Trong đoàn xe này ngoại trừ mấy chục hộ vệ thì còn có ba chiếc xe ngựa.
Trong xe ngựa truyền đến tiếng nói phẫn nộ.
"Phụ thân nói cái gì?" Đây là tiếng của một thiếu niên, "Rõ ràng đã nói đó là một phế vật, rõ ràng đã nói là tất cả đều để là cho ta! Hiện giờ ông ấy lại bắt ta phải tôn kính cái nghiệt chủng kia, còn muốn ta gọi gã là Nhị ca? Đừng đùa! Ta sẽ không cho phép! Tỷ tỷ cũng không cho phép!"
Lại có một ít giọng khuyên can.
Thanh âm của thiếu niên càng chói tai, "Gã tính là thứ gì! Tôn thúc, ngay cả thúc cũng nghĩ như vậy? Không phải chỉ là thi đỗ thôi sao, học viện Kình Thiên tính cái rắm! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, chờ gã trở lại ta nhất định sẽ khiến gã –"
Người trong đoàn xe tựa như sớm đã quen với tính xấu này của vị thiếu gia nên không nói lời nào cả, chỉ có một thanh âm trung niên không ngừng trấn an.
Bởi vậy cũng không có ai phát hiện ra xe ngựa tuy rằng chậm rãi đi về phía trước nhưng nhóm hộ vệ xung quanh cứ một người lại một người ngã xuống.
Đột nhiên, thanh âm trung niên vốn đang khuyên giải trong xe ngựa kinh hô, "Không tốt! Thiếu gia, mau nín thở!"
Nhưng đã quá muộn.
Sương mù màu đen dày đặc không biết từ lúc nào đã lan tràn ra khắp nơi, chỉ trong phút chốc đã bao phủ cả đoàn xe.
Cùng lúc đó, một bóng đen lớn xuất hiện.
Đó là một con cự mãng.
Một con cự mãng đen như mực dài mấy chục mét, năm sau người ôm không xuể.
Lúc này kim văn trên đầu cự mãng tựa như sống lại, uốn lượn sáng bóng.
Đôi mắt xà như phiếm ra màu đỏ tươi.
Màu đỏ tươi đó, là tham lam, cũng là du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ người.
Cự mãng lắc lư, cực kì tinh chuẩn tránh né phần lớn cây cối, loại hành động này không những không ngu ngốc mà ngược lại, rất cẩn thận, cũng rất tự nhiên.
Cự mãng ngẩng cao đầu, ngay khi sương mù tản đi thì há miệng.
Răng nanh sắc bén dài vài thước, nước miếng kịch độc rơi xuống ăn mòn cả mặt đất dưới thân.
Răng nanh giương lên, lao xuống ngay chính chỗ nhóm hộ vệ vừa ngã xuống nhưng đột nhiên lại dừng lại như đang do dự cái gì.
Sau đó thân cự mãng đung đưa vài cái thì biến mất, thay vào đó là một thanh niên tuấn mỹ cao lớn.
Kỳ Quan Duệ chậm rãi bước về phía trước, đi về phía hộ vệ gần nhất.
Cũng không tệ lắm, Võ sư trung cấp.
Có thể làm món khai vị lót dạ.
Hắn nghĩ như vậy xong thì lưu loát giơ tay lên rồi cắm vào đan điền của người đó như đao phong.
Nháy mắt, huyết mạch tinh hoa, võ khí, lực lượng của gã hộ vệ đều bị hấp thu sạch sẽ.
Sau đó hắn lại đi tới chỗ những người khác, lặp đi lặp lại hành động này.
Không đến nửa giờ, mấy chục hộ vệ hoàn toàn biến thành thây khô.
Kỳ Quan Duệ vươn người, đi tới chỗ chiếc xe ngựa cuối cùng.
Hắn dừng dừng ở phía trước xe, đánh một chưởng vào vách xe, trong xe có hai thiếu nữ xinh đẹp nhưng vũ lực không tốt lắm.
Kỳ Quan Duệ không kiên nhẫn, đánh ra hai chưởng đập chết cả hai người.
Lại đi về phía trước, là xe ngựa đầu tiên, hắn vẫn như cũ đập chết hai tiểu tư trong xe rồi trở lại chiếc xe ở giữa.
Màn xe được xốc lên.
Dường như ngay trong nháy mắt, một người lao nhanh từ trong xe ngựa ra.
Đó là một nam tử trung niên, trong tay còn ôm một thiếu niên hôn mê bay nhanh ra ngoài đứng đối diện Kỳ Quan Duệ.
Sắc mặt trung niên nam tử tái xanh, giữa mi tân ngưng một màu đen tuyền, hiển nhiên là bị trúng kịch độc. Thần sắc gã rất khó xem, tay ôm thiếu niên thậm chí còn phát run, tức giận nói, "Ngươi là người nào? Vì sao lại tấn công người của Lỗ gia?"
Kỳ Quan Duệ nhìn nam tử trung niên, ôn nhu nói, "Ta tìm các ngươi phiền toái mà còn cần lý do sao?"
Nam tử trung niên nghe nói vậy, sắc mặt càng khó xem.
Gã không biết thanh niên này có lai lịch gì nhưng chỉ bằng việc hắn có thể vô thanh vô tức gϊếŧ nhiều người như vậy cũng đủ thấy hắn không đơn giản.
Hơn nữa nhìn vào ánh mắt có thể thấy thanh niên này căn bản sẽ không phục tùng người khác, cũng không phải là được người khác sai khiến tới.
Nhưng gã không rõ Lỗ gia bọn họ khi nào thì đắc tội một người đáng sợ như vậy?
Thanh niên này gϊếŧ nhiều người như vậy mà mặt không đổi sắc, đủ thấy hắn là người tâm ngoan thủ lạt....Nếu gã không trúng độc thì ngược lại có thể dễ dàng gϊếŧ người này nhưng gã lại trúng độc quỷ dị như thế này, cho dù là lấy vũ lực của gã cũng chỉ có thể bức độc ra ngoài, nếu thiếu gia không được giải độc thì chỉ sợ tính mạng không thể bảo trụ.....
Thế nào cũng được, chỉ cần thiếu gia có thể thoát hiểm.
Kỳ Quan Duệ thấy gã không nói lời này, thân thể nhoáng lên đánh ra một chưởng.
Nghẹn khuất gần một năm, hắn thủy chung không lộ ra thực lực chân chính trước mặt Tử Xa Thư Bạch, giờ được giải phóng khiến cả người thoải mái!
Nam tử trung niên khẩn trương lui lại hơn mười mét nhưng lại khiến độc khí dâng lên, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hiện giờ gã không dám nghĩ đối sách gì cả bởi nhìn đối phương một câu cũng không muốn nghe rõ ràng là muốn tính mạng bọn họ, mà kế sách duy nhất hiện giờ chỉ có chạy!
Lập tức gã không dây dưa nữa mà rút đi, chạy như điên về phía trước.
Thân hình gã tựa thiểm điện, chỉ giậm chân vài cái đã thoát ra ngoài vài trăm thước.
Kỳ Quan Duệ tựa như đã đoán được điều đó, liếm liếm môi, cả người lại biến thành một con hắc mãng.
Trong phút chốc đất rung núi chuyển, một người đã trúng độc sao có thể so với một con mãnh thú như vậy?
Nam tử trung niên đột nhiên cảm giác được cảm giác áp bách phía sau.
Chuyện gì xảy ra?
Bóng lớn càng ngày càng gần, gã cắn răng xoay người kích chưởng –
"Quái vật ! Là quái vật a -" Lúc nhìn thấy hắc mãng, nam tử trung niên hốt hoảng kêu thảm thiết.
Cho dù là khi gã không bị trúng độc cũng chưa từng nhìn thấy con mãng xà lớn như vậy, hơn nữa vừa rồi rõ ràng mà một thanh niên đuổi theo, sao lại có thể biến thành mãng xà!
Người trung niên đột nhiên hiểu ra gì đó, lúc này thật sự gã sợ tới vỡ gan.
Kỳ Quan Duệ nhếch môi, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hắn cảm thấy thật đáng cười, rõ ràng là một Võ vương trung cấp vậy mà lá gan lại nhỏ đến châm chọc, thật là ngu xuẩn.
Chỉ đáng để làm thức ăn của hắn.
Nam tử trung niên chỉ còn lại ba phần thực lực nhưng do kinh hãi nên chỉ có thể phát huy một phần.
Mà Kỳ Quan Duệ vốn chỉ có thực lực Võ quân sơ cấp khi hóa mãng lại có thể tăng trưởng đến cấp bậc Võ quân cao cấp/
Cái đuôi lớn của mãng xà đảo qua, "ầm" một tiếng, đầu của người kia bị đập nát.
Kỳ Quan Duệ khôi phục hình người, dùng tay đâm vào đan điền của nam nhân, hấp thụ toàn bộ tinh hoa của gã, tiểu thiếu gia mới chỉ Võ sư cao cấp cũng không thể tránh được đãi ngộ như vậy.
Sau khi hấp thụ tinh hoa liên tục, trong đan điền của Kỳ Quan Duệ, võ khí điên cuồng cuộn trào.
Tựa như chẳng gặp chút bình cảnh nào, lực lượng của hắn đã nhảy vọt lên cấp bậc Võ quân trung cấp.
Về phần tinh hoa còn lại đều trở thành chất dinh dưỡng.
Cuối cùng cũng được thỏa mãn, Kỳ Quan Duệ vừa lòng chậc lưỡi, một nhúm lửa được thả ra từ trong lòng bàn tay.
Nhúm lửa này không ngừng quay cuồng trong bụi cỏ, lan tràn nhanh chóng ra ngoài, không bao lâu sau đã bao phủ lên thi thể của đoàn xe.
Gió lớn thổi đến khiến lửa càng thêm bén.
Chỉ hơn nửa giờ sau, nơi này đã hóa thành một mảnh đất khô cằn.
Kỳ Quan Duệ quay lưng rời đi, vỗ vỗ tay áo dính lên bụi đất, nhẹ giọng nói, "Ca ca, ta rất sạch sẽ, ngươi không được ghét bỏ ta."
Cố Bạch nhìn thanh niên quần áo mộc mạc trước mắt, bày ra khuôn mặt khối băng, "Cái gì?"
Thanh niên lớn tiếng nói, "Ta muốn khiêu chiến ngươi!"
Quần chúng vây xem 1234: Nhận lời gã! Nhận lời gã!
Cố Bạch:.....Đừng nói như thể là cầu hôn có được hay không.
Đến nay đã khai giảng được một tháng, dựa theo quy định của học viện phàm là qua một tháng thì học sinh được cho phép luận bàn.
Địa điểm luận bàn đương nhiên là võ đài, nhưng chỉ cho thương tổn, không cho gϊếŧ chóc.
Nhưng quy định đó chỉ là mớ rác với nhân vật chính.
Bởi vì bất cứ nơi nào có quy củ nghiêm túc chỉ cần nhân vật chính đến là trở nên hỗn loạn.
Tỷ như có thể ngoại lệ. Tỷ như nơi này cũng có giấy sinh tử.
A....Nói xa quá rồi, chúng ta trở lại.
Thanh niên mặt đỏ bừng, "Ngươi dám vũ nhục Vương cô nương, ngươi, ngươi không xứng được gọi là nam nhân!"
Cố Bạch:....Vương cô nương? Vương Ngữ Yên sao? Con mẹ nó!
Thanh niên tiếp tục nói, "Vương cô nương là tiên nữ hạ phàm, vốn không muốn so đo cùng ngươi nhưng ta lại nhịn không được, thế nào cũng phải giáo huấn ngươi một trận!"
Cố Bạch: Rốt cuộc đã nhận ra, là Vương Anh Lạc chứ gì? Người theo đuổi độc phụ a....
Thanh niên rốt cuộc giận dữ, "Đây chính là thái độ đối với học trưởng sao? Dám không nhìn học trưởng, thật là vô lễ! Ta muốn ký giấy sinh tử với ngươi!"
Cố Bạch: Thân ái, ngươi khiêu chiến chưa thành công mà đã đòi ký giấy sinh tử, chúng ta phát triển có hơi nhanh quá không? Logic ở nơi nào!
Thanh niên nói xong tựa như có chút hối hận, chờ gã nhìn về phía đám đông một lát nhận được ánh mắt cổ vũ tán dương của mỹ nữ.
Chỉ một thoáng, sự tự tin lại trở lại với gã.
Cố Bạch:.......
Mọi người đều biết trong một câu chuyện thì luôn có một đám não tàn, khác nhau vẫn chỉ là cấp bậc não tàn cấp thấp hay cấp cao mà thôi.
Đáng sợ nhất là ở hiện thực thường chỉ có một hai não tàn nhưng trong tiểu thuyết thường là một nhà não tàn.
Não tàn con bị đánh chạy thì não tàn cha ra mặt, não tàn cha bị đánh bại thì não tàn gia gia ra mặt, não tàn gia gia bị đánh bại thì đến phiên não tàn tổ tông.....
Có thể nói là di truyền gen trội của cả một gia tộc.
Bộ dạng của người này miễn cưỡng được cho là anh tuấn, đáng tiếc là đôi mắt tam giác đã phá hủy mỹ quan, nói chuyện thì kêu gào, một lòng một dạ muốn tìm ngược.
Nếu là vì muội tử thì đến cuối cùng muội tử cũng không chạy theo gã, nếu là vì hả giận thì cuối cùng chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết.
Nhất là bị người ta châm ngòi thì chết càng nhanh hơn.
Nói ngắn gọn thì mặc kệ họ tên là gì thì đều có chung một biệt hiệu "pháo hôi".
Về phần tại sao loại người này có thể trở thành Võ quân cao cấp?
Tác giả cho đáp án: Gã ăn dược ăn dược, ăn ra thực lực.
Tình huống chân thật:....Ha ha.
Sảng văn có cần lý do sao?
Không thể nghi ngờ, thanh niên trước mắt không chỉ là vì muốn đẹp lòng muội tử mà ra mặt [→ cho dù muội tử là độc phụ ], mà còn bị người ta châm ngòi [→cho dù kẻ châm ngòi trốn đi đâu mất tiêu rồi], cá tính xúc động, hành vi không dùng não suy nghĩ, tìm ngược không kể lý do.....
Xem xét về cấp bậc não tàn, có thể coi là não tàn con.
Cố Bạch giương ánh mắt cá chết nhìn gã, rốt cuộc mở miệng, "Được."
Bệnh thần kinh quên không uống thuốc, muốn tìm chết lão tử thành toàn cho ngươi......