Edit: Tiêu Tiêu
"Bạch Tiểu Thần!"
Vu Dung nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thân là người Bạch gia, nên vì lợi ích của Bạch gia chúng ta, hiện tại ông ngoại ngươi muốn nịnh bợ Phượng Lâu, ngươi nhất định phải tự nguyện tới Phượng Lâu!"
"Mẫu thân nói, cả nhà Bạch gia đều là bọn buôn người, lúc đầu Bảo Bảo còn chưa tin, bây giờ ta đã tin, " Bạch Tiểu Thần vẫn thiên chân vô tà, "Nhưng mà mẫu thân có nói Bảo Bảo nên giúp người khác vui vẻ, cho nên Bảo Bảo có thể nhắc nhở ngươi một câu, ngươi còn một đứa cháu ngoại, ngươi có thể mang hắn đi bán."
Biểu lộ của hắn rất kiêu ngạo, tựa hồ là đang chờ Vu Dung khích lệ hắn.
Nhưng Vu Dung đã bị hắn làm cho tức tới phát điên.
Quả nhiên có mẫu tất có tử!
Sáu năm trước, Bạch Nhan cũng nói với nàng ta, muốn bán có thể bán Chỉ Nhi cùng Nhược Nhi?
Nàng cũng không nhìn thân phận của mình, có thể cùng Nhược Nhi các nàng so sánh ư?
"Bạch Tiểu Thần, ta cho ngươi biết, ta thân là bà ngoại của ngươi, có quyền quyết định sống chết của ngươi!" Vu Dung cao ngạo hất cằm: "Huống gì, Lân Nhi nhà ta thân là hoàng trưởng tôn, chẳng những lúc chào đời trên trời rơi xuống dị tượng vạn thú triều tông, mà ngày sau còn muốn thống nhất thiên hạ! Chỉ bằng cái loại tiểu tạp chủng như ngươi cũng có thể so sánh với Lân Nhi? Ngươi xứng sao?"
Đôi mắt Bạch Tiểu Thần phát lạnh, hắn hận nhất là có người mắng hắn là tiểu tạp chủng.
"Tiểu Mễ, cào bà ta cho bản Bảo Bảo!"
Meo!
Thân thể Tiểu Mễ hóa thành một đạo vòng cung, lập tức vọt tới trước mặt Vu Dung, móng vuốt bén nhọn cắt qua ngực nàng, ngay lập tức cả y phục đã nhiễm máu đỏ tươi.
Vu Dung đau hô lên một tiếng, lửa giận ngập trời: "Tiểu miêu chết tiệt, cút cho ta!"
Một tay nàng ta đánh về phía Tiểu Mễ, lại bị Tiểu Mễ linh hoạt tránh được, móng vuốt lần nữa tìm đến, hơn nữa còn tìm địa phương bí ẩn mà cào, Vu Dung đau đớn phát ra âm thanh tâm tê phế liệt.
Bạch Hiểu Thần hưng phấn ngồi xuống, tay nhỏ kéo lấy quai hàm, hứng thú nồng đậm quan sát Vu Dung chịu đựng tra tấn.
Đáng tiếc, hắn không thể quan sát quá lâu, thị vệ Bạch gia đã tới, liếc mắt nhìn thấy toàn thân Vu Dung run rẩy.
"Phu nhân!"
Bọn hắn bước nhanh tới, cũng đúng lúc này, Tiểu Mễ đã quay về bên cạnh Bạch Tiểu Thần.
"Đem tiểu miêu kia ra loạn côn đánh chết cho ta, lại đem tiểu súc sinh kia nhốt lại!" Vu Dung run rẩy chỉ vào Bạch Tiểu Thần, phẫn nộ quát.
Nàng chưa từng bị người nào đối đãi như thế! Tiểu miêu này đúng là tìm chết!
Tiểu Mễ liếm liếm móng vuốt, ánh mắt trào phúng liếc qua đám thị vệ, đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Vẻ khinh thường đã hoàn toàn chọc giận Vu Dung: "Còn thất thần làm cái gì, lên cho ta!"
"Vâng, phu nhân."
Bọn thị vệ giật mình một cái, lập tức rút vũ khí ra.
[Hay lắm vỗ tay???, rút vũ khí để bắt mèo và trẻ nhỏ!]
Bạch Tiểu Thần nhìn đám đông hộ vệ vây công, trong mắt hồ ly hiện lên một đạo hồng quang.
Cũng trong một cái chớp mắt này, bước chân đám thị vệ đột nhiên dừng lại, phảng phất như mọc rễ trên đất, không cách nào di động được một chút.
"Rốt cuộc là các ngươi đang làm cái gì?" Vu Dung nổi giận gầm lên một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thần.
Nhìn thế nào, nụ cười của đứa nhỏ này cũng thật ghê tởm.
Bạch Tiểu Thần nghiêng cái đầu nhỏ, thiên chân vô tà nói: "Lão yêu bà, năm đó nghe nói ngươi khi dễ mẫu thân cùng cữu cữu?"
"Ngươi..."
Đến thời điểm này, Vu Dung làm sao còn không rõ thiên chân vô tà của tiểu súc sinh này đều là giả vờ!
Tâm hắn, so với hồ ly còn xảo trá hơn!
Bạch Tiểu Thần cười hì hì vươn một ngón tay, bá một tiếng, một đạo hỏa hồ xanh biếc bùng cháy trên đầu ngón tay của hắn.
"Tiểu Mễ, rất lâu rồi chúng ta chưa phóng hỏa, lần trước phóng hỏa cũng là đem đốt Tàng Bảo Các của sư công, mặc dù Bạch gia này không sánh bằng Tàng Bảo Các của sư công, nhưng... tóm lại vẫn có chút bảo vật có thể đốt."