Edit: Tiêu Tiêu
"Nhược Nhi, " Nam Cung Dực hít vào một hơi, đau lòng ôm Bạch Nhược vào trong ngực, "Ta không đưa đan dược Tứ phẩm cho ngươi, ngươi có oán hận ta hay không?"
Bạch Nhược rũ mắt, ôn nhu nói: "Thái tử, ngươi là phu, cũng chính là ông trời của ta, chỉ cần ngươi tốt, cho Nhược Nhi dùng mạng để đổi cũng đáng giá, huống gì chỉ là một viên đan dược Tứ phẩm?"
Thấy Bạch Nhược hiểu chuyện như vậy, Nam Cung Dực càng thêm đau lòng: "Nhược Nhi, Nam Cung Dực ta làm sao lại may mắn như vậy, có được thê tử toàn vẹn như ngươi, ngươi yên tâm, đời này của ta, nhất định không bao giờ phụ ngươi."
"Thái tử, " Bạch Nhược nắm chặt tay Nam Cung Dực, "Tỷ tỷ đã không còn là phế vật nữa, vậy để nàng gả vào hoàng thất, cũng không sợ bôi nhọ thanh danh, cho nàng làm Trắc phi của ngươi đi, thế nào?"
Tim Nam Cung Dực đập mạnh một cái, thấp mắt nhìn thiếu nữ trên giường: "Ngươi thật sự muốn Bạch Nhan làm Trắc phi ư?"
Nếu như Bạch Nhan thực sự làm phi tử của hắn, vậy thế lực Phượng Lâu, cũng đồng thời nằm trong tay hắn.
Chuyện tốt như thế, có đồ đần mới dám cự tuyệt.
"Thái tử, chỉ cần ngươi muốn, Nhược Nhi chịu ít ủy khuất thì có sao đâu?"
Lông mi Bạch Nhược run run, chứa nước mắt trong suốt, ngữ khí của nàng điềm đạm đáng yêu, nếu như trong quá khứ, Nam Cung Dực đã kiên quyết không cho Bạch Nhan vào phủ rồi.
Nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới dung mạo nữ tử tuyệt thế như tranh vẽ, Nam Cung Dực chần chờ.
"Nhược Nhi, thực lực của Thương Vương ngay cả phụ hoàng ta cũng e ngại, ta muốn cướp Bạch Nhan từ trong tay hắn, chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Bạch Nhược thấy Nam Cung Dực thật sự có hứng thú với Bạch Nhan, có chút luống cuống, nhưng lời đã nói khỏi miệng, không thể thu lại.
"Thái tử, khoảng thời gian trước ta nghe nói, Cầm Âm cốc đang tìm một người, người đó... chính là Đế Thương!"
Nàng cắn môi, nhu nhược nói.
Từ lúc nào mà Bạch Nhược có quan hệ với Cầm Âm cốc?
Bạch Nhược đã nhận ra Nam Cung Dực nghi ngờ, ôn nhu nói: "Thái tử, cách đây không lâu ta vô tình quen biết cốc chủ Cầm Âm cốc, lúc ấy bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Đế Thương, còn nghe ngóng như ta, chỉ là... ta một lòng muốn Chỉ Nhi thành Thương Vương phi, nên mới không báo thân phận Đế Thương cho bọn chúng."
Con ngươi Nam Cung Dực chìm chìm: "Ngươi có biết người muốn tìm Đế Thương là ai không?"
"Cốc chủ Cầm Âm cốc!" Ánh mắt Bạch Nhược lóe lên, "Thái tử, ngươi viết một lá thư gửi cho Cầm Âm cốc, nói thân phận Đế Thương với cốc chủ Cầm Âm cốc, lúc đó, Bạch Nhan muốn trở thành Thương Vương phi, chỉ sợ sẽ rất khó."
Nam Cung Dực nhìn Bạch Nhược, trầm mặc nửa ngày: "Thực lực của Cầm Âm cốc và Phượng Lâu tương đương nhau, mà chủ tử Phượng Lâu lại là Bạch Nhan, nếu muốn mượn Cầm Âm cốc để chèn ép Bạch Nhan chỉ sợ không được."
"Thái tử, " Bạch Nhược đỡ người ngồi dậy, gương mặt trắng như tuyết cười nhẹ, "Ngươi đã quên, năm đó ta và ngươi còn qua lại với nhau, nàng đối xử với ta như thế nào sao? Nếu như cốc chủ Cầm Âm cốc có tình cảm với Đế Thương, dựa vào tính tình của Bạch Nhan, hắn sẽ tùy tiện bỏ qua sao?"
Sự thật, năm đó Bạch Nhan làm gì với Bạch Nhược, đều do Bạch Nhược tự nói, nhưng Nam Cung Dực từ xưa đến nay đều tin nàng ta không chút nghi ngờ, lập tức cho rằng Bạch Nhan khi nhục Bạch Nhược ở Bạch gia.
Bởi thế, hắn chán ghét Bạch Nhan, nhờ Bạch Nhược thường khóc lóc kể lể mà tăng thêm tình cảm.
Nam Cung Dực hơi suy tư một lát, liền hiểu ý định của Bạch Nhược: "Ngươi muốn Đế Thương thất vọng về Bạch Nhan? Sau đó sẽ tách bọn họ ra?"