Y Lộ Phong Hoa

Chương 130: Xác định tình cảm ở thôn làng




Hai ngày sau, sắc mặt Diêu thị tái nhợt nằm dựa trên giường, không ăn cơm không uống trà, lòng hậm hực. Hai ngày nay ngày nào Thẩm Trấn cũng nghỉ ngơi ở chỗ Tào di nương, nàng không hề bước chân ra khỏi cửa, bình thưởng chuyện làm nàng khó chịu nhất là sự hiện diện của Tào di nương, nhưng không ngờ lần này lại thông minh quá bị thông minh hại, nàng phái người đi mời nhiều lần nhưng Thẩm Trấn không thèm gặp, Diêu thị thật sự hết cách rồi!

"Xuân Hoa? Xuân Hoa?" Diêu thị gọi.

Nghe thấy Diêu thị gọi, một tiểu nha đầu nhanh chóng chạy qua, ngoan ngoãn hỏi: "Nãi nãi, không phải ngài phái Xuân Hoa tỷ tỷ ra ngoài làm việc rồi sao? Nãi nãi có gì phân phó?"

Nghe nói như thế, Diêu thị ngẩn ra! Rồi sau đó mới nhớ sáng nay đã phái Xuân Hoa ra ngoài xem liệu có lấy lại được một ít tiền mà mình cho vay nặng lãi hay không, nhưng đầu óc mình ngẩn ngơ chỉ nghĩ đến chuyện của đại gia nên quên mất. Sau đó, nàng khoát tay với tiểu nha đầu kia, nói: "Sao ta lại quên được chứ? Không còn chuyện gì nữa, lui xuống đi!"

Tiểu nha đầu kia thấy Diêu thị không có tinh thần gì, biết nàng ta đang khó chịu nên cũng không dám nói gì, nhanh chóng lui ra ngoài!

Nhằm mắt nghỉ ngơi được một lúc, một loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ bên ngoài truyền vào cùng với một giọng nữ: "Nãi nãi! Nãi nãi!"

Nghe thấy giọng nói của Xuân Hoa, Diêu thị lập tức mở mắt, quả nhiên là Xuân Hoa về rồi, nàng nhanh chóng kéo tay Xuân Hoa lại, hỏi: "Sao rồi? Số bạc kia còn lấy lại được bao nhiêu?"

Nghe vậy, Xuân Hoa nhíu mày, ấp úng: "Nãi nãi, ngài đừng vội! Bạc là vật ngoài thân, ngài phải chú ý sức khỏe trước!"

Nghe nói như thế, Diêu thị khóc thút thít: "Ngươi không biết đại gia nhà ngươi bây giờ đang tỏ thái độ gì sao? Lần này hắn khó mà có thể hồi tâm chuyển ý được, bây giờ ngoài bạc ra ta đâu còn cái gì nữa?"

"Nãi nãi vẫn còn hai tiểu công tử mà, đó mới là vốn liếng của nãi nãi, sau này hai người họ sẽ là chỗ dựa của nãi nãi!" Xuân Hoa khuyên giải nàng.

Nói đến hai đứa con trai, Diêu thị mới khá hơn một chút, chậm rãi nói: "Thật sự thì số bạc này cũng là để chuẩn bị cho bọn nó, bây giờ không còn nữa rồi, hai đứa nó phải làm sao đây?" Nàng vừa nói vừa sầu khổ.

"Nãi nãi, tốt xấu gì trên đầu đại gia vẫn còn tước vị Hầu gia, dù sao đi nữa thì vẫn có một miếng cơm ăn!" Xuân Hoa nói.

Nhưng, Diêu thị lại không thèm để ý, vẫn cầm lấy tay Xuân Hoa hỏi: "Ngươi đừng nói mấy thứ khác nữa, mau nói cho ta biết chúng ta còn lấy lại được bao nhiêu bạc?"

Nhìn thấy ánh mắt vừa mong ngóng vừa hồi hộp của Diêu thị, Xuân Hoa biết không thể giấu diếm được nữa bèn ăn ngay nói thật: "Nô tỳ và Chu Tân đi hỏi mấy nhà cho vay nặng lãi, bọn họ cũng biết nhà chúng ta phạm phải chuyện gì nên đã sớm chạy mất rồi, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, chuyện này không thể bị lộ ra bên ngoài nên chúng ta không lấy lại được đồng bạc nào!"

"Cái gì? Không lấy lại được đồng bạc nào?" Nghe nói như thế, Diêu thị choáng váng, nằm nghệt ra giường, mặt không biểu cảm một lúc lâu.

Biểu cảm của Diêu thị làm Xuân Hoa sợ hãi, nàng nhanh chóng lay Diêu thị: "Nãi nãi, nãi nãi, nãi nãi ngàn vạn lần đừng lo lắng, sau này chúng ta có thể kiếm bạc lại, sức khỏe của nãi nãi là quan trọng nhất! Nếu hai tiểu công tử thấy nãi nãi như vậy nhất định sẽ rất lo lắng."

Sau một lúc lâu, đột nhiên Diêu thị khóc lớn lên: "Hu hu hu... Mạng của ta thật khổ, tâm huyết nhiều năm như vậy giờ thành công dã tràng..."

"Nãi nãi, nãi nãi..." Xuân Hoa ở bên cạnh gấp đến độ xoay quanh nhưng cũng không có cách gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Lần này, Diêu thị lại bị đả kích một lần nữa, dĩ nhiên người vốn ham tiền như nàng không chấp nhận được sự thật rằng sáu bảy chục ngàn lượng bạc đã trôi đi theo dòng nước, chỉ có thể cáo ốm mấy ngày không ra khỏi cửa, người hầu kẻ hạ cũng thầm đoán ra cái gì nhưng mấy năm nay nàng ta luôn cay nghiệt, chì chiết hạ nhân, tuy rằng ban ngày bọn họ không dám nói gì cả nhưng đến đêm ai cũng thầm hả hê!

Hai ngày nay, Thẩm Quân và Vô Ưu sống rất thoải mái, vui vẻ, Thẩm Quân bắt đầu dạy Vô Ưu cưỡi ngựa, Vô Ưu rất vui, đầu tiên nàng làm quen với con ngựa trong vườn hoa ở Thẩm gia, đến khi Vô Ưu nắm bắt được bí quyết cưỡi ngựa, buổi sáng ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, thời tiết không quá nóng, Thẩm Quân bèn dẫn Vô Ưu cưỡi ngựa đi ra ngoại thành!

Ra khỏi cửa thành, hai bên đường là những hàng cây dương, Vô Ưu cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm tương đối thấp bé đi phía trước, tốc độ có phần thong thả, dù sao thì mới bắt đầu học, nàng vẫn chưa dám đi quá nhanh, Thẩm Quân là một sư phụ tốt rất cẩn thận chu đáo, lúc nào cũng ở sau lưng nàng, để phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra. Hai ngày nay tình cảm của bọn họ cũng phát triển rất nhanh, Vô Ưu phát hiện khuôn mặt Thẩm Quân không lạnh lùng như trước nữa, cũng coi như là bên ngoài đầy gai bên trong mềm mỏng, quan tâm nàng rất chu đáo, đặc biệt là rất sợ nàng ngã từ trên ngựa xuống nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng!

Mặc dù bây giờ là giữa hè nhưng cây cối hai bên đường rất tươi tốt, cũng có thể coi như là đi hóng mát, nhìn những ngôi nhà và ruộng lúa mạch ở xa xa đằng trước, Vô Ưu vui sướng không nói nên lời! Từ lúc gả vào Thẩm gia, nàng không được tự do nữa, gần như là chẳng bao giờ ra khỏi cửa, nàng sắp buồn chán chết rồi, tâm trạng mình hôm nay rất tốt, nàng nghĩ trang trại nhỏ kia cũng không xa chỗ này lắm, cũng đã rất lâu nàng không qua đó rồi, vì vậy nàng quay đầu lại nói với Thẩm Quân ở đằng sau: "Trang trại nhỏ của ta cách nơi này không xa, không bằng ta dẫn chàng qua đó ăn cơm trưa nhé?"

Sau đó, Thẩm Quân cưỡi ngựa đến bên cạnh nàng, nói: "Vậy ta đành cung kính không bằng tuân mệnh!"

Nghe thấy hắn đồng ý, Vô Ưu cười nói: "Vậy ta đi trước dẫn đường!" Sau đó, nàng giơ roi ngựa trong tay lên, đánh hai cái vào mông ngựa, con ngựa kêu lên một tiếng rồi chạy như điên về phía trước.

"Chậm chút!" Nhìn thấy con ngựa trước mặt chạy như bay, Thẩm Quân ở đằng sau sốt ruột kêu một tiếng.

"Ta còn muốn để nó chạy nhanh hơn nữa đó!" Vô Ưu đi đằng trước, khuôn mặt tươi cười như hoa, gió thổi qua gò má nàng, trên gương mặt nàng ửng lên vết đỏ phấn chấn. Nàng đến thế giới này đã mười tám mười chín năm rồi, hôm nay nàng mới giống như được làm chính nàng ban đầu, có thể hưởng thụ thiên nhiên một cách không câu nệ, có thể nói lớn tiếng, có thể lộ ra tính tình chân thật của mình! Nàng đã kìm nén trong thế giới này quá lâu rồi.

"Chú ý an toàn!" Thấy nàng vui vẻ như vậy, Thẩm Quân không muốn dập tắt sự phấn khích của nàng, chỉ đành đi theo sau nàng, dặn dò nàng, đồng thời mắt nhìn chằm chằm nàng đang trên lưng ngựa.

Sau một hồi cưỡi ngựa chạy như điên, Vô Ưu kéo dây cương lại, con ngựa dừng lại ở một thôn làng không lớn! Lúc này, Thẩm Quân ở đằng sau đã sớm nhảy từ trên ngựa xuống, đi tới trước mặt con ngựa của Vô Ưu, đưa tay đỡ nàng từ trên ngựa xuống! Vô Ưu cười lau mồ hôi trên trán một cái, nhìn thấy trên trán hắn cũng có mồ hôi, nàng rất tự nhiên lấy khăn tay của mình ra, lau mồ hôi cho hắn, hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng phải nhón chân lên, nhưng Thẩm Quân cũng rất nghe lời, đứng im ở đó cho nàng lau mồ hôi, mắt hai người tràn ngập tình ý, giống như không cần phải nói gì cả, tình cảm giữa nàng và hằn đã nước chảy thành sông!

Lau xong, Vô Ưu hơi xấu hổ, lập tức xoay người đi, nói: "Ta đi gõ cửa!" Sau đó nàng nâng váy đi lên bậc thang, đưa tay cầm lấy vòng đồng rồi gõ lên cửa!

"Ai vậy?" Rất nhanh, bên trong đã truyền ra giọng nói của một người đàn ông, sau một loạt tiếng bước chân, một cánh cửa được mở ra.

Người nọ nhìn thấy Vô Ưu đang đứng bên ngoài, sắc mặt bối rối gật đầu nói: "Là nhị tiểu thư, sao nhị tiểu thư lại đến đây? Sao Vượng Nhi lại không qua đây nói một tiếng?" Sau đó, người giữ cửa kia vội vàng mở cả hai cánh cửa ra, đồng thời nhìn ra bên ngoài, thấy ngoài hai con ngựa ra còn có một người đàn ông mặc áo đen phong thái bất phàm, ông thấy rất thắc mắc!

Thấy ông thắc mắc, Vô Ưu nói: "Ta và cô gia đi ngang qua nơi này, bọn ta hơi mệt nên trưa nay dùng cơm ở đây!"

Vừa nghe thấy người đàn ông này là cô gia, người giữ cửa kia nhanh chóng bước lên hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến cô gia!"

"Miễn lễ!" Thẩm Quân gật đầu một cái rồi cùng Vô Ưu vào nhà.

Đi vào trong, Thẩm Quân thấy tuy nơi này không lớn, nhưng cũng có phòng xá, hoa màu, một hồ nước trồng đủ loại sen, đình nghỉ mát, cái gì cần có đều có, khắp nơi được quét dọn rất sạch sẽ ngăn nắp. Thẩm Quân cũng thích nơi này, không khí ở đây làm người ta có cảm giác rất tự nhiên, không tráng lệ như nhà cao cửa rộng nhưn cũng không rách nát như làng mạc, quả thật là trong sự cổ xưa có thịnh vượng phồn vinh, cũng là một nơi thanh tao để giải sầu!

"Ta đưa chàng đi dạo nhé?" Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân đang nhìn xung quanh.

"Ừ." Thẩm Quân gật đầu.

Sau đó, Vô Ưu ra lệnh cho người giữ cửa kia: "Đưa bữa trưa đến đình nghỉ mát đi! Không cần bày biện quá mức, hai món mặn hai món chay, dùng ra xanh trang trại chúng ta tự trồng là được!"

"Vâng, vâng." Người giữ cửa kia nhanh chóng gật đầu. Một lát sau, lúc người giữ cửa kia ngẩng đầu lên lần nữa mới thấy người vừa ở trước mặt đã đi xa. Nhìn hai bóng dáng một cao một thấp ở đằng trước, người giữ cửa kia lầm bẩm: "Đây là cô gia sao? Chậc chậc, sao nhị tiểu thư lại có phúc như vậy nhỉ?" Sau đó, ông ta nhanh chóng đi gọi người làm cơm trưa.

Vô Ưu cùng Thẩm Quân đi dạo xung quanh hồ nước đầy sen hồng đang nở, hai người vừa thưởng thức phong cảnh vừa nói chuyện.

"Đã lâu không được nhàn rỗi tự tại như vậy!" Ngắm hoa sen tầng tầng lớp lớp trước mặt, Thẩm Quân chắp tay sau lưng, không khỏi cảm khái.

Nhìn thấy dáng vẻ thích ý của hắn, Vô Ưu cười nói: "Vậy chàng phải cảm ơn đại tẩu đấy nhé!"

"Ha ha ..." Lời nói của Vô Ưu làm Thẩm Quân cười ha ha, cảm giác cả người sáng sủa hơn rất nhiều, không giống người đàn ông lạnh lùng trước đây nữa!

"Từ trước đến nay chỉ có nàng dám nói vậy!" Thẩm Quân nói.

"Sao chàng phải bày ra khuôn mặt lạnh lùng cả ngày vậy?" Vô Ưu hỏi.