Ý Chỉ Hoàng Hậu

Chương 17: Tái Ngộ




“Bởi vì ngươi nhắc ta mới nhớ ra vấn đề đó, ông ấy cũng bảo ta phải để mắt đến ngươi vậy mà ta đã quên mất. Vậy từ giờ ta sẽ để mắt đến ngươi!”

Tần Chi Hồng trợn mắt, không tin vào những gì mình đã nghe được, có phải là tự mình hại mình hay không đây!? Không thấy kẻ kia lải nhai bên tai nữa, nàng dừng lại mà quay sang hỏi thì thấy dáng vẻ ngây người của Tần tướng quân khiến nàng không thể nhịn được cười.

“Ngươi sao vậy?”

Tần Chi Hồng thầm nuốt nước bọt lắc đầu sau đó lại lẽo đẽo theo sau vị hoàng hậu.

“À.. thần nghĩ là không cần đâu, haha ông ấy cũng thật là đùa vui mà!!”

Lưu Mã Kiều hiểu được trong lòng của kẻ đang nghĩ xấu cho mình vì cho rằng nàng để mắt đến là rước hoạ vào thân, sẽ như lúc trước mà hành hạ không lý do. Tần Chi Hồng lại lải nhải hỏi tiếp vấn đề còn đang dang dở.

“Không biết hoàng hậu có nghe bài thơ Bạt Sơn Cử Đỉnh hay chưa? Nhất là câu "nếu ngươi không đủ sức ta sẽ giúp ngươi nâng lên một ngọn núi, khi chúng ta hợp lực với nhau sẽ nhổ cả giang sơn." Bài thơ đó phụ thân đã viết riêng tặng cho hạ thần vì ông ta biết thần thích học võ từ nhỏ.”

Lưu Mã Kiều không hiểu vì sao nghe người này nói luyên thuyên bên tai mà không cảm thấy tức giận, không phải trước kia nàng rất ghét bị làm phiền hay sao? Là vì biết được rằng phụ thân của người này là người quen hay vì chính người này đã từ từ gây cảm tình với nàng? Thật sự vẫn không thể hiểu nỗi.

“Ta sẽ ôm trọn trăng, ta sẽ hái trộm sao

Nếu được ta sẽ gom trọn biển để tặng cho nàng

Thế gian này nàng là điều tuyệt nhất

Cả chân tình không đếm xuể là bao

Ngày hôm nay ta vô tình gặp gỡ

Nếu đồng tình, ta hẹn nàng vào một đêm sao.”

“Hoàng hậu có nghe qua bài thơ này chưa? Đây là bài thơ đã giúp phụ thân có được mẫu thân thần đấy, haha ông ấy quả thật là may mắn khi có được tài lẻ để câu dẫn nữ nhân một cách dễ dàng.”

Tần Chi Hồng thao thao bất tuyệt kể về phụ thân của mình và những bài thơ mà ông ấy đã sáng tác. Lưu Mã Kiều không nói năng gì chỉ lặng im lắng nghe người bên cạnh nói, nàng càng nghe lại càng thấy ganh tị với họ khi có được một tình yêu đẹp, riêng nàng tuy đã có chồng mà lại còn là hoàng đế nhưng không khác gì một người đơn côi lẻ bóng cả. Đêm nào cũng cảm thấy cô đơn và lạc lõng, so với hoàng đế thì tình cảm của nàng giành cho ông ấy chắc chỉ là cảm mến mà thôi.

Cốc cốc

“Tướng quân, có một thứ được gửi đến người.”

Ở bên ngoài là tiếng gõ cửa đồng thời là giọng nói của một nam nhân, Tần Chi Hồng vốn dĩ định đánh một giấc nhưng giờ phải ngồi dậy để đi mở cửa. Cánh cửa chợt mở ra, trước mặt cô là một tên lính đang cúi người dâng lên một lá thư. Không nghĩ ngợi nhiều, cô cầm lấy và mở ra xem, khoé miệng chợt cong lên, không biết nội dung của lá thư là gì mà gương mặt người này đã hiện lên sự thích thú.

“Được rồi, ngươi lui đi.”

Tên lính đó cáo lui, cô cũng đóng cửa lại rồi đặt lá thư lên bàn, đi đến giường nằm xuống suy nghĩ.

“Vậy là mình phải đi ra ngoài thêm một chuyến nữa rồi.”

...

“Bẩm hoàng hậu, tướng quân không có ở trong phòng, có người nói rằng tướng quân đã đi đâu đó từ rất sớm.”

Cung nữ đi vào báo tình hình khi Lưu Mã Kiều đã cho lệnh kêu gọi Tần tướng quân nhưng nhận lại là sự vắng mặt. Nàng gật đầu hất tay cho lui ra ngoài, trong đầu thoáng dâng lên một suy nghĩ không biết người đó có thể đi đâu được chứ.

Ở bên này, Tần Chi Hồng đã cưỡi ngựa đến một võ đường cách kinh thành cũng không xa, nơi đây cô có quen biết một người và đã được người đó mời đến tham gia một lễ hội nho nhỏ dành cho những thành viên trong võ đường. Người đàn ông ấy là sư đệ của sư phụ cô nên gọi là sư thúc tên Cận Vinh, khác với vị sư phụ của cô thích đi hành tẩu giang hồ thì sư thúc lại muốn ở yên một chỗ mà lập nghiệp nên muốn gì thì gặp mặt cũng dễ dàng hơn. Từ khi sư phụ cô mất thì hai người cũng ít gặp mặt nhau vì công việc bây giờ mới có dịp để gặp lại, chắc cũng đã gần hai năm rồi.

“Thấy võ đường của ta thế nào?”

Cận Vinh dẫn cô đi tham quan từng ngóc ngách bên trong võ đường rồi ghé lại một chiếc bàn đá được đặt dưới những tán cây lớn, bên trên có một khay trà và vài cái bánh bao. Hai người ngồi xuống ghế đá rồi cùng nhau trò chuyện.

“Sao bằng võ đường của con được chứ! Haha.”

Võ đường của cô nó rất nhiều, đánh giặc ở đâu thì nơi ấy tuyệt nhiên sẽ là sân đấu do chính Tần Chi Hồng cô biểu diễn. Cận Vinh rót trà ra từng tách rồi đặt về chỗ cũ, tay vuốt lấy những sợi râu bạc ở dưới cằm mà giọng từ tốn nói.

“Thế Tần tướng quân dạo này ra sao mà thấy vết thương lại nhiều đến thế!? Không phải ai đó đã nói rằng bản thân chưa bao giờ để mình bị thương hay sao?”

Tần Chi Hồng gượng cười rồi cầm tách trà lên nốc cạn.

“Điều này cũng thật khó nói ra. Haha xem như là trải nghiệm đi.”

Cô nói bâng quơ rồi cười lớn làm cho người kia cũng không hiểu bản thân mình đang nói gì, Cận Vinh ho khan một cái rồi đề cập đến vấn đề quan trọng.

“Ta mời con đến đây để tham dự lễ hội chỉ là một phần.”

“Vậy sư thúc gặp con có chuyện gì nữa sao?”

Cận Vinh làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, tay vẫn không ngừng vuốt bộ râu của mình, giọng nói cũng trở nên trầm hơn làm cô quan sát mà cũng hồi hộp theo nên là lấy một cái bánh ăn cho thêm phần gây cấn.

“Còn nhớ đến Tịch Dương Chí Kiến chứ?”

“Tịch Dương Chí Kiến?”

Tần Chi Hồng lẩm nhẩm lại cái tên để lục lại ký ức, hình như cô đã nghe qua cái tên này rồi nhưng cũng không chắc chắn cho lắm.. phải nói là cô đã từng biết đến nó! Tịch Dương Chí Kiến không phải là viên tiên đơn có khả năng hồi phục sinh lực nhanh chóng mà những người học võ nào cũng muốn có nó hay sao? Sư thúc hỏi như vậy là có nghĩa gì? Tần Chi Hồng cắn một miếng bánh làm vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

“Còn đừng tưởng nó là vật vô giá chỉ có trong truyền thuyết.”

Cận Vinh tay cầm tách trà nâng lên uống còn người kia thì đưa đôi mắt khó hiểu nhìn ngược lại mình. Ông đặt tách trà lên bàn rồi tằng hắng một cái.

“Đừng có nhìn ta như vậy, ta bảo con đến đây không phải để ba hoa và tính ta con cũng đã biết rồi đấy.”

Tần Chi Hồng gật đầu nuốt xuống phần bánh mình vừa cắn mà chưa kịp nhai, đúng như sư thúc đã nói tính tình của ông không phải là người chỉ biết ba hoa khoác loác và ông cũng chưa từng là người như vậy. Sư thúc và ngay cả sư phụ của cô hai người họ đều giống nhau ở điểm này, thẳng thắng, dứt khoát và quan trọng là rất nghĩa hiệp. Cái điều mà cô đã học hỏi rất lâu từ hai người họ.

“Vậy.. sư thúc đề cập đến nó có nghĩa là...”

Tần Chi Hồng bỏ dở giữa câu, Cận Vinh nhìn người trước mặt rồi gật đầu, tay như thói quen vuốt lấy bộ râu của mình.

“Phải, ta hiện tại đang có nó và muốn trao lại nó cho con.”

Câu nói đó làm Tần Chi Hồng hết sức bất ngờ và ngạc nhiên, thứ Tịch Dương Chí Kiến ấy nó dường như là thuốc tiên không phải ai cũng dễ dàng có được, nếu có được cũng không có kẻ nào dại gì đem tặng hay cho người khác dù đó có là ai đi chăng nữa, nhất là khi sư thúc là người trong võ đạo và cho dù lúc trước ông có khoẻ mạnh như thế nào thì hiện tại không phải là đã lớn tuổi rồi hay sao? Tại sao sư thúc đang giữ nó mà lại không sử dụng đến!? Cái suy nghĩ ấy không biết vô tình hay là trùng hợp mà Cận Vinh đã nói tiếp dường như là câu trả lời cho sự tò mò và khó hiểu của cô.

“Con đừng nghĩ ta già mà còn tham, dù gì lão già này cũng đã gần đất xa trời rồi vậy việc gì cần phải dùng đến nó? Huống hồ chi nếu ta còn trẻ cũng không muốn dùng đến nữa.”

Cận Vinh lắc đầu rồi từ tốn nói, Tần Chi Hồng vẫn lặng im lắng nghe và suy nghĩ từ nãy giờ, cô chợt hỏi:

“Vậy tại sao sư thúc lại có nó và muốn tặng nó cho con?”

“Chuyện này.. chắc phải kể đến lúc sư phụ con vẫn còn sống.”

Sư thúc nói rồi mắt nhìn lên trời để bắt đầu nhớ đến sự kiện hôm ấy, là một ngày đặc biệt dành cho hai huynh đệ của ông và vô tình cả hai đã có cho mình những món báu vật đắc giá.