Y Lộ Phong Hoa

Chương 128: Mặt như tro bụi




Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân giận dữ: "Cho vay nặng lãi? Lại còn ép người ta bán con cái trả nợ? Sao Quân nhi có thể làm được chuyện như vậy chứ? Lại còn tra được chứng cứ xác thực, thế này đúng là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!"

Thấy lão phu nhân giận dữ, Thẩm Ngôn lén nhìn Diêu thị một cái, rồi nói: "Lão phu nhân, nhị gia đã nhận mấy chuyện này rồi!"

Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân lập tức đứng lên, vội vàng nói: "Ngươi nói cái gì? Chuyện chúng ta không làm sao phải nhận? Cùng lắm thì để hoàng thượng phái người điều tra, chúng ta vốn trong sạch, chẳng lẽ bọn ngôn quan tố cáo cái gì chúng ta cũng nhận sao? Làm gì có chuyện như vậy?"

"Xin lão phu nhân bớt giận! Nhị gia tự có lý do của riêng mình, nhị gia để Thẩm Ngôn trở về hồi bẩm lão phu nhân, hoàng thượng nể tình nhị gia vẫn hữu dụng, có thể mang binh đánh giặc nên cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, xin lão phu nhân yên tâm, sau khi gặp hoàng thượng nhị gia sẽ về ngay!" Thẩm Ngôn cúi đầu nói.

Nghe vậy, tuy trong đầu Thẩm lão phu nhân có cả hàng ngàn câu hỏi nhưng cũng biết nếu Thẩm Quân chưa về thì sẽ không hỏi được cái gì, dặn Thẩm Ngôn: "Ngươi mau đến chỗ nhị gia giúp đỡ, có chuyện gì thì nhanh chóng quay lại bẩm báo!"

"Vâng, Thẩm Ngôn xin cáo lui!" Sau đó, Thẩm Ngôn lui ra ngoài.

Thẩm Ngôn đi rồi, Thẩm lão phu nhân vô cùng lo lắng, Thẩm Trấn và Vô Ưu chỉ đành khuyên vài câu, còn Diêu thị ngồi ngẩn ngơ ở đó! Mấy người cứ ngồi một chỗ mãi đến lúc hoàng hôn, người bên ngoài nói một câu: "Nhị gia về rồi!" Mọi người nhanh chóng đứng lên, một bóng dáng màu đen bước vào!

Thấy con trai bình an trở về, Thẩm lão phu nhân bước đến vươn tay vịn lên tay Thẩm Quân, quan sát trên dưới mấy lần, nói: "Quân nhi, con vẫn ổn chứ? Đã gặp được hoàng thượng chưa? Hoàng thượng xử trí con thế nào?"

Vô Ưu và Thẩm Trấn đứng bên cạnh, mắt nhìn Thẩm Quân chằm chằm, thấy sắc mặt hắn hơi tiều tụy nhưng vẫn bình thường, nghĩ chắc cũng không có chuyện gì lớn, hắn có thể bình an trở về đã là tốt rồi! Vừa rồi suy nghĩ của Vô Ưu đã luẩn quẩn mấy trăm ngàn lần, nàng phát hiện sự lo lắng của nàng đã vượt ra khỏi giới hạn của một người bạn bình thường!

Nghe thấy lời mẫu thân, Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn Thẩm Trấn và Vô Ưu một cái rồi đỡ Thẩm lão phu nhân ngồi xuống, trả lời: " Mẫu thân yên tâm, hài nhi đã gặp hoàng thượng, chỉ bị răn dạy chút thôi!"

Thẩm lão phu nhân ngồi trên giường la hán không yên lòng, nói: "Chỉ răn dạy đơn giản vậy thôi sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Quân nghiêm túc, cười nói: "Còn cả cách chức lưu dụng!"

"Cái gì? Cách chức? Nói vậy chức quan Uy Võ Đại tướng quân không còn nữa sao?" Thẩm lão phu nhân ngạc nhiên hỏi.

Thấy dáng vẻ lo lắng của mẫu thân, Thẩm Quân chỉ đành nói qua loa: "Mẫu thân, không phải vẫn còn hai chữ lưu dụng nữa sao? Mấy năm nay biên quan luôn có chiến tranh, hoàng thượng cần dùng đến con, chắc không lâu nữa sẽ phục chức!"

"Ta biết con nói thể là để ta yên tâm thôi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Đúng rồi, ta nghe nói lần này ngôn quan tố cáo con là vì con cho vay nặng lãi? Lại còn ép người ta bán con cái trả nợ, nhà chúng ta làm gì có chuyện như vậy? Con chưa giải thích với thánh thượng sao?" Thẩm lão phu nhân nhíu mày hỏi.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn Diêu thị mặt như tro bụi một cái, sau đó mới kiên nhẫn trả lời: "Nương, dòng họ Thẩm gia chúng ta còn có mấy trăm nhân khẩu, chưa chắc đã không có chuyện như vậy, bây giờ có người muốn lôi con xuống, chúng ta cũng khó mà đề phòng cho được, dù con đã nhận hết nhưng hoàng thượng hiều nhà chúng ta, biết khả năng không phải chúng ta làm, là do các hạ nhân cậy quyền cáo mượn oai hùm mà thôi, lại nói lần này hoàng thượng cũng không xử lý nghiêm, chỉ cách chức lưu dụng con ở nhà suy nghĩ lỗi lầm, thật ra mấy năm nay con rất ít ở nhà, con cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, như vậy cũng tốt, sau này con có nhiều thời gian ở với mẫu thân ngài hơn!"

"Bà già ta không cần con ở cùng, nhưng con nói cũng đúng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thế này ta cũng bớt lo lắng! Như vậy cũng tốt, con ở nhà nhớ chăm sóc vợ con, mau cho ta thêm mấy cháu trai cháu gái ta càng vui!" Thẩm lão phu nhân gật đầu nói.

Nghe vậy, mặt Vô Ưu đỏ lên, nhất định là Song Hỉ đã giải thích mọi chuyện với lão phu nhân, lão phu nhân đã biết chuyện nàng vẫn chưa mang thai rồi nhỉ? Lúc này, Thẩm Quân nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hình như còn có cả ánh nóng bỏng, Vô Ưu nhanh chóng rũ mắt xuống, nàng thấy hình như tim mình đang đập loạn!

"Mẫu thân nói rất đúng, con và Vô Ưu sẽ cố gắng gấp bội!" Thẩm Quân nói.

"Vậy là tốt rồi!" Thẩm lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ tay Thẩm Quân.

Sau đó lại trò chuyện thêm một lúc, Thẩm lão phu nhân thấy sắc trời đã tối, bà ấy ngồi cả ngày cũng mệt rồi, để con trai con dâu về nghỉ ngơi.

Từ lúc Thẩm Quân trở về nói chuyện bị cách chức, sắc mặt Thẩm Trấn vẫn u ám, không nói câu nói. Từ lúc được bọn sai vặt đỡ phòng mình hắn ngồi trên giường buồn phiền! Diêu thị vẫn sợ hãi, thấy mình không bị lộ cũng cảm thấy rất may mắn, nhưng vẫn bị run sợ một hồi, đến bây giờ nàng vẫn còn sợ run!

Các nha hoàn bày cơm tối lên bàn, Xuân Hoa nói: "Nãi nãi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi!"

"Biết rồi!" Diêu thị nói một câu, quay đầu nhìn Thẩm Trấn như không nghe thấy, bước lên trước, dịu dàng nói: "Đại gia, chàng ngồi cả ngày có đói bụng không? Mau đến ăn cơm đi!" Nói xong, Diêu thị bước đến đưa tay đỡ Thẩm Trấn.

Không ngờ, Thẩm Trấn lại đẩy ngã Diêu thị xuống đất, tức giận nói: "Ngươi còn mặt mũi ăn cơm sao?"

Diêu thị không đứng vững bị đẩy ngã xuống đất, nhìn Thẩm Trấn bằng ánh mắt đáng thương. Mà các nha hoàn đứng trong phòng nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng ngây ra, vì từ sau khi chân bị thương tính cách đại gia không tốt lắm nhưng rất tôn trọng đại nãi nãi, hơn nữa mọi chuyện trong nhà đều do nãi nãi định đoạt, thật không ngờ rằng trước mặt hạ nhân đại gia lại làm đại nãi nãi không còn mặt mũi gì! Xuân Hoa thấy thế chạy qua, đỡ Diêu thị dậy, ân cần hỏi: "Đại nãi nãi, ngài sao rồi?"

Diêu thị khóc thút thít nhìn chằm chằm Thẩm Trấn hỏi: "Đại gia, chàng nói vậy là ý gì? Cái gì mà ta không có mặt mũi ăn cơm? Tốt xấu gì ta cũng theo ngài gần hai mươi năm rồi, ngài không thể không phân tốt xấu làm như vậy với ta trước mặt hạ nhân chứ?"

Thấy Diêu thị vẫn giả vờ vô tội, Thẩm Trấn giận hết chỗ nói, hai hàng lông mày trợn ngược lên, mặt đỏ rần chỉ vào Diêu thị nói: "Không phân tốt xấu? Đừng cho rằng ta không biết ngươi làm gì sau lưng ta? Ngươi nói có phải ngươi cho vay nặng lãi không?"

"Ta...Ta đâu có? Chàng...Chàng nghe ai nói, vu oan cho ta!" Nghe thấy lời nói của Thẩm Trấn, Diêu thị không dám nhìn thẳng Thẩm Trấn!

Thấy Diêu thị không chịu thừa nhận, Thẩm Trấn tức giận vứt mấy chén trà lên xuống đất! Một loạt tiếng loảng xoảng vang lên. Diêu thị thấy thế há hốc mồm! Mà Thẩm Trấn giận dữ nói: "Mấy ngày nay ta đã điều tra hết mọi chuyện, ngươi lén cho vay nặng lãi, hại người ta bán con trả nợ, vừa hay cho ngôn quan một cái cớ, may mà nhị đệ đã giải quyết mọi chuyện, nếu không đến lúc truy cứu mọi chuyện thì đầu ngươi cũng khó mà giữ được!"

Nghe nói như thế, Diêu thị biết mình đã bại lộ, vội vàng bò đến trước mặt Thẩm Trấn, kéo góc áo hắn, khóc: "Đại gia, ta biết lỗi rồi! Chàng tha thứ cho ta lần này đi, ta cũng chỉ vì cái nhà này thôi, hai đứa con trai của chúng ta lớn cả rồi, chuyện gì cũng cần bạc! Sau này ta không dám nữa, là do ta không tốt, chàng đánh ta mắng ta thế nào cũng được..."

Lúc này, Thẩm Trấn chậm rãi đứng lên, cúi đầu lạnh lùng nói với Diêu thị đang cầm góc áo mình khóc lóc: "Biết lỗi rồi thì có ích gì? Lỗi lầm đã được tạo thành, chức quan của nhị đệ không còn, nếu không phải đệ ấy còn có chiến công khi xưa, nói không chừng lần này đã bị tịch thu tài sản lưu đày! Hừ!" Dứt lời, Thẩm Trấn bước ra ngoài cửa.

Thấy Thẩm Trấn hùng hổ đi ra ngoài, Diêu thị nhanh chóng bò đến ôm lấy chân hắn, cầu xin: "Đại gia, muộn thế này rồi ngài còn muốn đi đâu vậy?"

Thẩm Trấn đang bực mình, nói một câu: "Đến chỗ Tào di nương! Chuyển đồ dùng hàng ngày của ta qua bên kia đi!" Nói xong, hắn tuyệt tình bỏ qua Diêu thị, xoay người chậm rãi bước ra cửa!

Nghe nói như thế, Diêu thị choáng váng, nhìn cửa gọi to một tiếng: "Đại gia!"

Nhưng, Thẩm Trấn lại bịt tai không nghe, sau đó biến mất ngoài cửa.

" Hu hu..." Diêu thị ngồi dưới đất khóc ròng.

"Đại nãi nãi! Đại nãi nãi, ngài mau đứng dậy đi, trên mặt đất lạnh lắm!" Một đám nha hoàn không dám lên tiếng, chỉ có Xuân Hoa bước đến đỡ Diêu thị lên.

Đỡ Diêu thị ngồi lên ghế, Diêu thị đã không còn nghiêm chỉnh, búi tóc mất trật tự, trâm trên đầu nghiêng lệch, khóc một lúc lâu, đột nhiên nàng nắm tay Xuân Hoa vội hỏi: "Xuân Hoa, vừa rồi đại gia nói gì? Có phải chuyển đồ đạc sang chỗ con tiện nhân Tào di nương không, đại gia đâu rồi?"

Thấy chủ tử đau lòng như vậy, Xuân Hoa chỉ đành an ủi: "Nãi nãi, ngài đừng lo lắng! Đại gia chỉ nói vậy thôi, bao nhiêu năm qua đại gia tôn trọng ngài nhất, gần như chưa từng bước qua ngưỡng cửa Tào di nương, chờ hai ngày sau đại gia bớt giận sẽ về!"

Nghe thấy lời nói của Xuân Hoa, Diêu thị mới đưa tay lau nước mắt, có hi vọng hỏi: "Vậy sao? Đại gia sẽ về sao? Không phải hắn sẽ ở chỗ con tiện nhân đó luôn chứ?"

"Không đâu! Không đâu! Nãi nãi yên tâm, đại gia bớt giận sẽ về ngay!" Xuân Hoa không ngừng trấn an.