Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ - Chương 50: Ngự tiền luận võ 2




Iallophil cùng Fei đã thuận lợi tiến vào mười vị trí đầu tiên, nhưng thần sắc của Iallophil không có lấy nửa điểm cao hứng, trên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết chỉ có sự bình tĩnh.

Nguyên nhân hắn âm trầm như vậy đương nhiên không phải vì đối thủ của bọn họ khó đối phó thế nào. Hai người cùng nhau liên thủ, với đối thủ mạnh đương nhiên đều có chú ý quan sát, nên chiến đấu ra sao cũng đã thảo luận qua, quá trình mặc dù gian nan, nhưng thắng lợi cũng sẽ là tất nhiên.

Bất luận là ai, nếu vừa sáng sớm đã gặp chuyện xui xẻo, trước khi có chuyện khác dời đi lực chú ý, tâm tình đương nhiên không thể tốt, cũng không thể có sắc mặt hòa hoãn được.

Sáng sớm, sau khi Iallophil rời giường, rửa mặt chải đầu xong, hưng trí khá cao, hắn quyết định làm bữa sáng phong phú một chút. Dù sao, có thể bằng bản lĩnh của mình đứng trong mười vị trí đầu ở nơi có nhiều cao thủ như ngự tiền luận võ của Ma tộc, không thể nghi ngờ là sự khẳng định thực lực của chính mình, cũng có thể xem như là một chuyện đáng giá để cao hứng.

Trong khi Fei tiến hành luyện công buổi sáng, Iallophil ở trong phòng bếp, nhân quá trình nấu cơm mà rèn luyện lực khống chế ma pháp, dùng Phong hệ ma pháp cắt nguyên liệu, sau đó rửa sạch bằng Thủy hệ, Hỏa hệ ma pháp nhóm lửa,nồi, chạn, khay cũng theo ý niệm của Iallophil mà chuyển động trên không trung.

Sau khi Iallophil làm xong bữa sáng, Fei cũng đúng giờ có mặt tại bàn ăn. Hai người ăn xong, nghỉ ngơi một chút liền đi đến hội trường, thẳng đến lúc đó, tâm tình của Iallophil cũng không tệ lắm.

Vừa ra cửa đã có một số người đứng vây xem, chuyện này cũng không có gì, từ sau lúc bọn họ tiến vào hai mươi vị trí đầu, số người tò mò đối với họ mỗi lúc một nhiều. Những kẻ muốn nhìn trộm bọn họ không ít, cửa chính có Alvar cùng Ngao canh giữ, mà muốn bước qua hai con Ma thú này cũng không phải dễ, bởi vì trừ hai vị chủ nhân, chúng nó chẳng thèm nể mặt ai. Phải biết rằng, bị hai vị chủ nhân nuôi lớn trong hoàn cảnh tàn khốc, chúng nó tự nhiên sẽ không có thói quen nhìn thấy thức ăn liền chạy theo như chó giữ nhà.

Còn những kẻ muốn trộm leo vào, bị bẫy rập của hắn và Fei làm cho phải về tay không, mà cao thủ trình độ Thánh giai thì chắc là không muốn làm bản thân bị hạ thấp nên không thèm đến. Nếu vượt qua được số bẫy rập chỉ mang tính cảnh cáo bên ngoài, tiến vào khu vực lắp đặt bẫy rập mang tính trí mạng, những kẻ có thực lực may ra còn giữ được mạng để ra ngoài, những kẻ còn lại chỉ có bỏ xác ở nơi này, lưu lại làm thức ăn cho Alvar cùng Ngao.

Chính là Alvar và Ngao cũng không thích những thi thể này. Sau khi nếm được thức ăn còn dư do Iallophil bố thí, chúng nó liền mất đi hứng thú đối với thịt sống, thế nhưng, vì là dã thú chỉ có thể ăn thịt sống, nên Iallophil sẽ không nấu sẵn thức ăn mà trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn còn sống ném cho bọn chúng, trừ phi có món nào đó hắn nấu quá nhiều, nếu không, hai con Ma thú này tuyệt đối không được hưởng thụ tay nghề của Iallophil. Một cơ hội khác mà chúng nó có thể ăn được thức ăn do Iallophil nấu, là khi chúng nó làm được chuyện gì khiến cho Iallophil cao hứng, cho nên, đối với nhiệm vụ canh cửa, hai con Ma thú này phi thường tận lực.

Mấy chuyện kiểu đó cũng không cần nói đến nữa, trở lại thời điểm Iallophil cùng Fei bước ra khỏi cửa, không lâu sau liền có một người bước đến chỗ bọn họ. Quần áo chói mắt hoa lệ, tựa như một bức tượng người dùng bảo thạch khảm lên, lóng lánh tỏa hào quang vạn trượng, hẳn là nên may mắn vì ánh sáng ở Hắc Ám đại lục không quá mãnh liệt, khiến cho lực sát thương của vật thể hình người kia giảm xuống đến chín mươi phần trăm mới không khiến cho người khác vừa nhìn vào đã mù mắt.

Vật thể hình người đó đến gần bọn họ, có thể thấy bộ dạng hắn âm nhu tuấn mỹ, thế nhưng, vì bộ quần áo chói mắt trên người át mất, khiến người ta không thể để ý gì đến diện mạo của hắn, bởi người nhìn thấy đều bị bộ quần áo làm cho mất đi toàn bộ cảm giác.

Bộ quần áo quá sức chói kia khiến cho Fei cùng Iallophil hơi híp mắt lại, trong nháy mắt đều thất thần, bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi. Sau khi hai người hoàn hồn, thầm kiểm điểm sự mất tập trung của mình vừa rồi, liền tiếp tục đi tới. Người kia tuy ăn mặc quái lạ, nhưng có can hệ gì tới bọn họ đâu, bất quá chỉ là người lạ, một người qua đường gặp thoáng qua mà thôi.

Thế nhưng, đối phương chính là muốn tìm hai người mà đến.

Đối phương là ai, Iallophil cùng Fei còn chưa rõ ràng, nhưng bọn họ đều biết kẻ kia hảo nam sắc, hơn nữa còn nhìn trúng hai người bọn họ.

Đầu tiên là tỏ vẻ yêu thích đối với mỹ mạo tuyệt thế của Iallophil, sau khi nhìn thấy Fei với khí chất lạnh lùng liềntỏ ra thèm muốn, thành công chọc giận Iallophil. Trước khi hộ vệ của đối phương kịp phản ứng, hắn đã ra tay sát hại đối phương, tiếp theo liền giải quyết đám hộ vệ, sau đó, mặt âm trầm đi về phía hội trường, hoàn toàn không lưu ý đến biểu tình kinh sợ của những người vây xem.

Thế nhưng, Fei chú ý, liền nhíu mày.

Tên hỗn đản, đùa giỡn hắn thì cũng thôi, với dung mạo của hắn, ở Mạo hiểm giả nghiệp đoàn cũng đã gặp quá nhiều, hắn đã học xong cách giữ bình tĩnh (Tác giả: đúng vậy a, bình tĩnh mỉm cười giết chết đối phương), chính là cư nhiên dám đùa giỡn Fei, nghĩ đến ô ngôn uế ngữ của tên kia, cái gì mà lạnh lùng như vậy, ở trên giường lộ ra vẻ ngượng ngùng sẽ có phong tình đến thế nào.

Iallophil không nhận ra, lý trí của hắn lúc này hoàn toàn bị chặt đứt, lửa giận thiêu đốt lý trí hắn chưa từng có, cứ như vậy bạo phát ra ngoài.

Tên hỗn đản đó, Fei cao ngạo, kiên cường, lạnh lùng là thế, làm sao có thể bị loại như y khinh nhờn như vậy, một đao liền giết vẫn còn tiện nghi cho tên kia, hẳn là nên băm y thành thịt vụn mới đúng. Thẳng đến lúc này, cơn giận của Iallophil cũng còn chưa tiêu.

Hai người không biết, chuyện bọn họ giết chết Ma tộc kia đã truyền đến tai của tất cả những kẻ có thân phận ở đế đô, dù sao, tên Ma tộc bị giết đó cũng có thân phận không tầm thường.

“Iallophil, thân phận của tên Ma tộc kia không đơn giản.” Fei nhìn Iallophil vẫn còn âm trầm, nói. Tên Ma tộc kia có lai lịch không nhỏ a, Fei đã chú ý đến, có một số người sau khi nghe một ít Ma tộc khác nói gì đó, ánh mắt nhìn bọn họ đều thay đổi, là hoảng sợ cùng thương hại, ánh mắt giống hệt với những người vây xem lúc nãy, rất khó để không liên tưởng đến chuyện xảy ra vừa rồi.

“Thì tính sao. Dù sao người cũng đã chết.” Ở Uy Á đại lục, thân phận địa vị của Iallophil làm cho hắn chưa từng phải kiêng kỵ thân phận của đối phương, cho đến bây giờ cũng chỉ có người khác phải kiêng kỵ hắn, cho nên hắn ngang tàng bá đạo đã quen, càng không thèm bận tâm đến thân phận Ma tộc kia, “Ta và ngươi liên thủ, trên đời này chúng ta còn sợ hãi cái gì?” Đối với chuyện này, Iallophil phi thường tự tin, mà sự tự tin ấy hoàn toàn có cơ sở.

Không phải ỷ lại lực lượng kia, mà là vào thời điểm cần thiết, đương nhiên phải sử dụng.

Fei không nhiều lời nữa, dù sao Iallophil cũng đã làm, vậy thì phiền toái phía sau cũng không thể tránh né. Nhiều lời nữa có ích gì đâu, giống như Iallophil đã nói, hai người bọn họ liên thủ, trên đời này còn có cái gì phải sợ. Về điểm này, Fei đồng ý với Iallophil. Muốn lấy mạng của bọn họ, chịu chết trước đi.

Trận này, đối thủ của bọn họ chỉ có một người, cho nên hình thức thi đấu là do đối phương quyết định, chính là cả hai cùng lên một lượt, đối thủ chỉ có một mình y. Quy định của ngự tiền luận võ, Iallophil cùng Fei cũng không có tư cách ý kiến, cho nên hai người cùng lên lôi đài.

Đối thủ của bọn họ là Ma tộc ứng cử viên cho vị trí quán quân, sinh ra trong Hoàng tộc, có Quân Vương trong Hoàng tộc dạy dỗ, còn là người nổi bật nhất. Iallophil sau khi nhìn thấy Ma tộc này, cảm giác giống như nhìn thấy hình bóng của mình lúc trước, tiếu dung ôn hòa, ngoại hình anh tuấn, cử chỉ thong dong, tất cả đều không che giấu được sự kiêu ngạo giống như hắn trước kia, sự kiêu ngạo khi chưa từng trải qua thất bại, loại kiêu ngạo yếu ớt không chịu nổi, nếu không thể thừa nhận đả kích, sự kiêu ngạo yếu ớt ấy sẽ khiến bản thân trở nên sa đọa.

Iallophil cảm thấy may mắn khi gặp được Fei, cũng thấy may mắn khi chính mình có thể vượt qua đả kích.

“Ta là Elvis. Rock Gertin. Iallophil. Theoromon, Fei. Red Creek, thật cao hứng khi nhìn thấy hai vị.” Elvis phong thái tao nhã, thân thiết chào hỏi hai người, cũng không vội bắt đầu trận đấu, mà là nói, “Các ngươi có biết các ngươi sắp đại họa lâm đầu không?”

Iallophil nhướn mày, Fei bình tĩnh không chút gợn sóng. Thái độ lạnh lùng của hai người cũng không khiến Elvis buồn bực, theo tình báo hắn nhận được, hai nhân loại này chỉ mới xuất hiện ở Hắc Ám đại lục ba năm về trước, đây lại là lần đầu tiên đi vào đế đô, không biết cũng là chuyện có thể hiểu.

Elvis cũng cho hai người biết nguyên nhân. Thì ra Ma tộc bị Iallophil nhất thời tức giận giết chết hôm nay, có Liệt Không Quân Vương, một trong mười Quân Vương, chống lưng, hơn nữa còn là huyết mạch trực hệ trong gia tộc của vị Liệt Không Quân Vương kia, rất được Liệt Không Quân Vương sủng ái. Giết y cũng có nghĩa là phải đối nghịch với Liệt Không Quân Vương, mà Liệt Không Quân Vương cơn tức không nhỏ, chắc chắn sẽ giết chết hai người bọn họ.

Đối với chuyện này, Iallophil cùng Fei đều nhíu mày. Hậu quả thực nghiêm trọng, hai người bọn họ không nghĩ đến phải đối chọi với một trong mười Quân Vương sớm như vậy.

“Hai vị đều là nhân tài, tại hạ không đành lòng để cho hai vị cứ như vậy mà chết.” Thời gian không còn nhiều, cho nên Elvis quyết định tốc chiến tốc thắng.

“Đại giới là chúng ta phải nguyện trung thành với ngươi.” Iallophil nở nụ cười trào phúng nói với Elvis.

Elvis vẫn giữ vững phong thái của mình, nhân tài có thực lực, có trí tuệ đều đáng giá để thu về dưới trướng.

“Lão sư của tại hạ cũng là một trong mười Quân Vương, Định Quân Vương, tại hạ sẽ thỉnh cầu lão sư che chở hai vị.” Có Hoàng gia ra mặt, có một trong mười Quân Vương che chở, cho dù là Liệt Không Quân Vương cũng phải nể mặt một chút. Nói thế nào đi nữa, quan hệ giữa hai vị Quân Vương của Hoàng gia cũng rất tốt đẹp, chống lại một vị, liền phải chuẩn bị tinh thần chống lại cả vị thứ hai.

Elvis không thuộc về huyết mạch trực hệ của Hoàng đế Ma tộc hiện tại, nhưng cũng là một trong những kẻ có tư cách bước lên ngôi vị Hoàng đế. Hoàng tộc Ma tộc coi trọng nhất chính là thực lực, Hoàng đế Ma tộc không cần có thực lực như mười Quân Vương, nhưng nhất định phải đạt tới Thánh giai, đây là tư cách cơ bản nhất của người thừa kế. Elvis chính là có được tư cách này, hắn tham gia ngự tiền luận võ không phải vì phần thưởng, mà vì muốn nhìn xem có nhân tài nào hay không. Fei cùng Iallophil, đã được hắn chọn trúng.

“Ha ha ha.” Iallophil cười đến đường hoàng, khóe miệng của Fei cũng nhẹ giương lên, đều mang ý tứ khinh thường. “Không cần.” Iallophil quả quyết cự tuyệt, cũng là ý định của Fei. Hai người bọn họ không cần người khác bảo hộ.

“Vậy thì hai người các ngươi chịu chết ở đây đi.” Thanh âm lạnh như băng mang theo ý coi thường vang lên từ không trung.

Một trong mười Quân Vương, Liệt Không Quân Vương, xuất hiện, nguy cơ đã đến.