iallophil từ không nuốt trôi tiến bộ đến mức có thể bỏ vào miệng, hiện tại đã bắt đầu phát triển thành có mùi vị không tệ.

Iallophil tiến bộ, Fei làm sao lại không, chẳng qua là không rõ ràng như thế. Fei cũng không ghen tị, thực lực của minh hữu càng mạnh càng tốt, chính hắn cũng không thể thua kém.

Với lý luận chỉ có thể mạnh hơn trong lúc không ngừng giãy giụa bên bờ sinh tử của Fei, hai người ở trong khu rừng núi kia đã gần ba tháng, vượt qua vô số lần chiến đấu hoặc lớn hoặc bé, an toàn hay nguy hiểm, thu hoạch cũng không nhỏ, sức chiến đấu của bọn họ so với lúc bị vết nứt không gian cuốn vào Hắc Ám đại lục đã tăng lênrất nhiều. Lúc này, bọn họ đã có thể liên thủ chiến thắng được Hắc Ám chủng tộc có tính uy hiếp lớn nhất mà bọn họ đã gặp qua.

Ngày này, sau ba tháng ở trong rừng rậm, Iallophil cùng Fei rốt cục đã thấy được dấu vết của con người.